Ôn Thời híp mắt, cẩn thận nhìn lại chi tiết bức tranh. Ngoại trừ nhân vật chính đang khiêu vũ, bên cạnh còn có ấm trà đang di chuyển, một cái nến lắc lư rất giống ba ngọn nến trong phòng, đồng hồ báo thức và cái thìa cũng đang múa làm tăng lên bầu không khí.
Ánh nến, kim đồng hồ báo thức, còn có cái thìa đều đang chỉ vào một phương hướng.
Ôn Thời nhìn về phía đó, mới phát hiện mình đang nhìn vào một cái giá sách.
Nhớ không lầm thì Belle trong truyện mỹ nữ và dã thú hình như cũng rất thích đọc sách.
Phòng đọc sách?
Tầng hai là chỗ ở, tầng một là nhà ăn và đại sảnh, Ôn Thời đang cân nhắc có nên đi lên lầu ba dạo chơi hay không thì sau lưng lại truyền đến một âm thanh.
"Bùi Ôn Vi."
Ôn Thời xoay người hỏi: "Có việc gì vậy?"
Phản ứng rất tự nhiên, người chơi nữ âm thầm suy nghĩ, đây hẳn là tên thật của cậu ta?
Người chơi nữ tự giới thiệu: "Tôi tên là Lạc Tiêu, cậu muốn hợp tác với tôi không?"
Là một người tính cách thẳng thắn, nói một cái là đâm trúng trọng tâm: "Trao đổi tin tức không hề có hại."
Phía trước chính là thang lầu, nhìn ra Ôn Thời muốn lên lầu, Lạc Tiêu chủ động đề nghị đi cùng cậu: "Càng lên cao hệ số nguy hiểm càng cao, một mình cậu rất khó toàn thân trở ra."
Ôn Thời không phản đối, để lại hai chữ: "Phòng đọc sách."
Người đàn ông bóng lưng gầy gò thẳng tắp, yên tâm đi ở phía trước, giống như đang phó thác tín nhiệm.
Câu nói ‘cậu ta không có tình yêu’ của Ngạc Tu đột nhiên hiện lên ở trong đầu, Lạc Tiêu tò mò hỏi: "Cậu không sợ tôi đâm sau lưng cậu đao?"
"Phó bản cấm gϊếŧ nhau thô bạo, không phải sao?" Bước qua cầu thang tầng cuối cùng, Ôn Thời quay đầu lại nhìn cô.
Lạc Tiêu liền cười cười.
Nếu quá tìm tòi nghiên cứu thì sẽ dễ dẫn tới sự đề phòng, thế là cô bèn đè lòng hiếu kì xuống, không hỏi Ôn Thời biện pháp sống sót tối hôm qua.
Đầu tiên Lạc Tiêu xin lỗi vì chuyện rượu đỏ: "Thật xin lỗi, tối hôm qua Ngạc Tu đã hứa cho chúng tôi một cái đạo cụ, mặc dù đạo cụ không cao cấp lắm, nhưng có còn hơn không, chuyện uống rượu tôi rất xin lỗi."
Nói là có lỗi, nhưng trong mắt không có một tia áy náy. Nhưng tiếp theo Lạc Tiêu lại rất ngay thẳng chia sẻ một manh mối mấu chốt: "Theo quan sát của tôi, trong phó bản này có rất nhiều nguyên tố ở thế giới hiện thực."
Ôn Thời gật đầu, ví dụ như câu chuyện mỹ nữ và dã thú hoàn toàn là rập khuôn theo truyện cổ tích.
Lạc Tiêu: "Kỳ thật có một cố sự kinh khủng rất nổi danh. Một cô gái vì muốn trở thành cô gái hoàn mỹ nhất đã gϊếŧ chết hết những cô gái mà đối tượng thầm mến từng khen ngợi, lấy đi những thứ mà bọn họ được tán dương khoác lên trên người mình."
Ôn Thời: "Không sợ xuất hiện phản ứng bài dị sao?"
Lạc Tiêu nheo mắt: "Thế mới nói là cố sự kinh khủng."
Ôn Thời lập tức hiểu ra, nhíu mày nói: "Ý của cô là chủ nhân của lâu đài cổ cũng muốn bắt chước phương thức này?"
Lạc Tiêu: "Cho nên tỉ lệ tử vong của phó bản này khá là cao. Nếu như muốn chắp vá ra cô dâu hoàn mỹ nhất như trong suy nghĩ của chủ nhân lâu đài cổ thì phải nghĩ biện pháp lấy đi một bộ phận của các con quái vật trong lâu đài cổ. Nơi này có bao nhiêu quái vật, chắc hẳn hôm qua cậu đã gặp hết."
Phòng đọc sách ở tầng ba. Về số lượng thì phòng ở tầng ba ít hơn tầng hai rất nhiều, rất nhiều nơi có diện tích lớn nhưng tường trống, không giống mấy bức tường nặng nề kia.
Phòng đọc sách chỉ là một cách nói, nếu xét về quy mô thì nơi này có thể bằng một cái thư viện.
Ôn Thời: "Tôi muốn tìm sách « mỹ nữ và dã thú », có thể là sách riêng, cũng có thể là ở trong tuyển tập truyện cổ tích."
Lạc Tiêu giúp đỡ cậu tìm.
Có người chơi già dặn kinh nghiệm giúp đỡ thuận tiện hơn rất nhiều. Lạc Tiêu lấy ra một con chuột bạch robot để ở dưới đất, chuột bạch nhanh chóng nhảy lên chạy ra ngoài, linh hoạt xuyên thẳng qua các giá sách. Một lát sau, một cuốn sách bụi bặm ở trên giá sách rớt xuống, chuột bạch lại quay trở lại túi của Lạc Tiêu.
Ôn Thời híp mắt đánh giá quyển sách này, Lạc Tiêu đưa tay chặn ở trước mặt cậu, cau mày nói: "Thứ này có gì đó quái lạ."
Cô chủ động đi lên trước, đeo một đôi găng tay đặc chất lật sách ra.
Xem xét thì cái găng tay này cũng không phải vật bình thường, Ôn Thời tự hỏi không biết bao giờ mình mới có thể có được đầy đủ trang bị như thế.
"Khung ảnh." Ôn Thời đưa ra một từ mấu chốt.
"Hóa ra là như vậy, " Lạc Tiêu sửng sốt một chút, đột nhiên nói, "Trước đó tiến độ của bọn tôi chậm chạp, chính là bị kẹt ở chỗ không biết làm như thế nào mới có thể lấy được bộ phận trên người quái vật xuống. Nhưng nếu như có thể biến bọn chúng thành một bức họa thì sẽ vô cùng dễ dàng."
Ngón tay mảnh khảnh không bị đôi găng tay hơi có vẻ cồng kềnh kia làm ảnh hưởng, Lạc Tiêu lật sách với tốc độ rất nhanh, tốc độ đọc cũng nhanh như gió, ngón tay đột nhiên ngừng lại: "Tìm thấy rồi."
Trong bức ảnh đi kèm, màu của vách tường không khác tường ở lâu đài cổ là mấy, trên bức tường đỏ thẫm chỉ treo một khung ảnh trống.
Một cái gai gỗ đột nhiên đâm về phía ngón tay cái bị găng tay chặn lại, khung ảnh bắt đầu biến thành lập thể đến mức mắt trần cũng có thể nhìn thấy, giống như là con rắn độc kết thúc ngủ đông bắt đầu đi ra ngoài thăm dò. Mùi hôi thối từ trong không gian truyền ra, Lạc Tiêu hơi do dự một chút, nhưng không trực tiếp ném đi căn nguyên nguy hiểm.
Ôn Thời đưa ra một manh mối khác: "Ao máu, quan tài cũ, linh hồn run rẩy."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tiêu, cậu mở miệng nói: "Tôi còn có một manh mối khác liên quan đến khung ảnh."
Lạc Tiêu trực tiếp quay người chạy vội xuống dưới, cũng không quay đầu lại nói ra: "Ao máu ở tầng ba dưới lòng đất."
Ôn Thời đi theo đằng sau cô, hai người chạy nhanh như đoạt mạng.
"Tôi có một đạo cụ rất lợi hại, nếu chỉ dùng để đối phó với quyển sách này thì khá là đáng tiếc. Lát nữa ném quyển sách vào ao máu rồi cùng nhau hành động. Nếu như bọn chúng tranh đấu với nhau thì tốt, chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi."
Phương án giải quyết của Lạc Tiêu rất toàn diện, mà điều kiện tiên quyết là bọn họ thành công tiến vào ao máu trước khi khung ảnh hoàn toàn thoát ly khỏi cuốn sách.
Xung quanh khung ảnh có rất nhiều gai gỗ, một nửa sau gai gỗ nhô ra đống bụi gai, đầu nhọn màu hồng đỏ giống như hoa quả tươi. Nó đang hô hấp, trên đỉnh cao nhất có một cái lỗ nhỏ, nhìn như có thể ăn uống qua đây.
Tác dụng bao tay phòng hộ của Lạc Tiêu có hạn, bụi gai giống như mọc ra con mắt, kéo dài đến chỗ cổ tay của cô.
Lúc chạy qua đại sảnh, Ôn Thời đột nhiên ngẩng đầu nhìn bức tranh mỹ nữ và dã thú ở trên mái vòm, đến lúc nhìn thấy bóng lưng của Lạc Tiêu, đôi mắt của cậu liền biến sắc.
Tốc độ chạy của Lạc Tiêu không hề kém hơn một vận động viên, thậm chí còn nhanh hơn. Vừa chạm xuống đất, chỉ cần hai ba bước là cô ta đã trực tiếp phóng qua một đoạn cầu thang rất dài, ngay cả Ôn Thời cũng không thể nhanh được như cô ta.
Dưới mặt đất cách mỗi mấy mét mới có một ngọn nến, ngọn nến đã đốt hết một phần ba. Đập vào mặt là mùi máu tươi nồng đậm, dù không cần Lạc Tiêu dẫn đường, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể tìm được chỗ ao máu.
Một cái xà ngang to lớn chặn nửa đường, sau khi lật người, Ôn Thời lập tức sợ ngây người trước cảnh tượng trước mắt.
Ao máu được xây dựng theo dạng hình chữ nhật vuông vức, giống như là một nồi canh đang sôi, ùng ục ùng ục không ngừng bốc lên những bong bóng máu. Ngay phía trên là một cái quan tài cũ, bốn cái xích sắt rỉ sét kéo dài ở bốn phía Đông Nam Tây Bắc treo cái quan tài cũ nát.
Lạc Tiêu đi đến bên cạnh ao máu rồi dùng sức hất tay lên, cuốn sách bị ném theo một đường vòng cung hoàn mỹ tiến vào trong ao.
Trong khoảnh khắc huyết hải mãnh liệt, đôi mắt đẹp của Lạc Tiêu nheo lại: "Sức mạnh của cuốn sách này kém xa ao máu."
Ôn Thời cũng đã nhìn ra.
Bụi gai giống như một người chết chìm đang không ngừng với lên trên, thế nhưng có một sức mạnh cường đại hơn đã kéo nó xuống.
Ôn Thời đứng ở một bên, không ngờ cậu lại nghe được tiếng nhai nuốt phát ra từ trong vũng máu.
Ao máu giống như chỉ cảm thấy hứng thú với cành mận gai, sau khi ăn xong xuôi, cuốn sách dúm dó liền bay ra cùng với huyết thủy. Ôn Thời vội vàng né tránh, huyết thủy bắn tung tóe xuống mặt đất, lăn như viên bi.
Sau đó thứ bay ra chính là một cái khung ảnh.
Bụi gai biến mất, xung quanh của nó hiện tại vô cùng bóng loáng, khung ảnh dựng đứng lên, giống như hòn vọng phu phát ra tiếng kêu gọi về một phương hướng nào đó.
Ngay sau đó, một tiếng rống khàn khàn không biết từ nơi nào phát ra, Ôn Thời nhìn chung quanh, cuối cùng xác định đó là vách tường.
Từ trên xuống dưới, món đồ trong vách tường giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo vào, cuối cùng gắng gượng mãi mới thoát ra khỏi bức tường.
Là con quái vật tối hôm qua công kích Ôn Thời, nhưng cụ thể là con nào thì không biết được.
Lần đầu tiên Ôn Thời nhìn rõ được hình dáng con quái vật, tứ chi của nó dài nhỏ quá mức, trong thân thể gần như không có nước, tiều tụy như một cái thây khô.
Cái yết hầu đã không thể vận động không ngừng run rẩy muốn nói cái gì đó, nhưng vô luận phản kháng như thế nào thì nó cũng khó thoát khỏi số phận bị khung ảnh trói buộc. Chỉ trong mấy cái chớp mắt, hình thể thây khô thu nhỏ lại, Ôn Thời ngửi thấy một mùi thuốc màu quen thuộc, còn quái vật tối hôm qua khiến cậu kêu trời kêu đất cuối cùng cũng khó thoát khỏi số phận bị biến thành một bức họa.
Bức họa này và bức chân dung treo trong phòng ăn mang đến cho người ta cảm nhận giống nhau: Khoa trương, rời rạc.
Điểm đặc biệt duy nhất chính là chín mươi phần trăm bộ phận đều mang những mảng màu lộn xộn, chỉ có một con mắt vô cùng chân thực nằm ở phía trên bên trái.
Là một đôi mắt hạnh, từ trong mắt đến đuôi mắt là một đường cong hết sức nhu hòa.
Mọi người đều nói con mắt là cửa sổ của linh hồn, những con mắt đẹp Ôn Thời từng thấy rất nhiều, nhưng con mắt này chắc chắn là con mắt hoàn mỹ nhất mà cậu từng thấy.
Lạc Tiêu đưa cho cậu một con dao găm: "Cái này tôi sẽ không tranh cướp với cậu."
Ôn Thời nhận lấy, cái dao bén nhọn nhắm ngay vào vị trí dưới ánh mắt mấy centimet trong bức chân dung, cổ tay đè xuống, trước khi phát lực đã liếc mắt nhìn Lạc Tiêu, tự tiếu phi tiếu nói: "Hôm nay công lao đều là của cô, cô làm đi."
Lạc Tiêu: "Đàn ông con trai đừng già mồm như thế có được hay không? Cậu có manh mối của khung ảnh, chúng ta phải hợp tác với nhau để mau chóng vượt ải."
Ôn Thời cũng không vội.
"Lúc trước khi tôi đưa ra phản ứng bài dị, cô còn nhấn mạnh vì đó là cố sự kinh khủng, nhưng chúng ta hiện tại đang ở trong một trò chơi, cho nên phải để ý đến logic. Lấy đi bộ phận đẹp nhất của một người rồi lắp ráp chắp vá thành một người mới, cô có cảm thấy đẹp không?"
Có người ngũ quan thường thường, tổ hợp lại với nhau liền rất mỹ lệ, có người sở hữu mỗi một bộ phận đều rất hoàn mỹ, nhưng nhìn toàn thể thì cũng rất bình thường.
Hoa văn trên mái vòm đại sảnh mặc dù không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể xác định được mỹ nữ trong ngực dã thú cũng không phải người có nhan sắc kinh diễm, Ôn Thời cho rằng đây là một nhắc nhở đối với quy tắc tử vong.
Một khi sử dụng biện pháp chắp vá thì sẽ lập tức bị loại.
Ôn Thời xoay con dao găm, nhất thời không biết có phải là trò chơi lừa dối người chơi để đưa ra một lời nhắc nhở ác độc như vậy hay không hay là từ người chơi trong phó bản.
Đối mặt với lời vạch trần không nhanh không chậm của cậu, Lạc Tiêu thu hồi màn biểu diễn hoành tráng lúc trước, một câu cũng không phản bác, lúc này chỉ cười.
"Bùi Ôn Vi, cậu thật sự là người thông minh nhất mà tôi từng gặp, nhưng cá nhân tôi thì thích nguyên tắc lợi ích chủ nghĩa hơn."
Ôn Thời nhướng mày: "Ngạc Tu cho cô thứ gì? Để cô lừa dối tôi như thế."
Lạc Tiêu còn chưa kịp trả lời thì liền thấy một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở một góc tối trước cánh cửa, vỗ tay nhè nhẹ tỏ vẻ ca ngợi. Đợt trước vì để lừa chết một người chơi mới mà phải giao dịch một số lượng lớn điểm tích lũy đã làm Ngạc Tu cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện thực sự là có lời.
Lạc Tiêu nhún vai, đưa mắt nhìn Ngạc Tu: "Chuyện đã hứa tôi đều làm xong rồi, tôi đi đến nhà ăn chờ anh."
Nói xong tiêu sái vẫy vẫy tay với Ôn Thời: "Em trai đẹp trai, kiếp sau gặp lại."
Mùi máu tươi phiêu đãng bên cạnh ao máu, Ôn Thời và Ngạc Tu mặt đối mặt đứng đấy.
Ngạc Tu nhếch môi, trong đôi tay trống rỗng xuất hiện một cái bình nhỏ.
"Hai người đàn ông gặp phải một con gấu, người nào sẽ chết?" Hắn hỏi.
Ôn Thời: "Người chạy chậm."
Trong lúc mà cậu trả lời, Ngạc Tu đã ném cái bình vào trong ao máu, chất lỏng mãnh liệt bắt đầu đảo chiều, vi phạm với nguyên tắc trọng lực dũng mãnh lao về phía quan tài.
Huyết thủy gặp được quan tài thì tự động biến mất, máu bên trong ao máu cùng lúc đó cũng đã giảm bớt, cho đến khi giọt cuối cùng biến mất.
Ôn Thời không nhìn cảnh này, hiếu kỳ nói: "Thứ này của anh phải dùng điểm tích lũy để đổi sao?"
Đối mặt với một kẻ sắp chết, Ngạc Tu rất là kiên nhẫn: "Đương nhiên."
Hắn không vội chạy trốn, với đạo cụ trong tay và kinh nghiệm chạy trốn được huấn luyện trong các trò chơi trước đó cũng có thể giúp hắn chạy thoát được trước Ôn Thời.
Cơn lốc máu trong ao máu biến mất, trong chớp mắt chỉ còn lại một phần ba.
Thùng thùng.
Có thứ gì đó sống lại đang liều mạng gõ nắp quan tài, xích sắt trên không trung lay động kịch liệt phát ra tiếng vang leng keng. Ôn Thời có dự cảm xiềng xích này sẽ không trụ được quá lâu.
"Anh đã làm thứ gì tỉnh lại?"
Cậu tiến lên một bước, nắm chặt dao găm trong tay.
Ngạc Tu không tránh không né, kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngoắc ngón tay: "Muốn gϊếŧ tôi hả? Thử xem."
Hắn dám cam đoan, vào lúc mà dao găm tiếp cận được về phía hắn, đối phương sẽ biến mất trước hắn.
Thấy Ôn Thời giống như là hổ giấy, chỉ có vũ khí nhưng không cách nào tiến công, Ngạc Tu càng cười lớn: "Có biết không? Tôi chưa bao giờ thích quy tắc không cho phép người chơi tự gϊếŧ lẫn nhau đến thế."
Ôn Thời rủ mắt xuống, đáy mắt trầm tĩnh như nước hồ, giống như là không nhận thức được sự căng thẳng trong cục diện hiện tại. Hồi lâu, cậu mới chậm rãi phun ra một câu: "Tôi cũng rất thích."
Nói xong còn gằn từng chữ lặp lại, nhất là phần chủ ngữ.
Đáng tiếc ngữ khí quá nhẹ quá nhu, Ngạc Tu không nghe rõ, chỉ nhìn thấy Ôn Thời giống như đã từ bỏ, ném dao găm đi.
Sự sợ hãi và phẫn nộ đè nén ở trong phó bản nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được lối thoát, Ngạc Tu cười gằn châm chọc hành vi hèn nhát của cậu.
"Muốn gϊếŧ tôi hả, cậu dám không, cậu xứng sao?"
Hắn nhìn chăm chú vào cái quan tài sắp khôi phục, mang theo tiếng cười càn rỡ từng bước một ép Ôn Thời đi đến bên cạnh ao máu.
"Ha ha ha —— "
Tiếng cười được một nửa thì im bặt.
Ôn Thời bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt đối phương.
Ngạc Tu cúi đầu xuống, phản chiếu qua con ngươi thanh tịnh trong suốt là sự không dám tin, một thanh trường kiếm chẳng biết lúc nào đã xuyên qua bộ ngực của hắn.
Ngạc Tu run tay chỉ chạm được vào mũi kiếm nhỏ máu, cảm giác nhói nhói và lạnh buốt nhắc nhở hắn đây không phải là một giấc mộng.
Phụt.
Lúc mũi kiếm được rút ra, huyết dịch tung tóe phun ra như suối.
Sau lưng, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một cô gái tuyệt mỹ rút trường kiếm ra, nhạt giọng hỏi: "Ngươi sủa cái gì?"