"Chúng ta lại bàn bạc đi. Cậu còn cách nào khác không?"
"Thuyền vận tải thì thế nào?"
"...Là anh em, tôi phải nhắc nhở cậu, đừng phụ lòng mong đợi của bà nội. Kỳ thi đại học không thuyền vận tải."
"Chết tiệt, cậu đúng là bị chị Tuệ của mình ám rồi." Trần Húc cười mắng một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, tôi có kế hoạch của riêng mình. Cuộc sống không chỉ có con đường thi tuyển sinh đại học này, với lại không ai xích tôi vào gông cả ngày cả.”
Kỷ Cảnh phớt lờ lời trêu chọc của cậu ta, anh lấy điện thoại ra và bấm số của Tô Giai Tuệ, Tô Giai Tuệ đã mua sắm xong và định đi trượt băng, vì vậy, cô bảo Kỷ Cảnh và Trần Húc trực tiếp đến thang máy ở tầng sáu để tìm họ.
Trung tâm mua sắm Kim Thành có cơ sở vật chất toàn diện, không chỉ có khu trò chơi, rạp chiếu phim mà còn có sân trượt băng, bể bơi, phòng leo núi, cũng như phòng học yoga, khiêu vũ, taekwondo, khóa học thêm các môn học khác nhau... Vào cuối tuần sẽ có rất nhiều sinh viên, thang máy luôn chật kín người.
Thật không may, Kỷ Cảnh đã bị giẫm lên chân, để lại một vết đen rất rõ ràng trên đôi giày trắng sạch sẽ của anh.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
"Không sao."
Cô gái chật vật lấy từ trong túi xách ra một gói khăn giấy ướt, vẻ mặt đỏ bừng đưa qua: "Thật xin lỗi..."
Kỷ Cảnh lấy gói khăn ướt và bỏ vào túi.
“Cái đó.” Cô gái ngại ngùng nhìn anh: “Xin lỗi, chúng ta...làm quen được không?”
"Tôi đã có bạn gái rồi nên không tiện."
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết."
Cô gái đỏ bừng mặt, quay đi không dám nhìn Kỷ Cảnh nữa.
Thang máy nhanh chóng đến tầng sáu.
Tô Giai Tuệ đợi một mình ở lối vào thang máy, xung quanh là những chàng trai trẻ rục rịch di chuyển, nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Mặc dù đều là những nhân vật nổi bật và xinh đẹp trong bụi bông hoa, nhưng vẻ ngoài của Kỷ Cảnh và Tô Giai Tuệ quá hung dữ và hiếu chiến nên họ rất hiếm khi động ng khác chủ động tiếp cận. Trừ phi đối phương cũng có ngoại hình cực kỳ nổi bật, giống như cô gái trong thang máy vừa rồi.
Trần Húc vừa nhìn thấy Tô Giai Tuệ đã không nhịn được mà phàn nàn: "Em thực sự không muốn đi cùng Kỷ Cảnh. Người đẹp chỉ có thể nhìn cậu ta, vừa bị cậu ta từ chối đã không cân nhắc em rồi? Em cũng có xấu lắm đâu nhỉ." Nói xong, cậu ta nắm lấy vai Kỷ Cảnh và lắc mạnh: "Người ta nói làm quen kìa! Cậu có biết quen nhau nghĩa là gì không! Làm bạn thôi!"
Kỷ Cảnh đẩy cậu ta ra: "Vừa nãy cậu không chủ động trong thang máy, bây giờ khóc với tôi làm gì?"
"Đúng vậy." Tô Giai Tuệ cười nói: "Sau khi đi qua thôn này, ở đây sẽ không có cửa hàng nào nữa, cậu có thể lựa chọn đợi trong thang máy, người đẹp đại khái sẽ rất nhanh sẽ xuống."
"Thấy không, Tiểu Cảnh, chị Giai Tuệ căn bản không chú ý tới người đẹp bắt chuyện với cậu, chị ấy căn bản không có cảm giác nguy cơ." Trần Húc liếc nhìn Tô Giai Tuệ, nghiêm túc nói: " Thật là một người phụ nữ xinh đẹp."
“Em cũng không kém nhá.” Tô Giai Tuệ vén mái tóc dài xoăn tít lên, đôi mắt trong veo quyến rũ.
"Ọe…" Trần Húc quay đầu giả vờ nôn: "Bà bán dưa ngoài chợ."
"Hừ! Có mắt mà không biết nhìn!" Cô hỏi Kỷ Cảnh, "Kiểu tóc của em không đẹp sao?"
Kỷ Cảnh chắc chắn rằng nếu do dự một giây, Tô Giai Tuệ sẽ đánh anh bằng một bàn tay và lột da anh ra: "Rất đẹp."
“May là anh có mắt, đi thôi! Tí nữa bọn Chanh Tử lại sốt ruột."
Kỷ Cảnh nắm cổ tay bạn gái và nháy mắt với Trần Húc. Trần Húc mím môi, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi đi tìm bọn họ trước."
Tô Giai Tuệ có chút khó hiểu nhìn Kỷ Cảnh: "Sao vậy?"
"Ừm... Anh muốn mua một bộ quần áo, em chọn giúp anh đi."
"Được rồi, chúng ta đi xuống cầu thang đi, ở đây nhiều người quá. Em nói cho anh biết, vừa vừa nãy em suýt nữa ngạt thở cơ mà."
So với nội thất tráng lệ, sạch sẽ và ngăn nắp của trung tâm mua sắm, khu vực cầu thang bộ là một thế giới hoàn toàn khác, ánh đèn mờ ảo, những bức tường bẩn thỉu, ở mỗi góc sẽ có một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc theo phong cách khác nhau tụ tập, họ đứng dựa vào tường hoặc ngồi trên sàn nhà. Hoặc với điếu thuốc trên tay, hoặc chửi thề trong miệng, họ trông giống như yêu ma quỷ quái muốn ăn thịt người. Đừng nói đến những đứa trẻ mới lớn lương thiện, ngay cả người lớn hơi nhút nhát cũng không dám đi lên cầu thang này một cách dễ dàng.
Tô Giai Tuệ quanh năm không ngừng tập thể dục, vóc dáng của cô không mảnh mai và yếu ớt như những cô gái cùng tuổi. Lúc này cô đang mặc một chiếc váy hai dây màu cánh sen, chiếc váy này rất tôn da, nhìn thoáng qua như thể đã được giặt kỹ, với những đường nét đầy đặn, khỏe khoắn, bộ ngực cao và thẳng, vòng eo thon gọn, nhưng không nhằm mục đích cố ý khoe khoang gợi cảm, chiếc váy hơi bồng bềnh, đôi chân thon thả và thẳng tắp, trên chân là một đôi giày thể thao màu trắng , tất cả đều thể hiện sức sống dẻo dai và tinh thần của tuổi mười tám.