Cuộc Sống Của Xuyên Qua Nữ: Tưởng Nhàn Mà Không Nhàn

Chương 10

Ở cổ đại đặc biệt còn là Thanh triều, địa vị của phụ nữ đặc biệt thấp, tiểu thư nhà quan lại còn có cơ hội biết chữ, học cầm kì thi họa gì đó.

Thậm chí có nhà còn có gia huấn giáo nữ là phải không tài mới có đức.

Mà nguyên chủ có thể đọc tứ thư ngũ kinh cũng đã là do cha mẹ cô rất yêu thương đứa con gái này mới có thể xem.

Cổ Na nói: “Hệ thống tao cũng hiểu chuyện này tính nghiệm trọng, nhưng mày thử nói một chút tiêu chuẩn làm “chúa cứu thế” này là như nào? Sao lại chọn tao.”

Cổ Na vẫn cảm thấy khác chọn người hiền tài tốt hơn, tại trong thế giới này người tài thực sự không ít, ví dụ như nữ chính, hay trực tiếp hơn chọn Khang Hi cũng được vua của một nước lực lượng càng lớn không phải sao.

Hệ thống cũng không có gì giấu diếm nói hết cho cô.

“Người này yêu cầu phải là người ngoại lai, đồng thời tâm phải chính, không dễ dàng gây ra chuyện xấu.”

Cổ Na nhíu mày hỏi lại hệ thống: “Người ngoài lai?”

Hệ thống nghĩ cô không hiểu nên giải thích thêm: “Chính là những người giống như cô. Từ thế giới khác đến.”

Chuyện này… có chuyển cơ: “Nữ chính không được sao?”

Hệ thống giờ thì hiểu ý định của cô, nó bác bỏ nói: “Không được, nàng ta tuy nói trên thiết lập là người xuyên qua, nhưng đó cũng chỉ là thiết lập chứ trên bản chất thì nàng ta là người của thế giới này.”

Hiểu rồi, vậy là không được.

“Vậy tại sao lại phải là người ngoại lai?”

Hệ thống thở dài nói lại về bản chất của năng lượng tối cho cô nghe.

À thì ra là vậy.

Hệ thống sợ Cổ Na lại tiếp tục hỏi cái khác chạy nhanh nói: “Kí chủ cô cũng không cần phải lo quá, rất nhanh thì có thể điều thêm người tới đây giải quyết chuyện này, nên giờ cô chỉ cần cố gắng hạn chế để những người đã bị dịch chuyển tới đây ít có thể lây dính sát khí là được.”

Vậy là cô chỉ là phương án tạm thời?

Cổ Na nhẹ nhành thở ra, như vậy là được rồi chứ những chuyện hệ thống kêu cô làm một chuyện cô cũng không nắm chắc được.

“Đúng rồi hệ thống giờ tao có bị hạn chế gì không?”

“Kí chủ, chỉ cần cô không gϊếŧ người, hay gây ra rối loạn dẫn đến hậu quả nghiệm trọng thì tùy cô.”

Hiểu, mà Vương Quốc này tình nghe có vẻ nguy hiểm.

“Quốc Vương, tôi có vẻ không giúp được gì, để không gây cản trở tôi xin phép được rời đi.”

Mukodo Tsuyoshi nảy giờ vẫn luôn im lặng quỳ bên cạnh cô đứng lên nói.

Đúng ha, không làm lại thì trốn.

Cổ Na cũng đứng dậy nói: “Ta cũng như vậy, năng lực cổ tôi thực sự không có ích gì. Để không gây cản trở mọi người thực hiện sứ mệnh vĩ đại tôi cũng xin phép được rời đi.”

Cổ Na một bên nói ra ý muốn của mình, một bên nâng lên khen ngời.



Hai mươi phút sau.



Cổ Na cùng Mukodo Tsuyoshi đi ở trên đường, trên tay mỗi người có mười đồng vàng.

Đang lúc Cổ Na muốn bắt chuyện với Mukodo Tsuyoshi bên cạnh thì, một người thiếu phụ ăn mặc khá giống Cổ Na, đương nhiên chỉ là khá giống về kiểu dáng, chứ chất liệu là tốt hơn Cổ Na.

Bị ba tên lưu manh đuổi theo chạy tới.

Cổ Na nhìn kĩ thì nhận ra đây chẳng phải An Tần sao?

An Tần kêu gọi: “Cứu mạng, ai đó cứu ta với.”

Đột nhiên An Tần nhìn thấy Cổ Na thế là chạy tới hô lớn: “Thứ phi Nạp Lạp Thị cứu với.”

Hết chương.