Từ trước đến nay đều là người khác nói đạo lý cho cậu nghe, hôm nay lại đến phiên cậu nói đạo lý. Ôn Thời đột nhiên nghĩ đến một từ không thích hợp lắm để hình dung: Ác nhân tự có ác nhân trị.
Cậu hơi đau đầu nói: "Trò chơi từng nhấn mạnh việc nó Sùng Chân thiện mỹ."
Nghe rất là nhảm, nhưng cậu cảm thấy không nên coi thường, chí ít là không thể tùy tiện vi phạm. Bị động phòng ngự phản sát thì có thể, nhưng chủ động xuất kích có lẽ sẽ phải chịu nhân quả không tốt.
"Tốt nhất là đi tìm manh mối phá cục như bình thường." Ôn Thời cúi đầu xắn ống tay áo rộng lại: "Đệ muốn khiến cho át chủ bài cuối cùng xuất hiện."
Tạ Đường Yến bình tĩnh nhìn cậu mấy giây, lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của Ôn Thời.
"Nơi này có sách không?"
Thế giới này, thời đại này, cô tương đối lạ lẫm, sách vở là cách nhanh nhất để biết được tin tức.
Ôn Thời dẫn cô đi đến phòng đọc sách, vừa đi vừa nói: "Tận lực coi chừng, ở phòng đọc sách rất dễ gặp nguy hiểm."
Nói đúng hơn thì ở trong lâu đài cổ này chỗ nào cũng có sát khí tứ phía.
Nói xong Ôn Thời tiện tay rút ở trong giá sách ra một quyển, hỏi thăm: "Có đọc được không?"
Không biết chữ viết ở nơi cô ấy ở có khác chữ viết ở đây không.
Tạ Đường Yến quét mắt nhìn mấy chữ: "Cơ bản là giống nhau."
Ôn Thời: "Được, vậy tỷ tỷ ở nơi này nhìn, đệ đi gặp một người."
Chỉnh lại đầu tóc rối bời, cậu nói một mình: "Thân sĩ sẽ không để phụ nữ đợi lâu."
Nhà ăn.
Lạc Tiêu ngồi dựa vào ghế, dùng lòng bàn tay nâng gương mặt, một cái tay khác thì nhàm chán vẽ vòng tròn ở trên bàn.
Đồng hồ treo trên tường theo thời gian trôi qua sẽ phát ra tiếng tích tắc trầm trầm, nghe mà chán nản.
"Tại sao lại lâu như thế?"
Lần thứ ba Lạc Tiêu đưa mắt nhìn về phía đồng hồ, suy đoán không biết có phải đã xảy ra biến cố hay không. Phong ấn trong quan tài quá mạnh, hai người kia liệu có chết hết không?
Nếu như vậy thì thật là tốt, số lượng người chơi trong trò chơi càng ít càng tốt, độ khó sẽ giảm xuống tương ứng.
"Đang chờ tôi à?"
Âm thanh vang lên, Lạc Tiêu phản ứng lại, không thể tin ngẩng đầu lên.
Việc cô am hiểu nhất chính là che giấu cảm xúc, nhưng giờ khắc này, nét mặt sửng sốt đã hoàn toàn được biểu hiện ra ở trên mặt.
"Bùi Ôn Vi? !" Lạc Tiêu kinh ngạc trực tiếp đứng lên.
"Cô có vẻ rất kinh ngạc."
Nào chỉ là kinh ngạc.
Kinh ngạc đến chết luôn đó!
Người trở về là Ôn Thời, không phải Ngạc Tu, khả năng cao là người còn lại đã chết. Trong tay Lạc Tiêu vốn đang cầm đạo cụ thông tin chuyên dụng trong trò chơi, trước đó cô định là sẽ đợi thêm mấy phút, nếu không thấy về thì sẽ liên lạc hỏi Ngạc Tu, bây giờ nhìn thấy Ôn Thời đứng ở cổng mỉm cười, trong tay lập tức đổi thành vũ khí bảo mệnh.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với một người chơi mới.
Lạc Tiêu không cho rằng Ôn Thời có thể chiến thắng Ngạc Tu trở về là nhờ may mắn.
"Năm mươi điểm tích lũy." Lạc Tiêu rất mau đã hồi thần, trầm giọng nói: "Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ."
Ôn Thời sửng sốt một chút, người phụ nữ này đúng là co được dãn được. Khi không xác định được mình có lá bài tẩy gì thì lập tức biểu hiện ra thái độ hoà giải.
Cậu duỗi một đầu ngón tay ra: "Một trăm."
Lạc Tiêu đang định mở miệng, Ôn Thời liền ngắt lời: "Một trăm chỉ là giá hữu nghị, đừng ức hϊếp tôi là người mới không hiểu sự tình."
Đối phương chắc chắn có thể lấy ra được một trăm điểm tích lũy, hơn nữa còn ở trong phạm vi cô ta có thể tiếp nhận, nếu như nhiều hơn thì không cần hoà giải nữa.
Lạc Tiêu không tiếp tục trả giá, bảo Ôn Thời nói số hiệu người chơi ra.
Đối mặt với thần sắc hồ nghi, Lạc Tiêu cười lạnh: "Muốn giao dịch phải có số hiệu người chơi."
Một phút sau, Ôn Thời nghe được tiếng nhắc nhở.
"Người chơi 397426 chuyển khoản cho cậu một trăm điểm tích lũy."
Giao diện thuộc tính nhanh chóng cập nhật.
"Cậu đã thành công tiến hành một cuộc giao dịch, thành thông thương của trò chơi đã được kích hoạt."
Đó là một niềm vui ngoài ý muốn.
Ôn Thời rõ ràng không có phẩm đức của một quân tử, cho nên liền mặt không đổi sắc nói dối: "Ngạc Tu thả thứ gì đó trong quan tài ra, không biết vì sao, cô dâu máu kia lại đuổi theo hắn không tha."
Ai ngờ Lạc Tiêu nghe xong liền biến sắc: "Chẳng lẽ là..."
Ôn Thời thuận theo đó hỏi tiếp: "Chẳng lẽ là cái gì?"
Lạc Tiêu không trả lời mà hỏi lại: "Hợp tác không? Lần này tôi nghiêm túc. Nếu như chúng ta có thể liên thủ giải quyết một người chơi khác, độ khó trò chơi sẽ tiếp tục giảm xuống."
Ôn Thời liếc mắt nhìn cô ta: "Người không phạm ta ta không phạm người."
Lạc Tiêu nghe xong trong lòng chắc chắn, nếu như cậu ta đáp ứng thì một trăm điểm tích lũy lúc trước coi như là trôi theo dòng nước, nhưng hiện tại ít nhất cũng nói rõ nhân phẩm của người mới này tạm được.
Đây có lẽ chính là sự ngu xuẩn ngây thơ mà người mới nào cũng có.
"Cậu đừng nghĩ là tôi ác độc, ở lâu trong phó bản rồi..."
"Cô Lạc, tôi không có hứng thú với lộ trình tâm lý của cô." Ôn Thời lấy khung ảnh lúc trước lấy được trong cuốn sách đặt lên trên bàn, vừa chiêm ngưỡng bức tranh vừa bình thản nói: "Nhưng mà tôi khuyên nhủ cậu một câu, thông minh quá sẽ bị thông minh hại."
Hai bên đều không cho rằng có thể thuyết phục được đối phương, cho nên không ai muốn lãng phí thời gian. Lực chú ý của Ôn Thời đều đặt vào bức tranh, con quái vật giam ở trong đó đã hoàn toàn biến thành một phần của bức tranh. Đầu không buồn nhấc lên, cậu hỏi: "Cô cũng biết được gì đó chứ nhỉ?"
Lạc Tiêu lắc đầu: "Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi đang gạt cậu, nhưng tôi quả thực không biết nhiều như thế. Trên thực tế, trước đó chúng tôi đều đã bị trò chơi lừa dối, vẫn cho rằng là phải dựa vào phương thức chắp vá tổ hợp thành cô dâu hoàn mỹ nhất, cho đến khi chắp vá thành công..."
Ôn Thời ngẩng đầu.
Lạc Tiêu cười gượng: "Cô dâu thành hình lập tức điên cuồng đồ sát chúng tôi, tất cả việc này đều không hề có điềm báo trước, chúng tôi không kịp tìm được nhược điểm của cô ta. Cuối cùng tôi và mấy vị người chơi khác còn sống sót đã hợp lực phong tỏa quái vật ở trong quan tài ao máu."
"Cũng chính vào lúc đó chúng tôi mới ý thức được một việc, phương thức chắp vá sẽ chỉ ra được cô dâu máu không phù hợp với yêu cầu. Trước chúng tôi hẳn là cũng có người từng làm như thế, người bị cô dâu máu gϊếŧ chết lại biến thành quái vật mới, mà mỗi một con quái vật đều sẽ có một khí quan dị hoá vô cùng mỹ lệ, lừa dối đám người chơi tiếp theo xuống tay với bọn họ."
"Cô ta ưu tiên lựa chọn Ngạc Tu để ra tay, có thể là vì còn nhớ nỗi hận lúc trước bị chúng tôi liên thủ phong ấn."
Không ngờ còn có câu chuyện xưa này, Ôn Thời ngờ vực: "Đều phong ấn cả rồi, vì sao lại muốn giải trừ? Chỉ vì muốn gϊếŧ tôi?"
Lạc Tiêu: "Ngạc Tu cùng đường mạt lộ mới đưa ra hạ sách này. Chuyện thuận lợi, tôi và hắn sẽ liên thủ để tự vệ, cô dâu máu kia bị phong ấn nên sức mạnh không bằng lúc trước. Trong tàn cuộc có người chơi tử vong, phó bản sau đó sẽ nới lỏng nhiệm vụ chi nhánh của chủ tuyến. Đến lúc đó chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thể biết được manh mối của cô dâu thật."
"Thì ra là thế." Ôn Thời cảm thấy hứng thú với chuyện trước đó hơn, cậu đưa ra một tin tức mấu chốt: "Cho nên trong thành bảo không chỉ có một cô dâu máu?"
Người phụ nữ truy sát mình tối hôm qua hẳn là một trong số đó.
Nhưng mà tia sáng tối hôm qua quá mờ, cậu chỉ nhớ được người phụ nữ kia mặc lụa đen.
Không cần Lạc Tiêu trả lời, trò chơi đã cho ra câu trả lời chắc chắn.
【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh một
Phần thưởng của nhiệm vụ: Túi thơm *1(tác dụng của nó giống như bùa hộ mệnh, đại khái là vậy) 】
【 Sổ tay hướng dẫn cô dâu máu bằng tranh ảnh: Cô ta là cô dâu máu nhân công hợp thành, cô ta thường xuyên du đãng vào ban đêm, a, cô ta còn không chỉ có một 】
Nhân vật trong sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh được vẽ giống ngoài đời y như đúc, còn trong đầu thì hiện lên hình 3D lập thể chân thực, khá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ôn Thời là người chú trọng kết quả, cái cậu quan tâm hơn chính là phần thưởng của nhiệm vụ. Lúc thấy là cái túi thơm, cậu cảm thấy hơi dở khóc dở cười. Đời này của cậu chỉ gắn với mấy thứ như vòng bình an, bùa hộ mệnh hay sao?
Lạc Tiêu không biết Ôn Thời đang suy nghĩ gì, chỉ gật đầu một cái rồi hỏi: "Phần lớn khu vực trong lâu đài cổ đều đã được thăm dò qua rồi, hiện tại chỉ còn lại giáo đường, phòng không và gác mái, mau mau đến xem sao?"
Nằm ngoài ý định, Ôn Thời cự tuyệt. Cậu nhìn về phía cái bàn dài chỉnh tề, đưa ra nghi vấn: "Trong lâu đài cổ ngoại trừ chúng ta thì không có người sống nào khác, vậy việc nấu ăn và vệ sinh là do ai phụ trách?"
"Còn có quản gia, đầu bếp và người hầu." Lạc Tiêu nói: "Quản gia rất ít khi lộ diện, hầu nam ban ngày phụ trách dọn dẹp mê cung phía ngoài, hầu nữ phụ trách công tác vệ sinh, đằng sau lâu đài cổ có xây một chỗ cho bọn họ cư trú."
Ôn Thời: "Vì sợ bọn họ ở lâu đài cổ chết rồi thì không còn ai làm việc nữa sao?"
Lạc Tiêu: "..."
Biết rồi thì đừng nói toạc ra thế.
Ôn Thời: "Đúng rồi, cô có nhiệm vụ chính tuyến không?"
Cho đến trước mắt cậu mới chỉ nhận được một nhiệm vụ chi nhánh, cho nên cũng không nắm chắc được phương hướng hành động cụ thể.
Lạc Tiêu hồ nghi hỏi: "Chẳng lẽ cậu không có sao?"
Ôn Thời không nói một lời, chờ cô trả lời.
Lạc Tiêu cân nhắc một chút, nói: "Mạch truyện ở đây là sau buổi tiệc, mọi người cùng nhau đi đến hành lang trưng bày tranh để tham quan, ở nơi đó gặp được chủ nhân lâu đài cổ, hắn mời chúng ta tham gia hôn lễ. Bởi vì thân phận đối phương tôn quý nên tôi rất vui vẻ đáp ứng, sau này đến mới phát hiện mọi chuyện không phải là đơn giản như trong tưởng tượng."
"Về phần nhiệm vụ chính tuyến, đương nhiên là thoát khỏi lâu đài cổ." Lạc Tiêu có vẻ cực kỳ phẫn nộ và không biết làm sao: "Cái nơi quỷ quái này, đâu thể dễ dàng thoát ra như vậy."
Tiếng bước chân theo quy luật từ hành lang truyền đến, ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Ôn Thời và Lạc Tiêu đồng thời ngẩng đầu lên lui lại, dáng vẻ đề phòng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, một lát sau người xuất hiện ở cổng chính là vị quản gia bọn họ vừa mới nhắc đến, tuổi của ông ta không nhỏ, trên thái dương có tóc trắng. Bởi vì chủ nhân lâu đài cổ mặc áo đuôi tôm nên quản gia không thể mặc giống vậy được, ông ta lựa chọn một bộ âu phục màu xanh sẫm làm từ sợi tổng hợp hơi cổ xưa nhưng không có một chút nếp gấp nào.
"Bác sĩ Yaren, nghe nói chân ngài bị thương, xe ngựa tới đón ngài."
Ôn Thời chợt phản ứng là đang nói mình, hiếu kì hỏi: “Đón tôi?"
Quản gia cười nói: "Ngài nên trở về bệnh viện."
Ôn Thời run lên, nhìn về phía Lạc Tiêu: "Chuyện này thật không dễ dàng."
Chẳng những có thể ra ngoài, còn có xe ngựa đón.
Lạc Tiêu: "..."
Ôn Thời không vội vàng rời đi: "Tôi còn có nhiều thứ để ở trong phòng, chờ một lát, tôi đi lấy đã."
Lúc lên lầu, cậu dành thời gian xem qua thành thông thương của trò chơi, mấy món ở trang đầu đều hơn ngàn điểm, chút điểm tích lũy kia vốn không đáng chú ý.
Ôn Thời chọn phạm vi giá để xem với số điểm tích lũy hiện tại cậu có thể mua được gì. Quét một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy một món đồ năm mươi điểm tích lũy 【 Tiểu hồ lô 】.
【 Tiểu hồ lô: Che lấp khí tức người sống, sản phẩm thiết yếu khi chạy trốn
Ấm áp nhắc nhở: Nó có thể giúp cho NPC không cảm nhận được khí tức của cậu, nhưng không có nghĩa là bọn chúng không nhìn thấy cậu, hì hì ~ 】
Vật này với Ôn Thời mà nói không có tác dụng gì, nhưng Tạ Đường Yến có thể dùng được.
Cậu đi vào phòng đọc sách, tìm một vòng thì Tạ Đường Yến đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
"Có việc gì?"
Ôn Thời giật nảy mình, lấy lại tinh thần nhét tiểu hồ lô vào, nói qua một chút về công dụng của nó.
"Tôi phải tạm thời rời khỏi nơi này một chút."
Ôn Thời vốn muốn bảo đối phương đi cùng, nhưng nhớ ra lúc mới tới thiếu chút nữa thì bị con quái vật ở chỗ đèn đường gϊếŧ chết, cuối cùng vẫn quyết định một mình đi xem xét.
Tạ Đường Yến nhìn có vẻ rất thích đồ cậu tặng, mỉm cười dặn dò một câu "Cẩn thận" .
Cô không khăng khăng muốn đi theo, chuyện này khiến Ôn Thời cảm thấy không đúng lắm.
Ôn Thời thăm dò hỏi: "Cô sẽ bình tĩnh, đúng không?"
Tạ Đường Yến gật đầu
"Nhất định?"
Tạ Đường Yến: "Nhất định."
Quản gia đang ở dưới lầu thúc giục, Ôn Thời không tiện trì hoãn, vội vàng xuống lầu.
Sau lưng cậu, Tạ Đường Yến sờ sờ vỏ kiếm, nhìn vào bức chân dung uy nghiêm của chủ nhân lâu đài cổ đối diện phòng đọc sách, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thật lâu sau, như có điều suy nghĩ nói: "Đúng là một đối tượng không tệ để thử kiếm."
Dưới lầu, Ôn Thời trước khi đi có hỏi thăm Lạc Tiêu: "Có cần tôi mang cô ra ngoài cùng không? Chỉ cần 999 điểm tích lũy."
Quản gia hình như không nghe được câu nói phía sau, chỉ nhằm vào câu trước nghiêm mặt nói: "Ngài không thể mang khách hàng của chủ nhân đi."
"Ồ." Ôn Thời nhún vai, đổi giọng nói với Lạc Tiêu: "Vậy cô xem tôi rời đi đi."