Cô y tá mập ở sau lưng cười lạnh nói: "Sao không đi lên nữa?"
Ôn Thời lúng túng lui về sau: "Việc trị liệu ngày mai cực kỳ quan trọng, tôi phải đi hoàn thiện phương án trị liệu trước."
Lòng vẫn còn sợ hãi trở lại văn phòng, Ôn Thời nhíu nhíu mày: "Xem ra thế giới này còn có rất nhiều chỗ đáng để thăm dò."
Không có thời gian để rửa ảnh.
Cậu lập tức lấy phim nhựa ra, sau đó bắt đầu viết thư.
Mỗi ngày làm một việc thiện, đây cũng là lời hứa của Ôn Thời với người kia.
Lúc trước nói đến chỗ bị bắt vào ngục giam Aoiz đã rất khẩn trương, nói rõ lão rất sợ đi vào đó, như vậy sẽ có thứ có thể đối phó với việc đó.
Nội dung thư tín nói rõ bệnh viện tâm thần này không chính quy, viện trưởng nhận hối lộ và có hành vi ngược đãi cực kỳ tàn ác. Ôn Thời lại ghi hết những tri thức thiếu thốn trong trị liệu tâm lý ở trên giấy, hi vọng có thể nhận được sự coi trọng.
Ôn Thời ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt bệnh nhân ở bên ngoài.
Bệnh nhân có mái tóc dài màu đen, dáng người cực kì tinh tế, trên yết hầu quấn băng vải, nhìn không ra là nam hay là nữ.
Ngoại trừ yết hầu, còn có bả vai, cổ tay.. gần như là một phần ba cơ thể của bệnh nhân đều quấn một lớp băng vải ố vàng. Cửa phòng làm việc của Ôn Thời bị râu quai nón làm hỏng, lúc này lại là cơ hội cho bệnh nhân kia thời cơ lợi dụng. Hắn giống như là một con dã thú, nhanh chóng nhảy vào.
Đúng lúc này, cô y tá mập cũng chạy tới.
Ở bệnh viện không dùng dây an toàn, tất cả mọi nơi đều áp dụng dây gai nguyên thủy nhất, cổ tay bệnh nhân bị sợi dây mài đến mức máu me loang lổ, hắn nắm chặt dây thừng, ghìm chặt cổ Ôn Thời, trong im lặng để lộ ra một loại uy hϊếp: Dám bước thêm một bước, tao sẽ gϊếŧ mày!
Bệnh nhân kỳ lạ này có sức mạnh như trâu bò, Ôn Thời không tránh được. Cậu nhìn cô y tá mập ngoài cửa, lén dùng cùi chỏ đẩy lá thư trên bàn vào trong đống văn kiện lộn xộn để nó trông không còn dễ thấy.
Bệnh nhân quấn vải lập tức chú ý tới động tác của cậu, hắn nắm chặt dây thừng, trên cổ Ôn Thời lập tức xuất hiện vết dây hằn.
Hắn có vẻ là chuẩn bị đồng quy vu tận, cho đến khi ánh mắt xéo qua nhìn thấy nội dung trong thư tín, động tác của hắn bỗng nhiên trì trệ.
Ôn Thời hạ giọng: "Y tá và viện trưởng cùng một giuộc, bọn họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tôi, anh cưỡng ép tôi cũng vô dụng."
Lúc trước dù chỉ đối mặt một lúc, Ôn Thời vẫn cảm giác được y tá khinh thường mình.
Quả nhiên, cô y tá mập không hề do dự vì lo lắng cho an nguy của Ôn Thời mà là đang chờ y tá trưởng tới. Chỉ một lát sau, y tá trưởng cầm kim tiêm trực tiếp đi tới.