Rất lâu sau, Tô Giai Hòa mới thở dài: "Xong rồi, gọi nước cho chúng ta, đoán chừng chúng ta phải ở đây nửa tiếng. Hai ly nước cam, cảm ơn."
Giang Diên mỉm cười, lấy một tờ giấy trong túi ra, mở ra, trên đó dày đặc những từ vựng tiếng Anh: "Không sao, chúng ta học từ vựng ở đây cũng tốt."
"Đi chơi mà anh cũng mang theo cái này! Điên rồi!!"
"Có một vĩ nhân đã từng nói rằng học từ vựng khi đi mua sắm với phụ nữ là cách tốt nhất để gϊếŧ thời gian."
"Vĩ nhân nào?"
“Anh mới biết."
"..."
Tô Giai Hòa mở to mắt, lần đầu tiên nhận ra rằng sự lạnh lùng của Giang Diên ẩn chứa một sự hài hước hư hỏng.
Để trốn tránh học từ vựng, Tô Giai Hòa đột nhiên tích cực với việc mua sắm: "Chị ơi! Em muốn mua một đôi giày thể thao!
“Chờ một chút.” Tô Giai Tuệ còn loay hoay với màu áo len, cô không biết nên mua màu xanh hay hồng: “Lát nữa chị đi với mày.”
"Không, không, cửa hàng đó ở tầng một. Em xuống mua rồi hay lại ngay."
"Mày muốn chạy phải không?"
Trình Hướng Tuyết từ phía sau vỗ vai Tô Giai Hòa: "Vừa lúc, chị cũng muốn mua một đôi giày thể thao. Chị biết cửa hàng mà em nhắc tới, chúng đi cùng nhau."
“…Vậy thì, chúng ta đi cùng nhau.” Tô Giai Hòa không khỏi bực mình, lẽ ra cậu ấy nên nói là đi vệ sinh mới đúng.
Thấy em trai đi theo Trình Hướng Tuyết, Tô Giai Tuệ cảm thấy nhẹ nhõm, cô thực sự sợ rằng thằng em xách túi sẽ chạy mất.
“Thưa cô.” Thấy Tô Giai Tuệ do dự hồi lâu giữa hai chiếc áo len, người phụ nữ tư vấn mua sắm nói: “Bộ màu hồng nhạt này dễ thương hơn, còn bộ màu xanh lá cây này sẽ tôn da hơn. Tôi nghĩ cả hai đều hợp với cô, nhưng màu xanh lá cây trông vẫn đẹp hơn."
Tô Giai Tuệ ướm chiếc áo lên người, nhìn gương một lúc lâu, cuối cùng quyết định: "Được rồi, tôi lấy màu xanh lá cây, còn hai cái kia, đóng gói lại cho tôi."
“Dạ được, cô muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"
"Xoẹt…ôi thôi, tôi quên đưa tiền cho Giai Hòa rồi, Giang Diên, chúng ta đi xuống tìm họ."
Giang Diên đứng dậy, người phụ nữ tư vấn mua sắm đưa túi mua hàng cho cậu ta một cách tự nhiên và cười nói: "Lần sau lại ghé, chúc hai người cuối tuần vui vẻ."
Người phụ nữ tư vấn mua sắm ăn mặc chỉn chu như một tiếp viên hàng không, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa như của một nữ tiếp viên, hoàn toàn ăn khớp với cửa hàng quần áo cao cấp này. Thấy cảnh này, Giang Diên tự dưng không biết có nên nói một lời cảm ơn hay không.
Dù chỉ là chuyện vặt vãnh, nhưng đầu óc Giang Diên lại quay cuồng, nhiều suy nghĩ lộn xộn hiện lên, trong lúc nhất thời, cậu ta nghĩ lát nữa đi trượt băng, cậu ta nên là người mời, bốn người bọn họ mất ít nhất cũng phải một hai trăm. Nghĩ đến đây, Giang Diên lại nghĩ đến cảnh bố mẹ mình đang ở công trường, phải oằn lưng cực khổ dưới cái nắng chói chang của mùa hè mới kiếm được một hai trăm. Ở giai đoạn này, cậu ta dường như muốn giữ khoảng cách với bạn bè của mình, ngay cả khi bạn bè của cậu ta không quan tâm đến chênh lệch về gia cảnh, ngay cả khi cậu ta cảm thấy có chút nuối tiếc với thanh xuân của chính mình.
“Giang Nghiên, cậu muốn ăn kem không?” Tô Giai Tuệ còn đang vội vàng đi tìm em trai, đột nhiên dừng lại trước cửa hàng đồ uống lạnh.
Giang Diên vô tình liếc nhìn bảng giá, chiếc kem ốc quế rẻ nhất có giá hai tệ, chiếc đắt hơn có giá mười tệ, số tiền này cũng đủ cho một bữa trưa. Giang Diên lắc đầu gần như theo phản xạ.
Tô Giai Tuệ mỉm cười, cô ghé vào quầy bar và nói với nhân viên bán hàng: "Xin chào, tôi muốn hai chiếc kem ốc quế, một hương dâu và một hương vani."
Động tác của nhân viên bán hàng rất nhanh, vừa tìm xong tiền lẻ đã làm kem xong.
Tô Giai Tuệ đưa hương vani cho Giang Diên: "Cầm đi."
"..."
“Nhanh lên."
Từ chối Tô Giai Tuệ dường như là một tội tày trời, Giang Diên chuyển tất cả các túi mua hàng sang tay phải, cầm lấy chiếc kem ốc quế bằng tay trái và nhẹ nhàng cảm ơn.
Tô Giai Tuệ nhìn cậu ta với nụ cười rạng rỡ và chân thành hơn: “Tôi chưa bao giờ thích vòng vo, cho nên cậu cứ việc nói thẳng, chúng ta là bạn bè, không thể là bạn bè mà đường ai nấy đi ngay sau khi tốt nghiệp, vì vậy tôi không để ý cảm xúc của cậu, một ngày dài quá, thực sự không thể quan tâm đến, và cậu cũng đừng qúa đặt nặng, sau này cậu có rất nhiều cơ hội mời chúng tôi."
Yết hầu của Giang Diên hơi giật giật, dù sao cậu ta cũng khó có thể thẳng thắn như Tô Giai Tuệ: "Hừm..." Vẫn còn gánh nặng, nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu ta cũng không nặng nề như vậy, cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, vì thế, Giang Diên bất giác mỉm cười.
Trong trung tâm thương mại ngày cuối tuần, nam nữ thanh niên cầm cây kem trên tay nhìn nhau cười, nhìn thế nào cũng thấy hình ảnh này tràn ngập ngọt ngào.