Mặc dù bạn gái của anh được xếp vào hàng nguy hiểm "dễ cháy nổ", nhưng chỉ cần nắm vững một số kỹ năng "chữa cháy" nhất định thì hệ số an toàn vẫn rất cao. Nếu là người khác, chẳng hạn như Giang Diên, cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện quần áo thể thao, hai người sẽ phải cãi nhau, làm sao có thể có được kỹ năng chữa cháy của anh.
Nghĩ đến đây, Kỷ Cảnh liền yên tâm, anh dụ bạn gái đi lên lầu một mua một bộ quần áo thể thao, áo xám ngắn tay, quần đùi màu đen, tổng cộng 480 tệ. Kỷ Cảnh khá thích nó, bởi vì Tô Giai Tuệ nói rằng anh mặc vào trông rất đẹp trai.
Mua quần áo xong, họ phải quay lại lầu sáu, hai người không muốn chen lấn trong thang máy, cũng không muốn leo cầu thang,thần giao cách cảm, hai người cùng nhau đi cầu thang cuôna.
Thang cuốn từ tầng 1 lên tầng 2 hướng ra cửa hàng mẹ và bé, bên ngoài có trưng bày rất nhiều quần áo và đồ chơi trẻ em.
Tô Giai Tuệ đột nhiên nắm lấy cổ tay cc, lắc lắc và nói: "Anh nhìn kìa, nhìn kìa, chiếc váy dâu tây nhỏ kia thật dễ thương."
Đối với nhân viên cửa hàng mẹ và bé mà nói, mỗi cặp vợ chồng trong trung tâm mua sắm dường như đều cầm theo giấy chứng nhận đi trên đường, bất kể bao nhiêu tuổi đều là khách hàng tiềm năng, vì vậy, họ nở nụ cười thân thiện nói: "Vợ chồng mới cưới được giảm giá 20%... ”
Vợ chồng mới cưới.
Trong tâm trí của Kỷ Cảnh, hình ảnh bạn gái anh nắm tay anh khi đi mua sắm ở cửa hàng mẹ và bé, và cô gái nhỏ trông giống bạn gái anh, mặc một chiếc váy bánh dâu xuất hiện trong tâm trí Kỷ Cảnh. Giờ khắc này, dường như toàn bộ máu trong cơ thể ạn đều dồn lêи đỉиɦ đầu, đầu anh sưng phù tê dại, mặt nóng bừng, suýt chút nữa tay đi cùng chân.
May mắn thay, Trình Hướng Tuyết đã gọi đến, Tô Giai Tuệ đang bận nghe điện thoại, vì vậy cô không chú ý đến sự bối rối của Kỷ Cảnh: "Lên bây giờ, các cậu chơi trước rồi à? Giang Diên học rất nhanh phải không, haha, cậu ấy khá có thiên phú chơi thể thao."
Tô Giai Tuệ không nói thêm vài lời đã cúp máy.
Kỷ Cảnh: "Anh cũng có thiên phú chơi thể thao."
"Đầu óc đơn giản, tứ chi không phát triển..." Tô Giai Tuệ liếc anh một cái, ý tứ hiển nhiên.
"Ai mà đầu óc đơn giản chứ? Dù sao anh cũng là bạn trai của em, cho dù trong lòng em nghĩ như vậy cũng không thể nói ra. Em không cảm thấy anh sẽ xấu hổ sao? Thật đấy, có lúc anh rất thất thường, may mà anh có thể chịu đựng được em, đổi là người khác thì, hừ."
Kỷ Cảnh tưởng tượng rằng Tô Giai Tuệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời răn dạy của mình, nước mắt lưng tròng nhận lỗi rôid xin lỗi, anh cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều.
Một khi đã như vậy, không cần phải thực sự nói những lời này.
"Năm ngón tay có độ dài của riêng nó, anh cũng không tin Giang Diên lại phát triển toàn diện như vậy, cậu ta nhất định có một khuyết điểm chí mạng, chỉ là em không chú ý đến mà thôi."
"Ngay cả khi có chiều dài riêng, nó cũng không thể quá ngắn chứ. Năm ngón tay của anh, nếu thiếu một ngón thì làm gì được?"
Kỷ Cảnh suy nghĩ một chút nói: “Ngón út, anh không hay dùng ngón út lắm.”
Tô Giai Tuệ dừng lại và nhìn anh một cách vô cảm.
Kỷ Cảnh treo túi mua sắm lên cổ tay, làm động tác gõ bàn phím, hơi giơ hai ngón tay út lên: “Em xem, anh thật sự không cần.”
Tô Giai Tuệ giơ tay tát vào quai hàm anh.
"..."
"Anh không hiểu à?"
"Vâng...em có thể hiểu được."
Lần này, Kỷ Cảnh thực sự không bị thương khi bị đánh, Tô Giai Tuệ hoàn toàn không sử dụng bất kỳ sức lực nào, nhưng độ sát thương mạnh hơn nhiều so với roi của Kỷ Hán Hoa.
Kỷ Cảnh mím môi, vẻ mặt ủ rũ,giống như có chút tức giận. Nói thế nào nhỉ, nửa thật nửa giả, anh hy vọng Tô Giai Tuệ thấy anh tức giận, chủ động dỗ dành anh.
Nhưng Tô Giai Tuệ vẫn chưa vui.
Tô Giai Tuệ không giống anh, cô không bao giờ giữ mọi thứ trong lòng, vì vậy phải trút bỏ chúng ngay tại chỗ.
"Bất cứ khi nào em muốn nói nghiêm túc, anh lại luôn cười cợt nhả như thằng ngốc vậy, rất khó chịu. Nếu anh có có năng lực, anh cứ như thế đi, chỉ cần làm đại bài thi thứ hai rồi nhận tiền, sau đó suốt ngày nghĩ ăn gì, uống gì, chơi gì rồi chết”.
"..."
"Em thật sự không hiểu. Con người ít nhất phải có mưu cầu trong cuộc sống. Khi còn nhỏ anh đã từng viết văn về ước mơ chưa?"
"Anh viết rồi."
"Anh đã viết gì?"
"Phi hành gia."
"Nhảm nhí."
"Ừm."
Tô Giai Tuệ lại giơ tay lên, Kỷ Cảnh vô thức co rụt lại.
Thấy vậy, Tô Giai Tuệ mỉm cười: "Anh đang trốn cái gì vậy, trên tóc anh dính lông kìa."
Bạn gái anh là như vậy, tính tình rất thất thường. Kỷ Cảnh không thể làm cô, chỉ có thể vội vàng đi xuống bậc thang: "Vậy em viết cái gì?"
"Bác sĩ."
"Tại sao?"
"Anh đã bao giờ nghe chưa, lời thề của một sinh viên y khoa. Tôi tình nguyện cống hiến hết mình cho y học, yêu tổ quốc, trung thành với nhân dân. Tôi quyết tâm làm hết sức mình để loại bỏ những đau khổ của nhân loại. Tôi muốn trở thành bác sĩ, cứu người và chữa lành vết thương. Có lẽ trong tương lai, sẽ có nhiều người vì em mà sinh mạng mới được kéo dài, anh không nghĩ rằng thật tuyệt khi mọi người sống thêm vì em sao?"