Cấm Búp Bê Nga

Chương 10

Xe ngựa chờ bên con đường nhỏ.

Con ngựa đen không kiên nhẫn phì mũi một cái, tấm trang trí trên thân xe giống như được mạ vàng, các cửa sổ bên chiếm cứ một nửa diện tích, trên trần xe là những hoa văn mang hơi hướng tôn giáo. Nhìn về chỉnh thể thì cái xe này chế tác tinh xảo, ngựa cũng là ngựa tốt, còn có thêm một xa phu, nói rõ thân phận bác sĩ hiện tại của cậu cũng không tệ lắm.

Đệm rất mềm mại, còn có thêm một tầng tơ lụa mang đến cảm giác rất bóng bẩy.

Ôn Thời ngồi ở trên đó, lễ phép phất phất tay với vị quản gia ở bên ngoài cửa sổ. Xa phu kéo dây cương, bánh xe nhanh chóng chuyển động, nhanh chóng rời khỏi phạm vi lâu đài cổ.

Nụ cười trên mặt Ôn Thời hạ thấp.

Nhớ tới những việc xảy ra tối hôm qua, lúc đi qua cái đèn đường cậu vẫn cảm thấy khá hồi hộp.

Nhưng mà lần này xe ngựa chạy qua con đường rất thuận lợi, không có bất kỳ dị thường.

Phong cảnh phía ngoài bao phủ trong nắng sớm liên miên bất tận, không có gì đáng để nhìn cả. Xa phu chắc chắn đã biết mục đích, nhưng vì duy trì thiết lập nhân vật nên Ôn Thời không hỏi bọn họ sẽ đi đâu.

Ánh mắt cậu không ngừng đảo quanh trong cái xe ngựa, bất ngờ phát hiện chỗ ngồi của mình cao hơn đối diện mấy centimet. Ôn Thời đứng dậy kiểm tra một chút, phát hiện trên chỗ ngồi còn có một lớp nữa.

Ôn Thời mở ra, bên trong chỉ có một cuốn bệnh án và một cái chìa khóa.

【 Tên bệnh nhân: Hughes

Nam, chưa lập gia đình, không có tiền sử mắc bệnh tâm thần di truyền

Triệu chứng: Bị ảo giác nặng, tưởng tượng tác phẩm mình viết có sự sống, ảo tưởng về việc sáng tác ra tác phẩm hoàn mỹ nhất, mãnh liệt ước mơ một cô dâu hoàn mỹ không tồn tại.

Lịch sử trưởng thành: Tình cảm của cả cha mẹ đều có sự hỗn loạn, trong tiềm thức bệnh nhân cho rằng một người tình hoàn mỹ có thể giúp xây dựng lên một mối quan hệ trường kỳ mà vững chắc; bệnh nhân không tin vào nhân loại, khá là mất hy vọng vào tình cảm giữa người với người

Bệnh nhân tự thuật: Tác phẩm nghệ thuật sẽ không phản bội ta, bởi vì bọn chúng là do một tay ta sáng tạo, cũng như ta không thể ruồng bỏ cha mẹ của mình;

Ta thích người khác gọi ta là chủ nhân của lâu đài cổ, mà không phải người kế thừa danh hiệu bá tước.

Bác sĩ Yaren, cậu hỏi ta làm cách nào để xác định được đâu là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất. Rất đơn giản, ta sẽ khiến cho bọn chúng có được linh hồn, ta có thể ngửi thấy mùi của linh hồn

Cậu biết linh hồn có mùi gì không? Bọn chúng giống thức ăn, có cái rất thơm, có cái rất hôi thối.

Đặc điểm chúng là bọn chúng đều rất lạnh, rất lạnh.

Bác sĩ Yaren, cậu nói xem, trên đời này có linh hồn nào có nhiệt độ hay không?

Thời gian trị liệu: Thứ 2, thứ 7 mỗi tuần.

Địa điểm trị liệu : Lâu đài cổ (bệnh nhân có lòng cảnh giác rất cao, yêu cầu tới cửa | phục vụ)

Phương án trị liệu ngắn hạn: ///////// 】

Tất cả chữ viết bên cạnh phương án trị liệu đều bị ai đó dùng bút xóa đi.

Lúc Ôn Thời khép lại báo cáo, thanh âm nhắc nhở liền vang lên:

【 Nhiệm vụ chi nhánh hai: Bác sĩ

Xây dựng một phương án trị liệu hợp lý

Yêu cầu: phương án nhất định phải hữu hiệu trong việc trị liệu bệnh tình của bệnh nhân 】

Ôn Thời vốn không hề biết chút gì về tâm lý học, thậm chí cậu còn thừa nhận tâm lý của mình cũng có chút vấn đề.

"Đến rồi."

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, thái độ xa phu không tốt lắm, vội vàng giục cậu xuống xe, còn oán trách hôm nay vốn là ngày nghỉ của gã.

Ôn Thời thò đầu ra, ngay phía trước là một bệnh viện cũ nát, phía trên có vài chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: bệnh viện Frank.

Bệnh viện chỉ có một tòa nhà chính, chung quanh cỏ dại rậm rạp, nhà này tọa lạc ở một vùng hoang vu hẻo lánh, cửa lớn còn hướng âm, không có lấy một chút ánh nắng.

Ôn Thời cầm cái cặp công văn một mình đi vào, gác cổng mở cửa cho cậu.

Bốn phía đều là lưới điện, cửa chính và cửa sổ là nơi kiên cố nhất trong cái bệnh viện cũ nát này, xung quanh còn có vô số hàng rào khiến người ta nhìn thấy mà đau đầu.

Ôn Thời đột nhiên cảm thấy điều kiện ở lâu đài cổ cũng không tệ lắm, chí ít là còn rộng rãi.

Hành lang trông rất cũ kỹ, gần như rất khó có thể tìm được một viên gạch hoàn chỉnh.

Căn cứ vào bảng hướng dẫn, bệnh viện này phân chia ra thành hai khu bệnh nhân nam nữ, bệnh nhân nam ở phía nam, bệnh nhân nữ thì ở phía bắc. Vì phòng ngừa bệnh nhân trốn đi, cách một đoạn hành lang là lại có một cánh cửa sắt phòng thủ.

"Aaaa —— "

Ôn Thời nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết phát ra ở khu nam, cậu không tò mò đi qua đó mà vẫn lưỡng lự ở lầu một, tra chìa khoá vào những gian phòng bị khóa để tìm kiếm văn phòng của mình.

Cạch cạch.

Cuối cùng, thử đến căn phòng thứ bảy, cửa mở.

Bên trong có một cái bàn làm việc rất lớn, giá sách dựa vào tường, phía trên chất đầy những loại sách liên quan đến chuyên ngành. Gió lùa vào khá mạnh, ánh sáng thì không tốt nên trong phòng có rất nhiều bụi.

Trong bệnh viện, mọi người được đối xử như nhau, bất luận là bác sĩ hay là bệnh nhân, tất cả cửa sổ đều có hàng rào sắt rắn chắc, bên ngoài còn có thêm một tầng lưới sắt, phòng của Ôn Thời cũng không ngoại lệ.

Trên bàn có một tờ báo, ngày trên đó là ngày 8.

Trang đầu đăng ảnh mấy người bị bắt giữ, kèm theo đó là lý do, bởi vì nói xấu bá tước có bệnh tâm thần làm tổn hại danh dự quý tộc.

"Thời gian trị liệu ghi trên bệnh án là vào thứ bảy và thứ hai, hôm qua mình mới đến lâu đài cổ, xa phu vừa rồi còn phàn nàn hôm nay là ngày nghỉ, vậy hôm nay chính là chủ nhật, cho nên theo tình huống bình thường thì ngày mai mình sẽ phải đến lâu đài cổ một chuyến."

"Nhưng mà tại sao mình phải đi?"

Nhiệm vụ không nói rõ hậu quả nếu thất bại, dựa theo thông lệ những trò chơi bình thường thì chỉ cần vượt ải là có thể rời khỏi phó bản. Nhưng việc này hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào đối với Ôn Thời cả.

Ôn Thời cần làm được bốn điều ước định trong hạng mục, ngoại trừ sống sót thì còn phải lập nghiệp.

Cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường vừa mới tốt nghiệp, không có nhân mạch không có vốn liếng, tính cách còn không tốt lắm, lấy cái gì để sáng tạo?

Nhưng ở thế giới này, mấy cái cơ bản cậu đều có.

Thân phận bác sĩ, có xe có nhà, có thể trị liệu cho bá tước, chứng tỏ là tài nguyên cũng không tệ.

"Hay là ngày mai viết một phong thư bảo với chủ nhân lâu đài cổ để hắn mời cao minh khác, còn mình sẽ ở lại bệnh viện để phát triển sự nghiệp."

Đầu tiên Ôn Thời kéo ngăn kéo ra, xác định không có vật phẩm đặc thù nào cả.

Treo trên tường là một tấm biển, trên đó viết quy tắc của bệnh viện Frank:

No. 1 Độ lượng, nhân ái, gặp được bệnh nhân nhất định phải thu nhận

No. 2 Thỏa thuận, bảo mật, cần phải bảo hộ lý lịch bệnh nhân

No. 3 Ngày tình bạn, ngày 16 mỗi tháng là Ngày tình bạn

No. 4 Bệnh nhân đồng ý bình chọn bác sĩ ưu tú cuối năm

...

Tiếp theo còn có thêm hơn chục cái quy tắc nữa, lúc Ôn Thời quan sát, không biết đã phát hiện cái gì mà lại nở một cười đầy đắc ý.

Sau đó cậu nhìn sang cái giá sách ở bên cạnh.

Ôn Thời chọn mấy quyển sách tương đối cổ xưa mà cậu thường hay chọn đọc, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon cẩn thận xem xét.

Cho dù không biết gì về chuyên ngành này, nhưng Ôn Thời cũng ý thức được trong sách có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành được giải thích có vấn đề, vô cùng cực đoan và hời hợt, nói rõ việc nghiên cứu bệnh tâm thần trong thời đại này còn rất lạc hậu.

Bất tri bất giác trôi qua mấy giờ, có người đột nhiên gõ gõ vào cửa sổ ở bên ngoài.

Ôn Thời quay đầu qua nhìn xem, suýt chút nữa thì ném sách vào mặt đối phương.

Bên ngoài là một người mặc áo choàng trắng, thân người cao chừng hai mét, trên cổ đeo ống nghe bệnh, còn có thêm một bộ râu quai nón rậm rạp che kín khuôn mặt, gần như chỉ để lộ ra một cái mũi to và hai con mắt.

Cái áo khoác trắng ngoại cỡ mặc trên người lão ta vẫn rất nhỏ, để lộ phải gần bảy phần tay áo, đồng thời còn để lộ ra một vết cắt lớn trên cổ tay phải, cái tay dùng để thay thế không phải tay giả mà là một cái móc sắt sắc bén bị rỉ sét loang lổ.

"Cậu lại đi ra ngoài kiếm sống đấy hả?" Khuôn mặt râu quai nón ép vào cửa sổ, tia sáng vốn không tốt chiếu loang lổ lên trên mặt của lão ta, đôi mắt nhỏ ác độc nhìn chăm chú vào bên trong.

Ôn Thời thấy rõ một tấm thẻ treo trên cổ đối phương:

Tên: Aoiz.

Chức vị: Viện trưởng.

Ôn Thời lập tức đứng lên. Nếu muốn gây dựng sự nghiệp, cậu sẽ cố gắng lấy lòng cấp trên, nhưng còn chưa kịp mỉm cười thì thanh âm nhắc nhở đã đến.

【 Aoiz: viện trưởng bệnh viện Frank

Aoiz vô cùng đố kị vì cậu có thể nhờ cuộc triển lãm tranh mà kết bạn được với bá tước, trở thành bác sĩ của ngài ấy, cho nên lão ta luôn muốn cướp công việc tốt này trên tay cậu 】

Nụ cười Ôn Thời biến mất, cậu trả lời: "Ban ngày tôi phụ đạo tâm lý cho bá tước."

Râu quai nón hừ lạnh một tiếng: "Trị liệu lâu như vậy mà chẳng có chút thành quả nào, tôi thấy cậu đang cố tình làm mất mặt bệnh viện của chúng ta thì đúng hơn."

Cái tay còn nguyên vẹn nặng nề vỗ lên cửa sổ: "Nghe nói cậu đã làm lại phương án trị liệu, lấy ra cho tôi xem một chút đi."

Nhìn Ôn Thời ngồi nguyên tại chỗ bất động, râu quai nón cười: "Không phải là cậu đang gạt tôi đấy chứ?"

Nói xong không đợi cậu trả lời, đối phương đã không thấy tăm hơi.

Ôn Thời ngồi trên ghế salon tầm hai giây, sau đó ý thức được cái gì bỗng nhiên đứng lên, vọt tới cạnh cửa khóa trái, còn cảm thấy chưa đủ, lại đẩy ghế sô pha qua.

Ngay vào lúc mà cậu vừa mới chặn cửa thì tiếng phá cửa nặng nề truyền đến.

Cánh cửa gỗ không rắn chắc lắm, lúc bị đạp liền phát ra âm thanh lạch cạch. Với chiều cao và thể trọng của râu quai nón thì việc đá văng nó chỉ là việc sớm muộn,

Ôn Thời xoay người, ngoài cửa sổ chỗ nào cũng có lưới sắt, nhảy cửa sổ chạy trốn chắc chắn là không thể.

"Phương án trị liệu."

Cậu tin mình nhất định có thể tìm được nó ở trong sách, nhưng trí nhớ của Ôn Thời cũng không siêu phàm đến thế, nhất là khi những cuốn sách còn quá cũ kỹ, mục lục cũng không trọn vẹn, cậu không có cách nào tìm được mục tương ứng.

Nương theo một tiếng vang thật lớn, cánh cửa cuối cùng vẫn bị đạp ra.

Ghế sô pha vốn cũng không lớn bị râu quai nón nhẹ nhàng đạp sang một bên, lão ta giơ cái tay móc sắt lên, hưng phấn móc về phía trước.

Móc sắt nện vào cái bàn, một mảnh vỡ bay về phía Ôn Thời, cậu vô ý thức dùng cánh tay cản lại, ngón tay bị mảnh vỡ cửa rách. Một vết máu xuất hiện khiến râu quai nón càng thêm phấn khởi, lão tà quát lên: "Tên lừa đảo đáng chết, tao sẽ đuổi việc mày! Đuổi việc mày! ! !"

Đây là tên điên nào vậy?

Văn phòng khá là nhỏ hẹp, căn bản không cho người ta chỗ trống để né tránh.

Ôn Thời chật vật trốn tránh, quả nhiên lấy lòng cấp trên là việc không đáng tin cậy, bác sĩ không muốn làm viện trưởng không phải là bác sĩ tốt.

Móc sắt trực chờ nhắm về phía đầu của cậu, Ôn Thời bỗng nhiên nói: "Phương án của tôi đã viết xong rồi."

Móc sắt dừng ở trước mặt Ôn Thời, râu quai nón hoài nghi.

Ôn Thời: "Tôi đi lấy ngay."

Con mắt của râu quai nón khóa chặt vào nhất cử nhất động của cậu.

Ôn Thời di chuyển về phía lão, hai tay đặt ở đằng sau, cẩn thận từng li từng tí đi lấy cái cặp công văn đặt ở trên ghế. Lúc rút hồ sơ bệnh án ra, đột nhiên có mùi thối xộc vào mũi.

Chỗ tay bị gãy của râu quai nón đã bắt đầu sinh mủ, quanh cái tay giả là một đám giòi ngọ nguậy. Đến gần, mùi hôi thối phả vào mặt, Ôn Thời cố nén cảm giác buồn nôn.

Râu quai nón không tin việc cậu có thể đưa ra phương án, cái tay bình thường của lão tiếp nhận bệnh án, cái tay móc sắt kia thì vẫn nâng cao lên, giống như rất muốn chặt đầu Ôn Thời lắm rồi.

Hồ sơ bệnh án đang ở trạng thái hoàn thiện, nhưng nhìn kỹ lại thì phía trên chỉ có một chữ được viết bằng máu: Thiến.

Ôn Thời nói với giọng điệu nghiêm túc: "Ảo giác của bá tước khá là nghiêm trọng, phương pháp bình thường không thể trị liệu, chỉ có thể trị liệu thông qua giải phẫu. Sau trị liệu hắn sẽ không cố chấp tìm kiếm cô dâu hoàn mỹ nhất nữa."

Cá nhân cậu cảm thấy phương án này không tệ. Đã trở thành một người đàn ông không hoàn chỉnh thì còn cưới cô dâu làm cái gì?

"Ví dụ thông qua giải phẫu can thiệp vào trị liệu tâm lý có rất nhiều, như thủng hộp sọ, cắt bỏ thùy trán vân vân." Đây đều là những trường hợp kinh dị mà lúc trước cậu đọc được ở trong sách, Ôn Thời nghiêm mặt nói: "Khách quan mà nói thì phương án của tôi có thể được tính là khá sáng tạo, đương nhiên cũng cần có sự giúp đỡ của ngài."

Cậu mặt không đổi sắc nói dối: "Tôi đã nói chuyện với bệnh nhân rồi, ngày mai ngài cũng tham gia trị liệu đi, đến lúc đó ngài nhất định phải bộc lộ tài năng cho bá tước coi."

Nói đến chỗ bộc lộ tài năng, Ôn Thời tận lực nâng cao giọng, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cái móc sắt trên tay râu quai nón.

Mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng khắp nơi trong bệnh viện đều phát ra những tiếng kêu thảm, đã lên án thủ đoạn trị liệu ở nơi này khá là bạo lực.

Có một viện trưởng kinh khủng như Aoiz ở đây, Ôn Thời cho rằng cái bệnh viện này đã đến trình độ mất hết nhân tính rồi.

Cho nên nếu không thể tìm được một phương án trị liệu hữu hiệu thì sáng kiến mà cậu nghĩ được nói ra nhất định cũng phải phát triển theo hướng thô bạo một chút, như vậy mới có thể tạm thời đe dọa được râu quai nón.

【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thứ hai

Phần thưởng của nhiệm vụ: 20 điểm tích lũy

Phương án trị liệu (Liệu pháp thiến) đã được tạo ra

Vui lòng sớm áp dụng giải phẫu

Cảnh cáo: Thao tác giải phẫu này sẽ làm giảm đi độ thiện cảm của chủ nhân lâu đài cổ, cho nên phải đảm bảo sau này có thể tiến hành trấn an đúng cách 】