Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường

Chương 9: Bốn Người Cùng Nỗi Tâm Sự Riêng Và Phật Quang Trên Đầu Giang Diên

Khi sắp đi đến cổng trường, Tô Giai Tuệ mới hất tay Kỷ Cảnh: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tớ mời cậu ăn cơm nhé?” Kỷ Cảnh nhìn sắc mặt cô nói: “Cậu muốn ăn gì?”

“Tớ không đói.”

Tô Giai Tuệ quay người bỏ đi, lại bị Kỷ Cảnh giữ chặt tay: “Cậu bị sao vậy, ai làm cậu không vui? Cậu lại không nói thì chính là giận tớ...”

“Ai giận cậu?”

“Vậy sao cậu phớt lờ tớ?”

Kỷ Cảnh cáu kỉnh gãi đầu, cậu luôn bó tay với Giai Tuệ.

Tô Giai Tuệ cũng cảm thấy rất phiền lòng, rõ ràng là ý tốt, tưởng cùng Quý Mộc Điềm kết giao bằng hữu, cuối cùng lại thành một người xấu chỉ biếu tìm rắc rối cho người khác. Không chỉ vậy, khoảnh khắc mà Mộc Điềm bật khóc, cô không thể kiểm soát nội tâm mình có một chút chán ghét, ghê tởm.

Cảm giác về số phận mình đã được sắp đặt sẽ ghét cô ấy như vậy, Giai Tuệ cảm thấy vô cùng chán nản.

Suy cho cùng, nếu có thứ gọi là số mệnh kia thì Kỷ Cảnh có lẽ không thể trốn thoát, Kỷ Cảnh rồi sẽ yêu Mộc Điềm, và sẽ...

Đích thân trồng một vườn hoa hồng cho “Hoa hồng nhỏ” của cậu ấy, hơn nữ, cậu ấy sẽ quay lưng lại với cô.

Chỉ nghĩ đến thôi là cô muốn đá Kỷ Cảnh hai cái, nhưng mà Kỷ Cảnh vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt rất ngây thơ và đáng thương.

“Cậu nghĩ sao về Quý Mộc Điềm?”

“Quý Mộc Điềm là ai?”

“Đừng giả ngu với tớ, tớ đá cho mười cái mà giờ?”

Kỷ Cảnh nắm lấy cái tay đang chỉ vào mũi cậu, chậm rãi ấn xuống: “Tớ không có giả ngu mà, cậu nói cái người mang mắt kính hay váy trắng?”

Tô Giai Tuệ khịt mũi: “Còn đặt biệt danh cho người ta, đơn nhiên là váy trắng!”

“Tuệ Tuệ, đừng mà tớ oan uổng quá, váy trắng là Trần Húc đặt, nếu cậu không tin thì hỏi cậu ấy đi.” Đối với việc bạn gái vô tâm này có thể ghen, Kỷ Cảnh thực sự rất cao hứng, nhưng mà... hình như hơi không có đạo lí.

Thậm chí có điểm vô cớ gây rối.

“Đánh trống lảng đúng không? Sao không trả lời câu hỏi của tớ?”

“Tớ không có nhìn kĩ, thực sự tớ chỉ thấy cô gái đeo kính với một cô mặc váy trắng, thắt bím tóc cứ khóc ở đó.

Kỷ Cảnh không dám nói rằng bạn gái mình vô cớ gây rối, cậu vẫn tất cung tất kính như một đứa con trai hiếu thảo.

Điều này càng làm tăng thêm khí thế của Giai Tuệ: “Không nhìn kĩ thì vẫn là nhìn rồi, có phải cậu thấy cô gái đó đặc biệt đáng thương, đặc biệt muốn bảo vệ không?”

“...Cậu có đói không?”

“Không đói!”

Tô Giai Tuệ vừa hét lên lên lập tức choáng váng, vốn là bị tuột huyết áp nên phải ăn uống đủ ba bữa, nếu bỏ đi một bữa chắc chắn phát bệnh.

Kỷ Cảnh vội vang mang cô đến ngồi vào đình hóng gió trong công viên nhỏ: “Cậu muốn ăn gì, tớ kêu Trần Húc mang đến?”

Quả nhiên là người anh em tốt, so với anh em sinh đôi còn tâm đầu ý hợp hơn, ngay khi cậu vừa móc điện thoại ra thì đã có cuộc gọi của Trần Húc gọi đến.

“Cậu ở đâu? Quả cam thối Tương Tuyết muốn đấm chết tớ rồi này.”

“Tiểu đình hóng gió, Tuệ Tuệ tuột huyết áp rồi cậu mang đồ ăn đến đây đi.”

Trần Húc không nói nhiều, cậu bảo sẽ đến ngay, lập tức ngắt điện thoại.

Kỷ Cảnh lặng lẽ cởϊ áσ sơ mi ra, gấp lại thành một khối nhỏ gọn gàng rồi đưa cho Giai Tuệ, nhìn chẳng khác nào tiểu thái giám đang hầu hạ lão Phật gia: “Ghế lạnh, cậu lấy này lót đi.”

Trong nháy mắt Giai Tuệ rốt cuộc lại biết sao bản thân mình thấy tức giận.

Cô ấy hài lòng với hiện tại và không hy vọng phát sinh bất cứ sự thay đổi nào.

“Ê.”

“Hả?”

“Áo trong cậu đang mặc là áo bố tớ?”

“Phải không?” Kỷ Cảnh mặc kệ tại sao Giai Tuệ lại phát giận, nhìn thấy bậc thang cậu liền không do dự nhảy xuống: “Bảo sao hơi rộng.”

Lão Tô không béo, chỉ là trên người khá nhiều cơ bắp, không thể so sánh với thanh niên Kỷ Cảnh.

Giai Tuệ nhìn Kỷ Cảnh, lại đưa ra quyết định: “Tớ không thích váy trắng, sau này cậu phải ghét chung vơi tớ, không thể nói chuyện với cô ấy.”

Tuy rằng Kỷ Cảnh rất tò mò về ân oán của bạn gái với cô gái kia, nhưng rõ ràng đây không phải thười điểm để tò mò: “Được, không thành vấn đề.”

Tô Giai Tuệ hài lòng nhất ở Kỷ Cảnh chính là sự ngoan ngoãn của cậu, không nói nhiều lời vô nghĩa.

“Tuệ Tuệ!” Tương Tuyết ngạo nghễ, khí phách hiên ngang chạy đến tiểu đình hóng gió, gấp không chờ nổi liền cáo trạng: “Cậu có biết không, tên Trần H..”

Trần Húc từ phía sau lưng che miệng cô lại, đem đồ ăn trong túi đưa cho Kỷ Cảnh: “Cậu đừng nói nhảm! Tớ sẽ kiện cậu tội phỉ báng! Cậu xúc phạm nhân cách tớ!”

“Kỷ Cảnh, cậu mau phân xét công bằng đi, tình huống lúc đó ai xem cũng cho rằng tớ và Giai Tuệ bắt nạt hai nữ sinh kia đến khóc. Tớ phải bắt cô ta nói cho rõ ràng, không bọn tớ lại trở thành người xấu mất, một người bụng dạ hẹp hòi, một người giúp việc ác, hừ, hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú.”

Tô Giai Tuệ mở một túi bánh mì, nhìn Trần Húc rồi lại nhìn Trình Tương Tuyết: “Tớ nghĩ những gì cậu ấy vừa nói có lí, hai đứa tớ bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.”

”...Ahhh! Trên đời này tớ chưa bao giờ hèn nhát như thế!” Trình Tương Tuyết tức đến phát điên, đấm đá vào cây cột phía sau.

“Nhĩ Khang!” Kỷ Cảnh mặt không biểu tình: “Bình tĩnh một chút.”

Tính hài hước của Kỷ Cảnh vẫn luôn bất ngờ thể hiện như vậy, Tô Giai Tuệ bị chọc cười, Trần Húc và Giang Diên cũng không nhịn được cười thành tiếng, Trình Tương Tuyết dư quang liếc đến bên Giang Diên, vèo một phát trốn ở mặt sau cây cột, thế mà lại thẹn thùng rồi.

Tô Giai Tuệ cảm thấy thật thần kì, cô tưởng Trình Tương Tuyết chỉ là kiểu fan cuồng với tình yêu sét đánh, lúc có lúc không, thời điểm cô cùng Kỷ Cảnh yêu đương, cô ấy vẫn như vậy. Nhưng trước giờ cũng chưa từng đỏ mặt như thế.

Không xong rồi.

Kỷ Cảnh rất thích ghép đôi Trần Húc với Trình Tương Tuyết, cho rằng hai người họ mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ, rất giống một đôi oan gia hạnh phúc. Mấu chốt là mỗi lần cô cùng Kỷ Cảnh ra ngoài đều luôn mang theo hai cái bóng đèn này, Kỷ Cảnh ngoài miệng không nói, trong lòng không tình nguyện lắm.

Nếu Trình Tương Tuyết động lòng với Giang Diên...Thế giới này tám phần có thêm một người con gái đáng thương.

Tô Giai Tuệ nhìn thế nào đi nữa, cùng thấy trên đầu Giang Diên có tia Phật quang, không liên hệ gì với phàm tục. Kiểu “Vậy hả, chuyện này không liên quan đến tôi”, “Sao cũng được.”

Bốn người với những nỗi tâm sự riêng và Giang Diên với ánh Phật Quang trên đỉnh đầu, ngồi cạnh nhau trong đình hóng gió, ăn bánh mì cho thỏa cơn đói xem như chắp vá bữa trưa. Trình Tương Tuyết đặc biệt ăn đến gian nan, hung tợn, cứ nhớ đến bốn phần ăn kia liền nổi giận.

Vừa mới no bùng, Trần Húc lại lên cơn nghiện nên liền kéo Kỷ Cảnh đi chơi bóng. Còn muốn Giang Diên đi cùng.

Giang Diên: “Tớ không đi đâu, hơn nữa buổi trưa tớ còn đến phòng hội nghị để nghe giao viên giải đáp tí thắc mắc.”

“Môn học nào?” Tương Tuyết biểu hiện tích cực không giống bình thường: “Tớ cũng muốn đi nghe.”

Giang Diên im lặng một lúc rồi nói: “Khoa học tự nhiên.”

Trình Tương Tuyết chớp mắt: “Làm thế nào cậu biết tớ là học khoa học xã hội.”

Tuy rằng thời gian quen nhau không lâu, nhưng Giang Diên đã nắm rõ phương thức mà đám bạn mất não này đùa giỡn, cậu nói: “Khí chất đi.”

Nhưng so với Trình Tương Tuyết, cậu vẫn là kém hơn chút: “Thật ra tớ thi vào trường nghệ thuật, tớ muốn tham gia kì thi phát thanh với dẫn chương trình.”

“...” Giang Diên tựa hồ đang suy luận về khả năng Tương Tuyết được nhận vào trong kì thi phát thanh với cái khẩu âm tồi tệ của mình.

“Cậu ấy đùa đấy.” Tô Giai Tuệ nói: “Thật ra cậu ấy đang học múa ba lê, chuẩn bị tham gia kì thi múa Bắc Kinh.”

Giang Diên: “Lừa đảo.”

“Cái gì, cậu đừng coi thường tớ, để tớ nhảy cho cậu xem!”

Trình Tương Tuyết đừng thẳng, hai tay duỗi ra, một chân co lại, đầu hơi ngẩng lên, thật giống một con thiên nga nhỏ tao nhã và cao quý.

Tô Giai Tuệ: “Thấy chưa, cậu ấy được người ta đặt biệt danh là ngỗng sông Tùng Hoa đấy.”

Trình Tương Tuyết loạng choạng: “Cậu mới là ngỗng sông Tùng Hoa! Tớ là thiên nga phương đông Paris!”

Trần Húc ôm kỷ Cảnh cười đến khó thở: “Hahahahaha ngỗng sông Tùng Hoa.”

“Ngỗng sông Tùng Hoa.”

“Ngỗng.”

“Hahahahah.”

Sau khi bị đánh cho im miệng thì cuối cùng Trần Húc cũng không dám làm gì Tương Tuyết nữa, cậu kéo Kỷ Cảnh đi chơi, Giang Diên cũng không thoát được vận mệnh ép chơi bóng rổ. Cậu ấy nói rằng đây là lần đầu cậu chơi, cả đám người Trần Húc ôm thái độ hoài nghi, cho rằng cậu giả heo ăn thịt hổ vì không ai có thể đánh được cú ăn điểm vậy ngày từ khi mới bắt đầu.

Giang Diên nói này không khó, cậu thường xuyên làm công việc đồng áng, và chỉ cần tính toán một chút góc độ, đường cong và hướng gió thì hoàn toàn có thể ném vào.

Tô Giai Tuệ ngồi cạnh sân bóng rổ vô cùng kinh ngạc, trăm lần không nghĩ tới Giang Diên sẽ kinh khủng như vậy.

“À! Tớ nhớ ra rồi!” Trình Tương Tuyết kích động vỗ đùi Tô Giai Tuệ: “Người đeo kính tên là Đường Thư.”

“Tớ còn không biết cậu ta tên Đường Thư...”

“Đúng rồi! Cô ta cùng lớp với Kỷ Cảnh lúc học sơ tam.”

“Sao cậu biết?”

“Cạn mẹ lời với cậu luôn.”

“À, đúng rồi, cậu với Kỷ Cảnh cũng cùng lớp mà.” Tô Giai Tuệ cười khẩy: “Tốt xấu cũng là bạn cùng lớp, cậu đến giờ này mới nhớ tới.”

Trình Tương Tuyết bĩu môi: “Cậu cho rằng ai cũng có trí nhớ như cậu sao, hơn nữa, cô ta thay đổi rồi, hồi đấy để tóc ngắn cơ.”

“Vậy sao?”

“Hình như hồi đó thích Kỷ Cảnh, không chắc lắm, tớ nhớ lúc ấy tớ với cô ta chung tổ trực nhật, mỗi lần cô ta quét rác sẽ cố ý dời bạn ghế của Kỷ Cảnh, dọn cho thật sạch sẽ. Lúc đó trong nhóm cũng có một bạn nữ thích Kỷ Cảnh, còn nói cô ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Tô Giai Tuệ chồng tay ra sau, ngửa người, thở dài hỏi: “Một nhóm có bao nhiêu người vậy?”

“Sáu, ba nam ba nữ.”

“Cũng thật là, trước kia sao cậu không nói tớ biết, thời sơ tam cậu yêu thầm Kỷ Cảnh, vì có thể gặp cậu ấy mà chuyển đến Tinh Hải học.”

Chuyện cũ nghĩ đến mà ghê, Trình Tương Tuyết xấu hổ cười to: “Hahaha, chủ yếu là lúc đó Kỷ Cảnh rất đẹp trai, nói sao nhỉ, gia thế ngang trời, còn đá được bọn đại ca trường mình, phải nói lúc đó rất tàn nhẫn. So với hiện tại thì lúc đó đẹp hơn nhiều, quen cậu xong như trở thành đứa trẻ ngoan, dễ bảo quá.”

“Cách mạng chưa thành công, tớ còn phải cố gắng hơn.”

“Này còn chưa thành công?”

“Nói như thế nào cũng phải đem cậu ấy đến Bắc Kinh học đại học, bằng không tài sản mà mẹ với ông nội cậu ấy để lại, hơn phân nửa rơi vào tay Kỷ Hán Hoa.” Tô Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không làm được, tớ chết không nhắm mắt.”