Trần Húc vô cớ mắc ghét Tô Giai Tuệ, cậu ta chế nhạo Tô Giai Tuệ. Đôi khi vì tâm lý muốn báo thù, nên chẳng vì gì cũng muốn gây sự, cố ý bôi nhọ cô ấy, nhưng Tô Giai Tuệ lại chế nhạo cậu ấy bằng một lời khuyên chân thật. Bí mật, giấu một con dao trong tay, rồi gϊếŧ người bằng dao.
Trần Húc mặt đỏ lên vì nhịn nhục, không nghĩ ra lời nào để đánh trả.
Sau khi tất cả đồ đạc được chất lên xe, Trình Hướng Tuyết đến muộn, trước khi vào cửa còn vẫy tay chào: "Chào anh Cảnh! Sinh nhật vui vẻ! Lại đây xem quà em tặng anh này!"
Món quà của Trình Hướng Tuyết là một đôi giày Air Force One cổ điển, phía trên có vẽ phun sơn sặc sỡ tinh xảo, khá nghệ thuật.
Kỷ Cảnh nhìn chằm chằm vào con gấu lông xoăn trong khoảng trống, hít một hơi thật sâu, mỉm cười và nói với Trình Hướng Tuyết, "Cảm ơn, cảm ơn cậu, tôi rất thích nó." Có lẽ sẽ tự nhiên hơn nếu anh ấy không nghiến răng như vậy.
"Chỉ cần cậu thích là được! Oa! Giang Diên! Cậu cũng đi!"
Nhìn thấy Trình Hướng Tuyết lao về phía Giang Diên, Kỷ Cảnh ngay lập tức có thiện cảm với cô ấy hơn rất nhiều.
Tô Giai Tuệ kiểm tra đồ đạc trong hòm, xác nhận không thiếu thứ gì. Cô vỗ tay nói: "Mọi người đến đủ cả rồi! Chúng ta xuất phát thôi!" Bọn họ khí thế hừng hực như một đội quân đang tiến quân.
Trình Hướng Tuyết ngồi ở vị trí phụ lái như thường lệ, vừa lên xe đã thấy bức chân dung gia đình treo trên kính chiếu hậu khiến cô ấy trở nên thích thú: “Chị Tô, coi bộ dạng của chị thú vị chưa này, trông chị ngầu thật đó.”
"Ảnh đấy được chụp ở Cổ Cung. Mình đã nói nó không đẹp rồi mà mẹ mình vẫn cứ khăng khăng muốn đăng nó.”
Bởi vì lần này có quá nhiều người cùng tham gia chuyến đi, nên họ đã chọn di chuyển bằng chiếc Buick GL8 của bà Tôn, với bảy chỗ ngồi và là xe mui trần, rộng rãi và thoải mái, không cần phải chen chúc nhau ngồi. Trần Húc và Giang Diên ngồi ở phía sau, Tô Giai Tuệ và Kỷ Cảnh ngồi ở giữa, Trình Hướng Tuyết ngồi phía trên nhưng vì muốn nói chuyện với Giang Diên mà cô ấy vặn toàn bộ phần thân trên của mình lại. Tô Giai Tuệ sợ rằng cô ấy sẽ làm tổn thương cột sống của mình bằng cách vặn người như vậy trong suốt hai tiếng đồng hồ: "Tranh thủ lúc vẫn chưa lên đường cái, nếu không có vấn đề gì thì Kỷ Cảnh, anh với Giang Diên đổi chỗ cho nhau đi."
Kỷ Cảnh liếc nhìn Trình Hướng Tuyết: "Không phải cậu say xe sao?"
"Này, cậu nói vậy nghe nó mới kỳ ý, chẳng qua tôi hôm nay hoàn toàn không bị hoa mắt nên mới vậy."
Trần Húc từ hàng ghế sau thò đầu ra, tức giận trừng mắt với Trình Hướng Tuyết: "Nói thật đi! Cậu căn bản không có bị say xe!" Trình Hướng Tuyết trông còn khổ sở hơn cả Đậu Nga: "Tôi chóng mặt quá! Nếu các cậu không tin tôi thì hãy nhìn mà xem, tôi thậm chí còn mang theo cả thuốc chống say xe đây này."
"Vậy cậu ngồi phía sau đi."
"Không, tôi đã nói mình bị say xe rồi mà."
"Không phải cậu vừa nói hôm nay cậu không thấy chóng mặt đó sao!"
Tô Giai Tuệ, một cái đầu lớn hơn hai tuổi, không hiểu tại sao họ lại cãi nhau trong xe: “Chú Trương, chúng ta nghe một bản nhạc đi.” Chú Trương đã có ý định này từ lúc nãy rồi, nghe thấy vậy liền ngay lập tức vặn âm thanh nổi lên.
Bài hát đầu tiên đã bộc lộ ra được hết cái gu nghe nhạc táo bạo và không gò bó của bà Tôn với tư cách là một phụ nữ trung niên.
"Tôi đang nhìn lên - trên mặt trăng -"
Trình Hướng Tuyết mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn không thể không ngân nga theo Linh Hoa: "Bao nhiêu giấc mơ đang tự do bay lượn, tôi đã quên ngày hôm qua, và không khí đã làm khô đi nỗi buồn của tôi."
Tô Giai Tuệ cười, ôm lấy gối kê cổ trên ghế, truyền tinh thần nhiệt huyết của cô vào hòa chung với cô ấy: “Tôi muốn gặp lại em, trên con đường vô tận đó—“
Trình Hướng Tuyết quay đầu lại, nhe răng cười và quên mất vai diễn làm một quý cô trước mặt Giang Diên: "Nếu bạn ở xa, đó là thiên đường—"
Nói thật hai người này hát cũng không hay lắm, cho dù có hòa âm đi chăng nữa thì nghe cũng giống như ma sói hú vậy.
Trần Húc nắm chặt tay và chịu đựng, “ Cuối cùng đã vượt qua cả mặt trăng và một lần nữa mở ra một giao dịch về tình yêu đôi lứa.”
Đã hết.
Bài hát này có thể nói là nổi tiếng khắp cả nước, đến cả Giang Diên cũng thuộc lòng lời bài hát.
Sẽ có một vài người được xác định nên kìm nén tiếng hát của mình lại.
Gặp đèn đỏ dài chín mươi giây ở trung tâm thành phố, Trình Hướng Tuyết hét lên, "Bạn là người muốn chia xa." Hai chiếc xe bên trái và bên phải gần như cùng đồng thanh nói: "Nếu chúng ta xa cách, chúng ta sẽ tách rời—"
Kỷ Cảnh cầm chiếc máy quay phim SLR và cười nhiều đến nỗi tay anh ấy cứ run lên bần bật.
Danh sách phát của bà Tôn đúng là có quỷ.