"Từ đâu mà cậu có được thành kiến lớn vậy với chị Tuệ hả?"
"Tôi, tôi có thể có thành kiến
gì với cô ấy chứ, tôi có thành kiến
với cậu thì có."
"Thành kiến của cậu về tôi là cái gì mới được?"
"Cậu thật quá vô dụng, tôi chẳng thích tẹo nào."
"Cậu thì biết cái mẹ gì."
Kỷ Cảnh không buồn nói về những chủ đề tầm thường thế này nữa, vì vậy anh đẩy Trần Húc ra và nhanh chân bước vào lớp.
Thầy Lý, giáo viên chủ nhiệm đi sát phía sau cậu, bưng theo một xấp bài thi trên tay, đi lên bục giảng: “ Trong buổi sáng ngày hôm nay các em sẽ tự học, lớp chúng ta hãy cố gắng hoàn thành bộ đề này nhé, và lớp trưởng phụ trách thu bài tập của các bạn trong lớp hết tuần này giúp thầy. . À quên, em ấy xin nghỉ phép mất rồi. Vậy thì Quý Mộc Điềm, em chịu trách nhiệm thu bài tập của cả lớp, sau khi tan học đưa đến văn phòng cho tôi."
Học sinh của lớp học tên lửa về cơ bản là có hoạt động ngoại khóa vào cuối tuần nên nhà trường sẽ không giao bài tập về nhà quá nhiều, phụ huynh còn nhờ Từ Tiểu Đào giúp đỡ với bài kiểm tra vật lý do thầy Lý giao cho.
Về phần Kỷ Cảnh, cậu ấy không có thói quen mang cặp sách về nhà, và lớp trưởng thường sẽ không đến gặp cậu ấy để thu bài tập.
Thấy Quý Mộc Điềm đứng trước bàn học của anh do dự không nói gì, Kỷ Cảnh thờ ơ nói: "Tôi không làm bài."
"Nhưng là..." Quý Mộc Điềm hơi ngượng ngùng một chút: "Nhưng là thầy giáo đã bảo tôi thu lại hết bài tập."
"Nó được tôi nói miệng ra rồi nhưng mà tôi không có viết ra."
"Trước khi giờ tự học kết thúc, hãy hoàn thành nó đi nhé."
Việc một học sinh hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao là điều dễ hiểu, không làm bài tập là lỗi của cậu ấy, Kỷ Cảnh cũng biết rằng không nên có xung đột với Quý Mộc Điềm.
Nhưng Quý Mộc Điềm cứ đứng lảm nhảm ở chỗ của anh, khiến anh ấy trở nên cáu kỉnh, vì vậy anh ấy chỉ lấy tờ giấy kiểm tra trắng ra, viết nguệch ngoạc tên mình lên đó rồi đưa cho cô ta: "Đây, bài tập đó."
Quý Mộc Điềm cắn môi dưới, nước mắt trào ra.
Kỷ Cảnh không nói nên lời, không hiểu tuyến nước mắt của cô bạn này sao lại dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến như vậy, anh thiếu kiên nhẫn xua tay, ra hiệu cho cô ta tránh xa ra.
Quý Mộc Điềm khịt mũi, và quay trở lại chỗ ngồi của mình với tờ giấy kiểm tra trắng phớ trong tay.
Đường Thư thấy hốc mắt cô ta hơi hơi đỏ lên, vội vàng hỏi: "Điềm Điềm, ai bắt nạt cậu, làm sao vậy?"
Quý Mộc Điềm do dự một hồi rồi đưa cho Đường Thư xem tờ giấy bài kiểm tra của Kỷ Cảnh: "Tôi đã yêu cầu cậu ấy tự học trong sáng nay để sớm hoàn thành nó, thế nhưng cậu ấy chỉ đưa cho tôi một tờ giấy trắng chẳng có viết gì cả..."
Nhìn cái tên được ghi ở góc trái trên bên tờ giấy kiểm tra, Đường Thư cũng không thể giúp gì hơn nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười: "Có lẽ là cậu ấy cho cậu tự bịa ra rồi viết vào đó đấy."
"Kỳ lạ, tại sao tôi phải điền bài tập vào cho cậu ta chứ?"
"Cứ thế này mà nộp tờ giấy trống không thì chả thà đừng có nộp lên còn tốt hơn. Dù sao thì chữ viết tay của cậu ấy cũng thực sự rất khó bắt chước. Cậu có biết rằng khẩu hiệu "tôn trọng, nghiêm túc, siêng năng và chăm chỉ" treo bên ngoài tòa nhà giảng đường của chúng ta là bức thư pháp do ông nội Kỷ Thụy Chi của cậu ấy viết không? Chữ viết của Kỷ Cảnh đẹp như của ông nội cậu ấy vậy.”
Quý Mộc Điềm nhìn kỹ chữ ký của Kỷ Cảnh, cười nói: "Không phải chỉ là một nét thân vàng mỏng thôi sao, tôi cũng có thể làm được."
"Thật đấy hả?"
"Ừm! Tôi bắt chước chữ viết của người khác rất giỏi. Cô giáo ở trường nói tôi có tài này."
Như để chứng minh rằng mình thực sự biết cách viết theo phong cách vàng mỏng, Quý Mộc Điềm vùi đầu vào việc giúp Kỷ Cảnh làm bài tập về nhà.
Hí hoáy được một nửa chặng đường thì có người gõ vào bàn học của cô ta.
Quý Mộc Điềm và Đường Thư đồng thời nhìn lên, cả hai đều giật mình.
Đứng trước mặt họ là Tô Giai Tuệ với vẻ mặt không được thân thiện cho mấy.
Tô Giai Tuệ đập quyển bài tập lên bàn, sau đó cúi xuống, nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra có tên của Kỷ Cảnh trên đó.
Con mẹ nó ác thật chứ.
Tất cả đều ở ngay trước mắt rồi, nên cô ta không thể lảng tránh về âm mưu giúp làm bài tập về nhà, đúng chứ?
Tô Giai Tuệ cố ý giật lấy tờ giấy kiểm tra, xé nó ra và ném thẳng vụn giấy vào mặt Quý Mộc Điềm, cảnh cáo cô không được xen vào việc riêng của mình, sau đó túm tóc Kỷ Cảnh và tát anh một cái thật là mạnh.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nữ phụ như vậy thì quá ác độc rồi, so với nữ chính và nam chính có khi còn hơn.
Cuối cùng, Tô Giai Tuệ chỉ vứt lại một câu: "Nói không tồi."
Nói xong cô liền quay người rời đi.