Tô Giai Tuệ ban đầu thực sự không có ý phát sinh xung đột với sáu người này, ít nhất không có ý định đối đầu trực tiếp. Rốt cuộc, đám người này thoạt nhìn không giống người tốt gì lắm, trên mặt đều có chút bạo lực, đánh nhau hơn nửa là cái bộ dáng nắm đầu, giật tóc, đá đầu người khác.
Chưa nói đến có đánh được không,mấu chốt là rất mất thể diện.
Tô Giai Tuệ đã nghĩ kỹ rồi, chờ ngay khi nắm bằng chứng trong tay, cô sẽ lao ra uy hϊếp, lại thêm chút dụ dỗ, tranh thủ không đánh mà thắng để giải quyết chuyện này.
Nhưng cô trăm triệu lần không ngờ tới "Xanh Lá" lại bất ngờ hôn Giai Hòa như vậy.
Trong mắt Tô Giai Tuệ, em trai cô vẫn là đứa trẻ ngây thờ không rành thế sự, loại hành vi này, con mẹ nó còn không phải là quấy rối tìиɧ ɖu͙© sao?
Vì vậy, Tô Giai Tuệ mất hết lí trí nhặt túi rác bên ngoài cửa ném nó qua chỗ vừa xảy ra hành vi đồϊ ҍạϊ kia.
Kia hẳn là rác trong bếp, cái túi buộc rất lỏng lẻo, vừa đυ.ng phải người thì lập tức tiên nữ tung hoa, dầu mỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Này đối với mấy đứa con gái kia không khác gì vết thương trí mạng.
Sau một thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, sáu đứa kia thét chói tai cả lên, cùng lúc đánh đến Tô Giai Tuệ, cứ thế một hồi ác chiến được vén màn.
Tô Giai Tuệ tuy rằng kiếp trước đã chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng mục đích vốn là tăng cường thể chất, thân thể càng tốt dị năng phát huy càng mạnh, nó hoàn toàn không liên quan đến chiến đấu thực chiến, nói thẳng ra cô hoàn toàn không am hiểu đánh tay không, một đánh ba còn tạm, một đánh sáu chỉ có thể né. Nhưng may mà Trình Tương Tuyết đã kịp thời hết chuột rút.
Trình Tương Tuyết thật sự rất ghê.
Cô ấy từng nói rằng con gái ở Đông Bắc từ ngày biết đi đã tập làm thế nào để bảo vệ chính mình, gặp cái loại tình huống này, họ càng “hổ báo” càng tốt, ngàn vạn lần không thể “thỏ đế”, nếu không sẽ bị gọi là hèn nhát, cái gì mà cha ngươi hèn, mẹ ngươi hèn, tổ tông tám đời nhà ngườu hrng mới sinh ra ngươi hèn.
Liên quan đến danh dự của cả một gia tộc, Trình Tương Tuyết bất chấp cái hình tượng tiểu thiên nga phương Đông hay mang huyết thống Đài Bắc gì đó, dù cho thiên quân vạn mã lão nương cũng liều mạng cũng phải lấy được đầu bọn này.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, Tô Giai Hòa phát ngốc, nhưng điều đó cũng không ngăn cản hành động xuất phát từ bản năng làm lá chắn cho chị gái, giúp Giai Tuệ chặn rất nhiều cú đá.
Giang Diên, người bị kéo đến để động viên, cậu kinh hãi hét lên: “Cảnh sát tới!”
Ba chữ này giống như tín hiệu thu binh ở chiến trường cổ đại, so với Tô Giai Tuệ đám người kia càng sợ cảnh sát nên đã chạy trối chết, thời điểm chạy trốn một đám có biết bao nhiêu chật vật thì miễn bàn.
Tô Giai Tuệ và Trình Tương Tuyết so sánh với họ thì tốt hơn một chút, lợi thế là cả hai đều đầu bù tóc rối.
“Này!” Trình Tương Tuyết chống nạnh tìm Giang Diên tính sổ: “Khi đánh nhau tại sao cậu ở một bên nhìn?”
Giang Diên: “...Tớ thật sự đã kéo họ đi giúp cậu.”
Bên kia, Tô Giai Tuệ đang giáo huấn Tô Giai Hòa.
“Em có phải ngốc rồi không? Gặp chuyện còn không biết nói với người nhà?”
“Không cần chị lo.”
“Tô Giai Hòa! Em có can đảm thì nói lại lần nữa! Còn không cần chị quản, thế nào, rất tận hưởng đúng không? Hôm nay mấy đứa đó đưa em đến ngõ, ngày mai nếu đưa đến khách sạn thì sao, em tính để chị trẻ tuổi đã làm dì sao? Em có biết nếu như vậy thật thì đời này liền hủy không, hả?”
Tô Giai Tuệ cuồng loạn với hình ảnh xuất hiện trong đầu mình.
Trình Tương Tuyết quen biết cô hơn hai năm, lần đầu thấy cô ấy phát hỏa lớn như vậy, cảm giác một hơi không tới liền có thể xỉu luôn, cô vội vàng xoa xoa: “Được rồi, việc này cũng không trách được nó, lại nói nó là một tên nhóc, bị mấy đứa con gái khi dễ còn phải về nhà kêu cha gọi mẹ, quá mất mặt đi, làm sao nghĩ tới giải thích cùng cậu.”
Tô Giai Tuệ cuối cùng cũng nghe lọt lời khuyên, cô hít sâu một hơi cũng không còn kích động như lúc nãy: “Lần sau còn gặp chuyện này, nhất định nói cho chị, có nghe không?”
Tô Giai Hòa ở cuộc hỗn chiến đã bị tát nhiều lần để lại hai vết máu trên mặt, trông cậu ấy rất đáng thương, giọng nói thì chẳng khác nào con cừu non sinh bệnh: “Em chỉ là... không muốn bố biết...ông ấy vẫn luôn thấy em rất vô dụng.”
Lão Tô nói đúng ra là một người cha tốt, mặc kệ công tác nhiều như thế nào, xã giao mệt như thế nào, ông cũng sẽ kiên trì dậy sớm đưa hai đứa nhỏ đi học, cuối tuần mang cả nhà ra ngoài chơi, ăn tối, xem phim, câu cá, dạo công viên, nói chung sự quan tâm chăm sóc đã vượt qua đa số các ông bố khác.
Nhưng trong vấn đề giáo dục con cái, ông ấy dù sao cũng không có kinh nghiệm, như vậy vô hình trung đã làm tổn thương Giai Hòa, người đang ở độ tuổi dậy thì, lòng tự trọng mong manh và nhạy cảm.
Đương nhiên, cũng không thể nói đều do lão Tô, Tô Giai Tuệ phải thừa nhận rằng mấy năm nay cô đích xác có bỏ bê em trai mình. Lúc trước, Tô Giai Hòa đừng nói là bị người khi dễ, cho dù là con chó bên ngoài dọa nhảy dựng lên cũng tìm đến nàng hù dọa lại con chó.
“Chuyện này chị sẽ không nói với bố mẹ, nhưng hứa với chị nếu bọn nó quay lại, phải nói với chị ngay lập tức.”
“Vâng...” Tô Giai Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Tương Tuyết thấy bầu không khí đã chuyển biến tốt đẹp, liền lộ ra gương mặt tươi cười: “Mặc kệ nói như thế nào, trận ngày hôm nay ta đánh thắng, phải chúc mừng thôi! Tuệ Tuệ mời khách!”
Tô Giai Tuệ nắm tay Giai Hòa, nghĩ một hồi mới nói: “Mời khách không thành vấn đề, chỉ là mùi trên người tớ nồng quá, như vầy đi Quả Cam, đêm nay cậu qua nhà tớ, sáng mai làm bài ở nhà tớ, rồi chiều ra ngoài chơi.”
“Được!”
Bốn người bắt xe về nhà, Giang Diên ngồi ghế phụ, hết cách rồi, người cậu ấy rất sạch sẽ.
Lão Tô đêm nay có tiệc xã giao, chỉ có Tôn phu nhân và dì Giang, nhìn thấy bọn nhỏ chật vật như vậy, họ đều khϊếp sợ, lần lượt hỏi: “Sao lại thế này? Có phải đánh nhau không?” Nghe cái ý tứ đó thật giống như sợ chính bọn họ đấu đá nội bộ vậy.
Trình Tương Tuyết ổn định phát huy sở trường nói dối đặc biệt: “Dì ơi, lúc bọn cháu tan học gặp người xấu khi dễ học sinh tiểu học, bọn cháu gặp chuyện bất bình không nhịn được nên can, đem người xấu đánh đến hoa rơi nước chảy! Tè ra cả quần!”
Tô Giai Tuệ cũng không phải lần đầu tiên mang Tương Tuyết về nhà, Trình Tương Tuyết tính cách hào phóng, dễ chịu lại không phiền phức, rất đúng sở thích của Tôn phu nhân, nếu có một thời gian không tới, bà ấy sẽ cố ý dò hỏi, nói gì mà gần đầy Quả Cam bận gì không, sao lại không tới nhà mình, bởi vậy Trình Tương Tuyết vừa nói, bà ấy liền tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Đang lẽ không nên đánh nhau, gặp người xấu phải báo cảnh sát trước mới đúng, ai u, nhìn các con một đám mặt mũi bẩn như mèo, chị Giang, lấy thuốc tới, vết thương của Giai Hòa cần được sát trùng.”
Mặc dù Tôn phu nhân ngoài miệng nói không nên đánh nhau, nhưng trong lòng cũng không co rằng mấy đứa nhỏ đánh nhau có cái gì sai, đặc biệt là con trai, không đánh vài lần không lớn được, vấn đề là sợ mặt cậu để lại sẹo.
Dì Giang bưng thuốc đến, quay đầu hỏi cháu trai: “Con có bị thương không?”
Giang Diên lắc lắc đầu.
Sự yêu thích của Trình Tương Tuyết đối với Giang Diên là cứ ba phút lại thay đổi, cô lập tức dùng cái miệng ngọt lấy lòng dì Giang: “Dì ơi, Giang Diên rất giỏi, cậu ấy đã đuổi bọn người xấu đi rất dễ dàng.”
“Thật sao, Tiểu Giang của chúng ta còn đánh nhau với ngươi khác sao?”
“Không ạ, cậu ấy nói cảnh sát đến rôuf, cái này kêu là gì nhỉ, là dùng trí thắng được.”
Kĩ năng xã giao của Trình Tương Tuyết thật sự rất đỉnh, chờ Tô Giai Tuệ tắm rửa thay quần áo xong xuôi ra tới thì cô ấy đã trở thành cháu gái của dì Giang.
“Gặp chuyện bất bình liền ra tay” là có công, Tôn phu nhân cùng dì Giang cố ý làm một bàn ăn phong phú khao bọn nhỏ, ăn uống no say họ liền vây quanh bàn ăn làm bài tập.
Tô Giai Tuệ và Giang Diên là hai học bá, phụ đạo cho hai tên học tra là dư dả mà hai tên học tra một đứa thẹn trong lòng, một đứa cố ý khoe mẽ, hopcj tập vô cùng ngoan ngoãn và nghiêm túc.
Lão Tô về đến nhà, thấy tình cảnh này liền rất cao hứng, nhảy nhót chạy đến phòng ngủ lấy camera để chụp làm kỉ niệm.
“Bố, bố làm gì vậy?”
“Khó có được bầy không khí tốt như này, ta phải chụp lại mới được, chờ mấy đứa lớn lên, ta liền đem làm một cuộn phim, dùng màn hình lớn chiếu lên.”
“Ai nha, đừng quấy rầy bọn con.”
“Được được, không quấy rầy, ngày mai còn học như vậy không?”
Tô Giai Tuệ ngẩng đầu lên, cười cười nói: “Chiều ngày mai bọn con tính ra ngoài chơi thả lỏng một tí, bố có thể tài trợ nha.”
Lão Tô đối với con gái rất hào phóng, hơn nữa lại đang uống say, không nói hai lời liền móc từ trong bóp ra một xấp vé mời: “Chơi! Cứ chơi! Làm việc kết hợp nghỉ ngơi mới có thể được thành tích tốt!”
Viết xong bài tập đã là gần 9 giờ tối, Giang diên có thói quen dậy sớm, nên ngủ cũng rất sớm, đến 9 giờ cơ hồ liền không mở nổi mắt, cậu trở về phòng nghỉ ngơi, vừa đi thì chỉ còn lại Giai Hòa của hai đứa con gái, vì thế họ lần lượt về phòng.
Trình Tương Tuyết thay áo ngủ của Giai Tuệ, ngồi trước máy tính chơi Plants vs Zombies.
“Tuệ Tuệ, tớ thật ngưỡng mộ cậu, bố mẹ đối với cậu thật tốt, không giống bố mẹ tớ...”
Cô vừa nói như vậy, Giai Tuệ liền nhớ ra: “Đúng rồi, con không gọi điện thông báo cho họ đi.”
“Không cần gọi, bọn họ ra nước ngoài công tác, đã không ở nhà mấy ngày rồi.”
“Dì với chú sao cứ đii công tác vậy.”
“Chạy kinh doanh đấy, vừa nghỉ liền đem tớ ném về quê, cả một năm số lần tó thấy mặt bọn họ đếm trên đầu ngón tay, à, cậu có nhớ kì nghỉ hè năm ngoái tớ ở nhà cậu ba ngày không, sau khi trở về hai người bọn họ thế mà nói muốn đem tớ gởi nuôi nhà cậu.”
Tô Giai Tuệ đi ra phía sau, nhẹ nhàng xoa đầu Tương Tuyết: “Được nha, tớ cầu mà không được.”
“À này, Kỷ Cảnh gửi tin nhắn cho cậu kìa.
”Giúp tớ xem cậu ấy nhắn gì.”
Trình Tương Tuyết click mở tin nhắn: “Hỏi cậu đang làm gì.”
Tô Giai Tuệ nghĩ đến Trình Tương Tuyết còn đang chơi game, liền nói: “Kêu cậu ấy gọi cho tớ.”
Không đến 30 giây, Kỷ Cảnh liền gọi đến.
“Hả? Cậu ở dưới lầu nhà tớ? Được, tớ xuống ngay.”
“Anh Cảnh đến làm gì?”
Tô Giai Tuệ một bên mặc áo khoác, một bên nói: “Bà của Trần Húc không phải trồng rất nhiều cà chua trong sân sao, mới vừa hái, đặc biệt tươi mới, cậu ấy mang đến một ít cho tớ ăn.”
Bệnh tâm thần, cà chua mới hái có cái gì mới lạ, Trình Tương Tuyết lắc đầu, thật hối hận năm đó đã si mê Kỷ Cảnh một hồi, Kỷ Cảnh đã biến ký ức thanh xuân được lưu lại trong cô nàng về cậu ấy nhanh chóng bóp thành bột mịn.
Thời gian này phòng khách không có ai, Tô Giai Tuệ lặng lẽ ra mở cửa.
Kỷ Cảnh thì đã đứng đợi cô ở góc đường ngoài cổng, ngọn đèn đường mờ nhạt thắp sáng đêm tối, gió đêm phất qua, xen lẫn hương thơm, bóng Kỷ Cảnh đổ trên mặt đất, cậu thật giống bức tranh phác họa sống động đến từng sợi tóc vậy.
“Sao cậu đổ mồ hôi nhiều thế?”
“Tớ đạp xe tới.”
Tô Giai Tuệ lúc này mới để ý đến xe đạp phía sau cậu ấy, trên tay lái còn có treo một giỏ tre, bên trong lại chất đầy những quả cà chua mọng nước: “Nhiều như vậy, cậu đem vườn nhà Trần Húc quét sạch sẽ à.”
Kỷ Cảnh cười cười nói: “Không phải cậu thích ăn sao, tớ rửa rồi đấy.”
Nói xong cậu đưa Giai Tuệ một quả.
Tô Giai Tuệ khẽ cúi người, cắn một hơi gần hết, nước cà chua theo tay nhỏ xuống đất.
“Ngon không?”
“Có.”
Bạn gái ngậm quả cà chua trong miệng, mím môi cười, đôi mắt sáng ngời như những vì sao lấp lánh. Kỷ Cảnh thật sự rất vui, cậu cảm thấy chuyến đi này không phải là uổng phí: “Đây là vụ cuối cùng, nếu cậu muốn ăn lần nữa thì cũng sẽ không ngon được như vậy, đó gọi là gì nhỉ? Không dùng thuốc trừ sâu ấy.”
“Xanh trong lành và không ô nhiễm.”
“Đúng đúng.”
Kỷ Cảnh quơ tay đuổi muỗi vây quanh bạn gái mình, lại nói: “Tớ đã thuộc hết từ vựng hôm nay rồi.”
“Sao lại ngoan như vậy nha, muốn khen thưởng gì.”
“Tớ gửi tin nhắn cho cậu...” Kỷ Cảnh trầm mặc một hồi lại nói với chút ủy khuất: “Sao cậu không trả lời.”
Tô Giai Tuệ không chịu nổi ánh mắt tiểu cẩu này của cậu: “Cậu gửi tin nhắn cho tớ à, tớ không để ý, ăn cơm xong tớ liền làm bài tập đến thẳng 9 giờ.”
“Vậy à, không có gì, tớ tưởng cậu giận tớ rồi.”
Cởi bỏ hiểu lầm, Kỷ Cảnh cười ngượng ngùng, đem nguyên cái giỏ tre nhét vào tay cô: “Cậu vào mau đi, bên ngoài nhiều muỗi lắm.”
“Vậy cậu cũng về nhà đi, về đến thì nói tớ một tiếng.”
“Được rồi.”
Tô Giai Tuệ đi đến cổng lớn rồi quay đầu lại, Kỷ Cảnh thì vẫn đứng dưới ánh đèn mờ ấy, thấy cô nhìn qua vội vẫy tay. Thành thật mà nói, cậu ấy thật đáng yêu.
Tô Giai Tuệ cũng không thèm để ý lão Tô phát hiện hay không, cô nhảy nhót lên lầu, đi ngang qua phòng Giai Hòa cô cũng ném cho nó một quả cà chua: “Mới vừa hái, ngọt lắm, ăn thử đi.”
Chị em khẩu vị cơ bản giống nhau, Tô Giai Hòa tự nhiên cũng thích ăn cà chua, cậu ảo não nói: “Em vừa mới đánh rằng xong mà.”
“Chị Tuệ ―――” Cuối hành lang truyền đến tiếng tru của Trình Tương Tuyết: “Em cũng muốn―――”
Tô Giai Tuệ đem giỏ tre đặt trên bàn máy tính, quay đầu lại đi tìm điện thoại di dộng để xem tin nhắn của Kỷ Cảnh.
Tin thứ nhất là lúc 6 giừo rưỡi, Kỷ Cảnh hỏi cô về nhà chưa.
Tin thứ hai là 7 giờ, Kỷ Cảnh nói lát nữa muốn đến nhà Trần Húc hái cà chua.”
Tin thứ ba là nửa giờ trước, Kỷ Cảnh nói cậu đợi dưới lầu.
Thật không xong rồi.
Tô Giai Tuệ hậu tri hậu giác phát hiện, nếu không phải Trình Tương Tuyết xem điện thoại thì chỉ sợ tên ngốc Kỷ Cảnh còn phải bên ngoài chơi với muỗi thật lâu.