Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường

Chương 11: Kiểu Văn Chương Song Hướng Cứu Rỗi

Tô Giai Hòa biết được Kỷ Cảnh đã cút đi, cậu liền độc chiếm chiếc giường rộng 1,8 mét tối nay, cậu ấy hạnh phúc đến mức hận không thể thực hiện động tác nhào lộn mấy vòng.

Lão Tô từ phía sau đá cậu một cái: “Cười đến ngu, làm bài tập xong chưa, lát nữa tôi sẽ nhờ chị anh kiểm tra, anh không hiểu chỗ nào hỏi. Nhà có hai học bá thật là một điều kiện tốt. Cố gắng chút thì đỡ lo không đạt được điểm đầu vào.”

Tôn phu nhân đang nấu canh trong bếp, nghe thấy vậy liền quay lại hỏi: "Điểm thi đầu vào của Tiểu Giang thế nào?"

Hôm nay Lão Tô đến trường chính là cố ý hỏi chuyện này, ông liên tục khen ngợi: “Được lắm, rất tốt, thầy Lý nói đề thi tuyển sinh lần này khá khó, đặc biệt là mấy câu hỏi phụ. Quan trọng là Tiểu Giang làm được hết, chỉ là thời gian không đủ để viết cho xong. Chỉ cần không có sai sót nào, việc thi đậu vào Đại học Thanh Hoa là chắc chắn."

Dì Giang nghe vậy vô cùng tự hào, dì gác lại công việc, ra ngoài gọi điện báo tin vui cho anh trai và chị dâu.

Ở nhà có hai học sinh cuối cấp ba, Tôn phu nhân quá hiểu tầm quan trọng của việc được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa, vì vậy bà lịch sự đưa Giang Diên một bát canh: “Tiểu Giang thì sao, ở trường quen rồi?"

"Cám ơn dì, cháu cũng quen rồi. Cô giáo giải đề rất rõ ràng."

"Vậy thì tốt. Còn các bạn cùng lớp thì sao, con có hòa đồng với các bạn cùng lớp không?"

"Con học cùng lớp với Giai Tuệ, các bạn cùng lớp rất chiếu cố con."

Giang Diên quá ưu tú, khả năng thích ứng cũng rất tốt, Tôn phu nhân cảm thấy bà giúp cho cậu ấy chẳng được bao nhiêu, vì vậy có chút xấu hổ khi nhờ Giang Diên dạy học bù cho Giai Hòa.

Thoáng thấy dì Giang đang gọi anh trai và chị dâu ngoài sân, bà chợt nảy ra một ý, liền kéo chồng vào phòng khách, hạ giọng nói:

"Cha mẹ của Giang Diên đều làm việc ở công trường, ngủ trong nhà kho rất vất vả, không kiếm được tiền. Em đang nghĩ, anh có thể tìm một công việc trong nhà máy không, rồi sắp xếp cho họ chỗ ở của công nhân."

"Cái này...việc thì cũng có, nhưng sợ bọn họ có thể không làm được."

“Có thể học mà, có bao nhiêu khó đâu, em đi học việc nửa tháng cũng có thể làm.”

Lão Tô cười ha hả: “Được, chuyện này để anh sắp xếp, em nói với chị Giang đi, nhưng mà thật ra anh đồng ý cũng có một phần là do anh thích thằng bé Giang Diên này, nó làm anh nhớ đến bộ dáng thời trẻ của mình.”

Tôn phu nhân thở dài: “Dù tốt đến đâu cũng là con người ta, anh nhìn lại thằng con mình đi.”

Lão Tô cũng rất khó hiểu: “Anh từng thấy một cặp song sinh, một người cơ thể phát triển tốt, một người thì rất kém. Nhưng anh chưa bao giờ thấy một người có bộ não phát triển, một người mang bộ não khuyết tật, kém phát triển như vậy.”

“Bố!” Tô Giai Hòa bất mãn: “Bố nhỏ giọng đi, con nghe thấy hết đấy.”

“Ồ, ồ.” Lão Tô qua loa đáp lại, ánh mắt liền rơi xuống Tô Giai Tuệ một bên ăn canh một bên chơi điện thoại, ông cười nói: “Tuệ Tuệ, nghe nói thứ sáu con có đợt kiểm tra?”

“Dạ, kiếm tra lớn.”

“Nghỉ hè này bạn của con chắc hẳn đều đã liều mạng học bù, còn con thì không học. Chúng ta nên chọn kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, nên học thì học, nên chơi thì chơi, con xếp hạng thấp hơn điểm của bạn cũng không sao cả ”.

Giai Tuệ gật gật đầu: “Con biết rồi!”

Lão Tô gõ đầu thằng con trai, an ủi con gái rồi phì phèo khói thuốc, tự nhận là người biết suy nghĩ, cho rằng chính sách giáo dục của mình hợp lý đủ để xuất bản sách về nó.

Mà Giai Tuệ lúc này đã ăn uống no nê, vì vậy cô đi lên lầu với chiếc điện thoại di động trên tay.

Lão Tô không khỏi nói: "Nhìn đường đi, không lại ngã tèo luôn mà giờ." Do con gái tính tình hung bạo, những lời này vọt ra khỏi cổ họng liền nhỏ lại.

Tô Giai Tuệ hoàn toàn không nghe thấy, lê dép lộc cộc lên lầu.

Không ai biết con gái hơn mẹ, Tôn phu nhân tiếp lời: "Tiểu Cảnh ngày đầu trở về, khó đảm bảo rằng nó sẽ không mâu thuẫn người cha khốn nạn của mình. Tuệ Tuệ này không phải không yên tâm sao, vậy nên mới cầm điện thoại nhiều như thế.”

“Cái loại người này, hừ!” Lão Tô búng tàn thuốc, trên mặt lộ ra một tia chán ghét, ý tứ hiển nhiên không cần nói cũng biết

Cho dù Kỷ Cảnh con người đáng giá hàng trăm triệu, có người mẹ bỏ rơi con ruột của mình để xuất ngoại, có người cha lòng đầy tính toán không màng máu thịt của mình, theo ý kiến của Lão Tô, cũng không như Giang Diên bằng bản lĩnh chính mình, cha mẹ lại đồng cam cộng khổ, gia thế rõ ràng.

Nếu không phải sợ ngăn cản xong, khiến con gái sinh ngỗ nghịch, trì hoãn việc học, rồi mất nhiều hơn được thì lão Tô sẽ không nhắm mắt làm ngơ như bây giờ.

...

Ngày hôm sau, vẫn là lão Tô đưa bọn nhỏ đi học.

Vẫn còn một đoạn đường nữa là đến trường , Tô Giai Hòa nháo đòi lão Tô dừng xe.

Lão Tô khó hiểu: "Làm sao vậy, làm sao không để đưa tới cổng?"

"Con nhìn thấy bạn học của con. Con sẽ đi cùng cậu ấy. Bố, bố có thể cho con thêm năm mươi tệ được không?"

"Gì - chẳng phải hôm qua tôi mới cho anh năm chục sao? Nay lại hết rồi?"

"Đó là ngày đầu tiên đến trường. Con đãi các bạn cùng lớp ăn kem."

"Thằng nhóc chỉ giỏi vung tiền chết tiệt!"

Mặc dù ngoài miệng mắng mỏ dữ dội nhưng trong lòng Lão Tô vẫn ủng hộ con cái kết bạn, ông không bủn xỉn trong việc đáp ứng nhu cầu xã hội của con mình trong phạm vi hợp lý, ông lấy ra một tờ nhỏ màu xanh lá cây và kẹp lên đầu ngón tay đưa Giai Hòa.

“Cảm ơn bố!” Tô Giai Hòa bừa bãi bỏ tiền vào túi, xách cặp chạy đi như ngày hôm qua.

Không biết có phải là thần giao cách cảm của cặp song sinh hay không vì bỗng nhiên Tô Giai Tuệ nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không ổn, cô nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ xe, chỉ nhìn thấy Giai Hòa và lao thẳng trăm mét vào cổng trường, căn bản không giống như những gì cậu ấy nói, gì mà nhìn thấy các bạn cùng lớp và muốn đi cùng bạn.

Việc khác thường chắc chắn có quỷ.

Tô Giai Tuệ không biết chuyện gì đang xảy ra nên tạm thời giữ "con quỷ" này trong lòng, khi đến trường, cô vẫy tay chào tạm biệt với Lão Tô rồi quay đầu hỏi Giang Diên: "Cậu có cảm thấy Giai Hòa có điểm gì quái quái không?”

Ngồi ở hàng ghế sau với Giai Hòa, Giang Diên có thể nhìn thấy điều đó rõ ràng hơn: "Ừm, có chút hoảng hốt.”

"Hoảng hốt? Không lẽ là ngày đầu tiên đi học liền có bạn gái, sợ bị chúng ta phát hiện sao? Bằng không, nó muốn tiền để làm gì?"

"Hỏi thẳng cậu ấy không được sao?"

"Thời buổi này đến đứa trẻ năm tuổi còn nói dối không chớp mắt, chưa kể nó đã là một người to lớn như vậy, ừm, tớ không có ý nói cậu không bằng một đứa trẻ năm tuổi."

"..."

Tô Giai Tuệ cười cười: "Tớ với cậu học chung lớp nên không thể tránh khỏi việc chúng ta bị bắt gặp cùng nhau đến trường với về nhà. Chuyện này có hơi bất tiện. Tối hôm qua Trần Húc nói với tớ về việc này, cậu ta nói cậu là một thanh niên ngay thẳng. Cậu ta tuy xấu miệng nhưng lại rất tốt bụng. Nghĩ kỹ lại, xưng là họ hàng cũng tốt, cậu cũng không phải khó xử, từ hôm nay trở đi, cậu là anh họ của tớ, vậy nhé?”

Tô Giai Tuệ là người luôn thẳng thắn lại chín chắn, hai khí chất này rất mâu thuẫn. Cô ấy sống một cuộc sống thẳng thắn, vui vẻ, tự do thoải mái, nhưng cô ấy không mất đi cái nhìn lấy đại cục làm trọng khiến người tin tưởng.

Giang Diên không tự giác gật đầu, khi cậu định thần lại, Tô Giai Tuệ đã nhảy nhót vào cổng trường.

"Tuệ Tuệ!" Trình Tương Tuyết đến rất sớm, vẫn luôn đợi Tô Giai Tuệ: "Hôm qua lớp cậu không có chuyện gì xấu sao?"

"Có thể xảy ra chuyện xấu gì được, từ giờ cứ mặc kệ cô ta là xong."

"Đúng vậy, không nói lí, loại người đó khiến tớ khó chịu nhất."

Trình Tương Tuyết ánh mắt chạm đến Giang Diên, ngượng ngùng cười: "Chào buổi sáng nha."

Giang Diên mím môi: "Chào buổi sáng."

Tô Giai Tuệ duỗi tay đẩy đỉnh đầu bạn thân mình: "Chiều hôm qua mấy giờ cậu mới về?”

“Tiết hai tớ mới về." Trình Tương Tuyết mềm như bông tựa vào trên vai Giai Tuệ: "Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là đến kỳ thi năng khiếu. Tớ phải nắm bắt thời gian, tập nhảy ít nhất bốn giờ mỗi ngày, về nhà còn phải bổ sung bài tập văn hóa, sắp chết rồi đây này.”

Tô Giai Tuệ đang định cổ vũ cô nàng thì nhìn thấy đôi mắt của Giang Diên vẫn luôn đặt ở Tương Tuyết, cô không thể nhịn cười: "Bạn học này dường như bây giờ mới tin rằng cậu là một người học múa ba lê."

“Vậy tớ trông không giống người học múa ba lê sao?"

Kỳ thật nói thẳng ra, Trình Tương Tuyết nhìn qua xác thực trông hơi giống một vũ công ưu nhã. Nhưng mà, cô ấy buộc một cục tóc tròn, áo sơ mi của cô ấy mở ra như một bạn nam, bên trong là áo hai dây và bên dưới là một chiếc quần thể thao rộng, cô ấy còn xắn một ống quần để lộ ra đôi tất bảy sắc cầu vồng. Trang điểm vô cùng khác thường, cùng với ấn tượng của Giang Diên không dính líu dù chỉ một chút.

Tô Giai Tuệ nói: "Không thể trách Giang Diên, bộ dáng này của cậu, không bị kéo đi dạy dỗ chứ?"

"Mặc quần thể thao thuận tiện cho việc luyện tập, hơn nữa phòng giáo vụ không quan tâm đến trang phục của học sinh năm ba, tớ vất vả lắm mới học đến đây, còn không mặc cho đã sao" Trình Tương Tuyết rất có cảm giác con dâu nhiều năm đã thành mẹ chồng, được thoải mái bung xõa, chứ lớp 10, 11 không ít đứa bị bắt lên phòng viết bản kiểm điểm.

"Tớ không hiểu, này là đẹp á hả?"

“Cứ chờ xem, chưa đầy một tuần nữa đôi tất bảy màu của tớ sẽ nổi tiếng khắp cả khu liên hợp này."

Ba người vừa nói chuyện vừa tiến vào tòa nhà dạy học, Trình Tương Tuyết cùng Giai Tuệ và Giang Diên không chung đường, cho nên vẫy tay từ biệt: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm."

"Ừm, tạm biệt." Tâm tình Tô Giai Tuệ không tốt, Trình Tương Tuyết vừa nhắc tới khu liên hợp, cô liền nghĩ tới Tô Giai Hòa.

Nơi Giai Hòa học là trường cao trung số 11 thuộc khu liên hợp, về trình độ học vấn, nó kém xa so với đầu ra và hiệu quả của Tinh Hải, xét về độ khốn nạn thì lại không bằng trường nghề và y kế bên. Như vậy, có thể nói cả hai đầu đều không nổi trội thứ nào.

Nhưng Lão Tô cảm thấy với điểm trung bình của con trai mình, nó nên học ở một trường cao trung trình độ thấp, ít nhất để đảm bảo một nhân cách lành mạnh và các giá trị quan bình thường. Sự thật đã chứng minh sự lựa chọn của Lão Tô không sai, ở giai đoạn này, Tô Giai Tuệ, người sung sướиɠ vì năm mươi tệ, nhất định sẽ không trở thành đứa con tiêu tiền như nước.

Miễn là không hao tài, ăn của bố mẹ cả đời cũng không sao.

Vì vậy, Tô Giai Tuệ chú ý đến tính cách và giá trị quan của em trai mình hơn là điểm số.

Nói ngắn gọn là sợ nó bắt chước cái xấu.

Vừa vào đến lớp, Tô Giai Tuệ đã đặt bữa sáng cho Kỷ Cảnh lên bàn, sau đó ngồi vào chỗ của Kỷ Cảnh, tay vỗ vỗ Từ Tiểu Đào nằm trên bàn.

"Chị Tuệ.” Từ Tiểu Đào quay người lại, khuôn mặt hẹp dài, mắt một mí, mái tóc cạo ngắn như vừa mới ra khỏi trại giam vị thành niên, trên người còn có một vết sẹo dài năm centimet, cậu ấy chính là "Học sinh A" đã gây rắc rối trong tiệm bi-a khi đó.

Từ khi được Tô Giai Tuệ báo thù lần trước, cậu đã thay đổi sự sùng bái của mình, nhận Giai Tuệ là chị cả, mấy năm nay, cậu ấy đã chăm chỉ học tập noi theo tấm gương Tô Giai Tuệ, thế mà lấy cái thành tích đội sổ kia thành đậu được vào lớp hỏa tiễn. Bố mẹ cậu ấy đã phát điên lên vì sung sướиɠ, hận không thể tới nhận người chị này.

"Cậu có biết ai ở trường cao trung 11 không?"

"Có." Mặc dù Từ Tiểu Đào đã thay đổi quyết định, muốn một lần nữa làm người nhưng mà ngày đó ở khu liên hợp này ăn chơi rộng quá nên mối quan hệ có hơi nhiều: "Có chuyện gì vậy?"

"Em trai Tô Giai Hòa của tớ đang học trường 11, cậu có thể nhờ ai đó giúp tớ tìm về tình huống của em ấy nhé."

"Vậy thôi à, được rồi, không thành vấn đề."

"Sau đó tớ mời cậu bữa cơm."

"Không cần phải khách khí."

Mục tiêu của Tô Giai Tuệ đã đạt được, ngay khi cô ấy chuẩn bị đứng dậy thì Kỷ Cảnh và Trần Húc lần lượt bước vào lớp.

"A ui, chị Tuệ, chị cũng thật chu đáo. Sáng sớm đã đến đây đợi Kỷ Cảnh, ngay cả bữa sáng cũng được chuẩn bị tốt rồi. ."

Trần Húc này há mồm bị xé ra hàng trăm lần không nhớ. Tô Giai Tuệ không thèm quan tâm hắn, chỉ nhẹ nhàng nói với Kỷ Cảnh: “Tối qua cậu ngủ thế nào?”

Kỷ Cảnh biết rất rõ tại sao bạn gái lại đối xử tốt với cậu như vậy, mặc dù cậu đã dùng khăn giấy lau nước mũi từ rất lâu rồi nhưng vẫn lau tiếp, cậu vẫn có chút xấu hổ, làm sao có người nào yêu đương giống cậu chứ, để bạn gái lo lắng làm mẹ khắp nơi, cậu ân cần: "Ừm... cũng không tệ."

“Vậy ngồi xuống ăn sáng đi."

“Được, cảm ơn cậu!”

Tô Giai Tuệ đưa mắt nhìn Trần Húc, cô cười tủm tìm mà nói: "Cuối tuần tớ rảnh, nhất định sẽ đến nhà thăm bà nội cậu.”

"Này, cậu—"

"Cậu có thể cầu nguyện rồi."

Tô Giai Tuệ chính là lười chỉnh Trần Húc, bằng không lấy đại một chuyện cậu ta lảm nhảm, cô bóp chết luôn cậu ta rồi.

Kỳ thi thứ sáu là về kế hoạch học tập cho tháng sau, nếu điểm không đạt yêu cầu, cha mẹ và giáo viên chắc chắn sẽ đồng thời bắt đầu chế độ luyện ngục. Vì vậy, hầu hết học sinh trong lớp tên lửa rất quan tâm đến kỳ thi lớn này.

Chủ đề về Tô Giai Tuệ và Quý Mộc Điềm dần nguội và chẳng mấy chốc đã không còn ai đề cập đến.

Đảo mắt thì hôm nay đã là thứ Sáu.

Khi bài kiểm tra của môn cuối cùng được thu lại, Tô Giai Tuệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tư Miểu nói: "Câu hỏi lần này khó hơn tớ tưởng."

"Không phải khó thường đâu, tớ thấy câu hỏi mặt trước đều rất dễ nhưng mặt sau căn bản chưa từng thấy qua."

"Có lẽ là sợ chúng ta không quyết tâm nên cố ý làm ra một bài toán khó để chèn ép một chút."

Gia đình Lâm Tư Miểu đều là giáo viên cấp ba vì vậy mấy tâm tư giáo viên này cô ấy nhìn rất rõ.

Tô Giai Tuệ nghe cô ấy nói như vậy cũng đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều: "May ghê, tớ còn tưởng mọi người bỏ tớ lại sau lưng để chạy nước rút 100 mét rồi. Giang Diên, cậu giải mặt sau chưa?"

Giang Diên gật đầu, thuận miệng nói ra đáp án.

Quý Mộc Điềm ngồi phía trước quay lại, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng: “Kết quả tính toán của tớ cũng giống như của cậu.”

Lâm Tư Miểu sắc mặt lập tức trầm xuống.

Vưu Niệm Niệm vẫn luôn không hài lòng với vẻ ngoài tự phụ vì điểm tốt của Lâm Tư Miểu, vì vậy cô ta vội hả hê: "Có vẻ như vị trí số một của ai đó không được đảm bảo."

Tô Giai Tuệ và Lâm Tư Miểu có tình đồng đội cao hơn trời và sâu hơn biển, tất nhiên cô sẽ đứng ra bảo vệ cô ấy: "Cậu có chắc chắn rằng cậu có thể đem cô ấy đi xuống? Nhìn không ra nha, cậu tiến bộ đến vậy rồi."

Tô Giai tuệ được công nhận là người tốt bụng, cũng được công nhận xấu tính. Ít người có thể vượt qua cô ấy trong trò nói lời cay độc. Huống chi, sau lưng cô còn có một Kỷ Cảnh. Lực của họ cũng quá mạnh mẽ đi, cùng lắm là Vưu Niệm Niệm nói xấu sau lưng, cũng không dám trực tiếp đắc tội với cô, vì vậy cô ta liền quay đầu đi nói chuyện với Quý Mộc Điềm.

"Không ngờ cậu lợi hại như vậy, lại có thể giải cả câu hỏi khó."

"Không đâu, chỉ là kết quả giống nhau, cũng không nhất định đã chính xác.”

Xuất phát từ thói quen tìm hiểu gia cảnh của người khác cùng với những tâm tư ám chỉ Giai Tuệ, Vưu Niệm Niệm nói một cách tự nhiên: "Cậu học giỏi như vậy, chắc cha mẹ cậu cũng rất giỏi, đúng rồi, cha mẹ cậu làm cái gì?"

Đôi mắt của Quý Mộc Điềm trong nháy mắt đỏ lên, cúi đầu nhẹ nhàng nức nở.

Đường Thư vội vàng ôm bả vai Quý Điềm, một bên an ủi cô một bên nói: "Cha mẹ của Điềm Điềm đã qua đời khi cậu ấy còn rất nhỏ rồi.”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, trong lớp đã náo động .

Dù có đủ thể loại, nào là giang hồ, yêu hận tình thù, lục đυ.c nội bộ nhưng lớn lên ở nơi này họ chưa từng thấy cuộc sống cực khổ và hiểm ác là như thế nào, vì vậy tất cả bọn họ đều đến bên Quý Mộc Điềm để an ủi cô.

Ngay cả Lâm Tư Miểu mặt tối sầm cũng nhìn Quý Mộc Điềm với một chút thương hại trong mắt.

Tô Giai Tuệ không thể nói được tư vị trong lòng mình là thế nào, nếu Quý Mộc Điềm chỉ là một bạn học bình thường trong lớp với cuộc sống đáng thương như vậy, cô ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để chiếu cố cô ấy.

Nhưng cố tình Quý Mộc Điềm lại là nữ chính của tiểu thuyết, và bạn trai của cô lại là nam chính trong cuốn tiểu thuyết đó, chỉ cần nhìn vào gia cảnh của hai người và hướng đi của kiểu văn chương song hướng cứu rỗi này, cô ở đây hẳn là ngang bằng cả nhân vật phản diện Kỷ Hán Hoa.

Thật sự rất khó để Tô Giai Tuệ động lòng trắc ẩn.

Còn Kỷ Cảnh, sau khi làm xong các câu hỏi trắc nghiệm, cậu ngủ gục trên bàn, chuông reo lâu như vậy, cậu cũng không nhúc nhích, ngủ cũng thật ngon lành.

Trong tiểu thuyết, cậu ấy đã biết về cuộc sống đau khổ của Quý Mộc Điềm muộn hơn những người khác, vì vậy sau khi cậu bắt đầu quan tâm đến Mộc Điềm, cậu thường cố ý sai Mộc Điềm chạy việc vặt cho cậu ấy, giúp cậu làm bài tập về nhà, làm trực nhật,...Mãi đến sau này có cơ hội, cậu ta mới biết rằng cha mẹ của Quý Mộc Điềm đã mất sớm.

Tội lỗi, hối hận, đau lòng, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, làm cho sự tùy tiện hứng thú của thiếu niên chuyển thành một tình cảm khắc sâu

“Chị Tuệ." Từ Tiểu Đào đột nhiên đứng dậy, động tác không nhỏ, thậm chí ngay cả cái bàn sau lưng Kỷ Cảm cũng đột nhiên lắc lư, Kỷ Cảnh sững sờ mở mắt ra, che mặt ngáp một cái, quả thực giống như một kẻ ngốc thứ hai.

Tô Giai Tuệ bình tĩnh đưa mắt nhìn Từ Tiểu Đào: "Hả?"

"Mấy ngày trước cậu nhờ tớ hỏi thăm, có một chuyện."

"...Ra ngoài nói chuyện đi."

Tô Giai Tuệ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Tiểu Đào, liền biết sự tình không đơn giản, nhưng cô không ngờ lại nguyên nhân của chuyện này là do chính cô ấy và Từ Tiểu Đào trước mặt cô.

"Tống Thạch? Cái thằng xung đột với cậu ở tiệm bi-a trước đó?"

"Ừm, vì nó gây chuyện nên đã bị đuổi khỏi trường rồi vào trại cải tạo, tháng 7 vừa được thả ra.”

“Vấn đề là ngay ngày khai giảng nó đã nhìn thấy Tô Giai Hòa ở cổng trường cao trung 11, liếc mắt cái nó liền nhận ra Giai Hòa là em của cậu...”