Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường

Chương 7: Tô Giai Tuệ, Người Này Rất Bá Đạo

“Xem ta đánh ngươi ra bã.”

“Kỷ Cảnh, cái đồ----“

Kỷ Cảnh thực sự sớm khó chịu khi Trần Húc cứ nói bậy sau lưng bạn gái anh, chỉ là ngại về mặt tình cảm thì hơi khó xử. Nên thôi vui vẻ xem cậu ta bị Giai Tuệ giáo Huấn cũng được: “Kêu tớ làm gì, con không mau kêu nữ hiệp tha mạng.”

Trần Húc đã cố gắng bẻ cánh tay Giai Tuệ, nhưng mà bản lĩnh khóa cổ của cô ấy cao quá, không dễ dàng mà tránh thoát: “Thà chết---chứ không nhục----“

Thấy Trần Húc mặt đỏ bừng bừng, mấy đứa em liền vội đến khuyên bảo: “Tuệ tỷ, đại nhân đại lượng, đừng so đo với cậu ấy.”

Tô Giai Tuệ thu lại vài phần, dù sao cô cũng biết nặng nhẹ, cô thấy không sai biệt lắm liền buông cậu ta ra: “Trước mặt quần chúng nhân dân coi như bổn nữ hiệp tha cho cậu cái mạng chó, nếu còn có lần sau, nợ mới nợ cũ cùng thanh toán.”

Trần Húc che cổ lại hít sâu mấy lần: “Cậu, cậu...” Dưới ánh mắt uy hϊếp của Giai Tuệ, Trần húc chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn về Kỷ Cảnh: “Vì dân trừ hại, cậu cũng thật vất vả.”

Phía sau động tĩnh náo nhiệt như vậy đơn nhiên sẽ nhận được sự chú ý của không ít người, bọn họ nghe xong liền cười ha hả nhưng cũng không phải là ác ý. Quả thật cái tên “Mẹ” của Tuệ Tuệ đều là danh xứng với thực, cô ấy không chỉ lo việc lớp mình mà còn lo việc lớp người khác, đó thực sự là kiểu nữ hiệp thấy việc liền rút đao tương trợ, bảo sao cô ấy lại không nổi tiếng.

Cô vừa xuất hiện, từ lớp mũi nhọn đến những lớp liên quan đều nhanh chóng hòa hợp, không còn xa lạ như trước.

Kỷ Cảnh đá ghế của Trần Húc, ra hiệu cho mấy anh em tốt bên kia nhường ghế cho bạn gái.

Trần Húc bất đắc dĩ đứng lên, bị Giai Tuệ ấn trở về: “Tớ muốn ngồi cùng với Tư Miểu.”

Lâm Tư Miểu không phải bạn thân của Tuệ Tuệ, cũng phải phải bạn bè nhưng ngồi một khối mà cả hai đều có thành tích và hiệu suất học tập vυ't đâu trên trời nên hiển nhiên cũng có vài phần tình nghĩa chiến hữu.

Như vậy, cô ấy sẽ ngồi cùng bàn với Tư Miểu, Kỷ Cảnh không cảm thấy không có gì lạ: “Ừm, cậu qua đi.”

Tô Giai Tuệ nghĩ một hồi, túm Trần Húc lên.

Trần Húc tức chết: “Hai người các cậu có bệnh à?”

Giai Tuệ nghiêm túc: “Nếu cậu không học cho đàng hoàng, thì đừng trì hoãn sự tiến bộ của mọi người, đến bên kia rồi tránh xa một chút đi.”

Trần Húc biết rõ tật xấu nói một không hai của Giai Tuệ, cậu không tình nguyện xách cặp lên di chuyển.

Lão Lý đi đến cửa, chắp tay sau lưng rồi đi lên bục, mắt đảo qua rồi vừa lòng gật đầu: “Khá tốt, rất biết tự giác. Chúng ta đều là người quen cũ, tôi sẽ không nói lời vô nghĩa với các anh chị, năm này muốn thi đại học thì phải có tinh thần học tập, muốn đi du học thì đừng gây chuyện trong lớp, tôi không quan tâm nhà các anh chị tài trợ cho trường cái gì, sau lưng có ai chống, người nên bị đá ra khởi lớp tên lửa thì tôi sẽ không đá nhầm, nghe hiểu chưa?”

“Dạ hiểu.”

“Được rồi, có hai học sinh sẽ chuyển trường tới trong kì này.”

Lão Lý nói xong liền vẫy tay về phía cửa. Khi học sinh chuyển trường xuất hiện, cả lớp liền hò hét lên như thể có ai thả hò vào nôi nước sôi vậy.

Đến độ tuổi biết yêu cái đẹp, đây cũng là thường tình, huống chi trong lớp cũng không thiếu các bạn nam thanh nữ tú, tất cả ôn ào đều có ý tứ hoan nghênh cả nên lão Lý cũng chẳng ngăn cản.

“Tớ là Giang Diên, Giang trong sông nước, Diên trong duyên chậm trễ. Giang Diên thay đồng phục xuân hè. Mặc dù chỉ là áo sơ mi trắng và quần tây đen nhưng cậu mang vào viền mang vẻ điềm tĩnh và ôn hòa. Với mái tóc ngắn ngủn và làn da không trắng lắm, cùng với ngũ quan đoan chính liền tăng thêm một chút tuấn lãng, hơn nữa chất giọng trầm ấm cũng đủ để cậu bước vào hàng ngủ soái ca.

Các nữ sinh liên tục cổ động, nhiệt liệt vỗ tay.

Lão Lý nói: “Cậu trước tiên ngồi ở hàng thứ tư cái ghế bên cửa sổ, có vấn đề gì thì sẽ điều chỉnh, được rồi, tiếp theo.”

Kế tiếp Giang Diên là một mỹ nữ váy trắng.

“Chào mọi người, tớ là Quý Mộc Điềm...” Cô bạn mặc váy trắng này có vẻ hơi ngại ngùng, hai gò má ửng hồng, đôi mắt ngấn nước, giọng nói hơi run run, nhưng dưới sự cổ vũ không ngớt cô ấy nhanh chóng nở nụ cười ngây thơ và dịu dàng.

Trong lớp cơ hồ một nửa nam sinh đều trợn tròn mắt ngắm nhìn.

“Tên cậu là gì, tớ nghe không rõ.”

“Quý Mộc Điềm.”

“Ai ui! Kỷ Cảnh! Em gái cậu đến rồi.”

*Giải thích tí nhé!! Lí do mà Trần Húc em gái Kỷ Cảnh là bởi Quý của Mộc Điềm là 季 /jì/, còn Kỷ tức họ của Kỷ Cảnh là 纪/jì/ cả hai pinyin giống nên đọc cũng giống, sẽ gây hiểu nhầm.

Tô Giai Tuệ sửng sốt, kinh ngạc quay đầu, tự hỏi ai lại có thể trêu Kỷ Cảnh như vậy khi cô còn ngồi ở đây.

Lão Lý cũng cảm thấy không ổn cho nên giải thích: “Quý trong hoa hồng.”

*Giải thích: Quý trong hoa hồng là 季 trong月季, cái từ này có nghĩa là hoa hồng đó, thầy nói như vậy để Trần Húc biết hai từ cách viết khác nhau.

“Hoa hồng nhỏ.”

Một tiếng thì thầm vô cùng mơ hồ vang bên tai Giai Tuệ.

Đó là giọng Kỷ Cảnh.

Nhưng Kỷ Cảnh rõ ràng đang ngồi trong góc lớp học, cho dù cậu ấy có nói cô cũng không nghe được, thật giống ảo giác.

Không đúng!

Tô Giai Tuệ đột nhiên đau đầu dữ dội, loại đau lớn này giống như việc cô lấy tinh hạch của dị thú cấp S mạnh mẽ nuốt chửng để nâng cao linh lực khi cô còn nhỏ, nhưng hiện tại, một dòng kí ức vô cùng xa lạ xâm nhập vào đầu cô.

“Giai Tuệ, sao sắc mặt cậu khó coi vậy?”

“...Không sao đâu, tớ hơi khó chịu.”

Giai Tuệ mím chặt môi, rốt cuộc cũng ý thức được chính mình không phải đã xuyên không trở về thời đại hòa bình trước kỷ nguyên mới, mà là xuyên vào một không gian khác.

Tô Giai Tuệ, người được sinh ra ở Kỷ nguyên mới vô cùng khao khát hòa bình, sau những ngày huấn luyện buồn tẻ cô sẽ ở nhà xem TV, đọc tiểu thuyết và thời điểm ăn sô cô la bơ hạt dẻ có độc kia cô đang xem một cuốn tiểu thuyết vườn trường có tên là 《Hoa Hồng Nhỏ》

Có lẽ vì vậy mà giây phút cuối cùng cô đã xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết ấy.

Kỷ Cảnh, người bạn trai mà cô quen được hai năm cùng với cô gái Quý Mộc Điềm mới chuyển trường này là nhân vật chính, mà Tô Giai Tuệ lại là điển hình của nữ phụ độc ác.

Dựa vào gia thế mà kiêu ngạo, ương ngạnh, khi thích nam chính liền lì lợm la liếʍ, nam chính cũng vì khích cha mà đồng ý hẹn hò nhưng thực chất, anh chưa bao giờ cùng cô nảy sinh cái gọi là cảm tình thậm chí không có bất kì cái tiếp xúc thân mật nào.

Sau khi gặp nữ chính, nam chính thực sự rung động, quyết định cùng Giai Tuệ chia tay, sau đó dùng đủ mọi cách đến gần nữ chính, tiếp cận, tặng quà,...bí mật trồng hoa hồng để tặng nữ chính, dịu dàng gọi nữ chính là “Hoa hồng nhỏ”.

Mà cô bị đá xong liền ghi hận trong lòng, hợp sức cùng bạn học bắt nạt nữ chính, hết lần này đến lần khác đυ.ng đến mấu chốt của nam chính, thúc đẩy mối quan hệ hai người, cuối cùng rơi vào kết cục vô cùng thảm hại.

Thì ra là vậy.

Lần đầu tiên trong đời, Giai Tuệ không có nghiêm túc nghe giảng bài, trong đầu óc cô chỉ toàn âm thanh “Bông hồng nhỏ”

Khi chuông báo hết giờ vang lên, Lão Lý cũng không chần chừ mà mang một chồng sách ra về, thầy vừa rời đi lớp học như nổ tung, chủ yếu là Trần Húc cầm đầu và rõ ràng là đang thảo luận về học sinh chuyển trường.

Tô Giai Tuệ nhìn về hướng Quý Mộc Điềm, sau một buổi học cô ấy đã kết được bạn rồi, là một cô gái đeo kính thoạt nhìn trông rất thanh nhã, hình như tên cô ấy là...Đường Thư.

“Đừng để ý bọn họ.” Đường Thư liếc về phía sau, nhỏ giọng nói: “Hết tiết rồi, tớ dẫn cậu đi một vòng trường tham quan.”

Quý Mộc Điềm thẹn thùng gật gật đầu, đi theo Đường Thư rời phòng học.

Mà vốn dĩ theo nguyên tác đây cũng chính là bạn thân của cô.

Tô Giai Tuệ thực sự không nói nên lời, bởi vì cô cùng bạn thân là Trình Tương Tuyết chính là nữ phụ ác độc cùng nhau lăng mạ nữ chính, và cô ấy kết cục cũng chẳng tốt hơn cô bao nhiêu. Cuối cùng không thể thi đậu đại học, tuyệt vọng trở về Cáp Nhĩ Tân.

“Tuệ Tuệ!”

Giai Tuệ ngước mắt, là Kỷ Cảnh. Kỷ Cảnh ở trong trường học quả thực rất phù hợp với giả thiết trong truyện, cậu dựa vào bàn, uể oải đứng đấy, trên mặt không có biểu cảm gì, áo đồng phục lớn hơn cậu một cỡ, cổ tay được xắn lỏng lẻo, lộ ra chiếc Rolex, càng làm cho ngón tay dài và mảnh, nói tóm lại, là đẹp trai.

“Cậu làm gì vậy?”

“Lời này tớ hỏi cậu mới đúng.”

Kỷ Cảnh cúi người tiến gần lại cô, đôi mắt đen nhánh hơi hơi động: “Tiết học vừa rồi sao lại thất thần vậy? Đang suy nghĩ gì sao?”

“Ai nói tớ mất tập trung, cậu không học mà nhìn chằm chằm tớ làm gì?”

“Tớ giám sát cậu nha, nếu không nhìn chằm chằm cậu thì làm sao biết được cậu thất thần.”

Lâm Tư Miểu cau mày nói: “Hai người có thể nói đi nói lại vậy không, đừng quấy rầy tớ học.”

Tô Giia Tuệ nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Nghe thấy chưa, nhiễu dân.”

*Nhiễu dân: người quấy nhiễu

Trần Húc đi tới một phen ôm vai Kỷ Cảnh:”Không nhận ra người ta thấy cậu phiền sao, còn mặt nóng dán mông lạnh, đi thoi, đi chơi bóng đi.”

Giờ giải lao chỉ có 20 phút, Kỷ Cảnh thiếu hứng thú nhưng bị Trần Húc kéo đi cho đủ số lượng.

Bên kia Đường Thư kéo Quý Mộc Điềm đi dạo ở sân thể dục: “Bên kia là giảng đường, bên cạnh giảng đường là siêu thị, còn có nhà ăn nữa, cậu có thể đăng kí thẻ để mua đồ ăn trưa, mọi thứ đều rất thuận tiện đấy.”

“Cảm ơn cậu, Đường Đường, tớ vừa mới chuyển tới cũng không quen biết ai, mới đầu có chút sợ hãi, may mắn có cậu.” Quý Mộc Điềm khẩu âm có chút của phương nam, nghe rất mềm mại.

Đường Thư an ủi cô: “Sợ cái gì, có phải mấy nam sinh kia làm cậu sợ không? Không có việc gì đâu, bọn họ chính là cái lũ ồn ào nhưng họ khác với lũ côn đồ ngoài trường học.”

“Vậy thì tốt rồi.” Quý Mộc Điềm cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ: “Kì thật ở chuyển đến Tinh Hải vì có một nam sinh cứ luôn quấy rầy tớ.”

“Ai bảo cậu lớn lên đẹp thế này, mà này, cậu phải cẩn thận đấy.”

“Cẩn thận?”

“Vừa nãy cậu trên bục giới thiệu, chẳng phải có người nói cậu là em gái Kỷ Cảnh sao, tớ nhìn thấy Tô Giai Tuệ quay đầu lại, hẳn là cậu ta quan sát cậu.”

“Kỷ cảnh là ai? Tô Giai Tuệ là ai? Cậu làm tớ bối rối quá.”

Đường Thư kéo Mộc Điềm đến sân bóng rổ, cách lưới chỉ chỉ: “Người đang kéo cổ tay áo là Kỷ Cảnh, nghe nói tài sản trên danh nghĩa của cậu ấy có giá trị gần 1 tỷ, với lại trường học này là của nhà cậu ấy, Tô Giai Tuệ chính là bạn gái cậu ta, nhưng mà... cậu biết để vui thôi nhé.”

“Chỉ là Tô Giai Tuệ rất bá đạo, bất kì cô gái nào đến gần Kỷ Cảnh đều bị cô ấy gây phiền toái, cậu không thấy khi bị nói là em gái Kỷ Cảnh, Lão Lý nhanh thế liền giải thích sao?”

Trên sân bóng rổ, Kỷ Cảnh như một thiếu niên hăng hái, mái tóc ướt nhẹ dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Quý Mộc Điềm quay lại nhìn Đường Thư: “Vậy, cô ấy có bao giờ quấy rầy cậu không?”

Đường Thư đẩy kính xuống, tự giễu cười cười: “Tớ lại không xinh đẹp.”