Biệt thự Tô gia rất giống nhà tự xây ở nông thôn, rộng rãi, trống trải. Trang trí lộng lẫy nhưng lại vô vị, so với căn biệt thự kiểu Âu của Kỷ gia thì chỉ có cách biệt một trời.
Suy cho cùng, hai người xuất thân khác biệt. Tô gia thuần túy chỉ là một nhà giàu mới nổi, năm đó, lão Tô bắt kịp thời đại, dựa vào buôn bán đồ điện kiếm lời hủ vàng đầu tiên cho mình. Lão thấy kiếm tiền dễ như thế, liền mở rộng quy mô, chọn địa điểm xây dựng nhà máy, lên kế hoạch tự sản xuất và kinh doanh, thành lập công ty, xây dựng thương hiệu.
Nhưng chọn bước tiến quá xa, tài chính liền trở thành vấn đề, cầm trên tay đơn đặt hàng nhưng lại không thể lấy ra hàng hóa, đối diện với việc vi phạm hợp đồng và phá sản.
Trong giới kinh doanh không có người sẵn sàng giúp ông xoay chuyển tình thế, chỉ có người muốn nhân cơ hội nuốt chửng cái nhà máy ông với giá rẻ.
Ngay lúc này, lão Tô đã gặp Tôn phu nhân, bà ấy yêu ông ngay cái nhìn đầu tiên.
Vì ông đẹp trai.
Cha của bà cũng đồng thời nhìn trúng chàng trai trẻ tự lập này.
Cho nên bà Tôn đã mang theo 500 vạn đến gả cho lão Tô, cứ thế không những giải quyết được vấn đề tài chính mà còn sinh ra một cặp song sinh xinh đẹp. Lão Tô là một người trọng tình trọng nghĩa, vô cùng cảm kích năm đó bố vợ đã giúp đỡ mình, càng cảm kích phu nhân đã sinh con cho hắn.
Tuy rằng hắn không cùng vợ nói chuyện nhiều nhưng bản thân hắn luôn cố gắng hết sức trở thành một trượng phu tốt, hoàn toàn tôn trọng thói quen sống hơi nông thôn của bà Tôn, bao gồm cả việc đốt nồi hơi trong nhà để sưởi ấm.
Trái lại Kỷ gia phải kể đến mẹ của Kỷ Cảnh, Tống Sơn Tình.
Tống Sơn tình ba đời tổ tiên đều là nhân vật trong sách giáo khoa tiểu học, là dòng dõi thư hương, mang dòng máu quý tộc. Căn biệt thự kiểu Âu kia bất quá chỉ là của hồi môn bé nhất khi bà cùng Kỷ Hán Hoa kết hôn, đây là gả thấp.
Chính vì vậy, bà rất ghét chồng mình, sau lừa dối liền li hôn xuất ngoại. Kỷ Hán Hoa lại không dám nói lời nào, liền giận cá chém thớt lên Kỷ Cảnh.
Kỷ Hán Hoa so với bất kì kẻ nào đều càng mong Kỷ Cảnh trở thành phá gia chi tử, ăn chơi trác táng, ngông cuồng, hoang da^ʍ, chỉ cần như vậy ông ta liền có lí do chính đáng để nắm giữ khối tài sản kết xù kia của cậu.
Tô Giai Tuệ thà chết chứ không để ông ta được như mong muốn.
Ăn xong sủi cảo, cô kéo Kỷ Cảnh vào trong phòng mình: “Cậu đã nhớ từ vựng tiếng anh hôm nay chưa?”
Kỷ Cảnh gục lên giường bạn gái, uể oải nhìn Giai Tuệ nói: “Buổi tối học, ăn no quá, tớ muốn ngủ cơ.”
“Một, hai.”
“Học! Học! Tớ học!”
“Đã hứa một ngày nhớ hai mươi từ! Cậu để buổi tối học làm sao kịp?”
Tô Giai Tuệ ném quyển từ vựng cho cậu, ngồi xuống bàn học xem đề.
Bản thân Kỷ Cảnh không thích học, nhưng cậu ấy chưa bao giờ quấy rầy Giai Tuệ, cậu tìm một vị trí thoải mái và nằm xuống giường, chau mày, im lặng đọc thuộc lòng.
Một lúc sau, Tô Giai Hòa mở cửa bước vào, ủ rũ nói: “Chị, mẹ định chở dì Giang đi siêu thị mua chăn ga gối đệm cho cháu trai, mẹ hỏi chị muốn mua gì không?”
“Trong nhà còn sữa chua không? Mua sữa chua đi.”
Tô Giai Hòa quay đầu, hướng về phía dưới lầu hét lên: “Sữa chua!”
Bà Tôn phía dưới kêu lên một tiếng “Ừ”, tỏ vẻ nghe rồi.
Tô Giai Hòa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng không rời đi, cậu khoanh tay dựa vào khung cửa: “Chị, tại sao chị muốn cháu trai dì Giang ở nhà chúng ta? Quá bất tiện!”
“Bất tiện ở đâu, nơi đó là phòng trống mà?”
“Mùa đông chú đốt lò sống ở đâu?”
“Em đốt đi!” Cuối cùng Giai Tuệ cũng ngẩng đầu lên: “Dù sao 200 điểm của em cũng không vào được đại học, chỉ có thể ở nhà đốt lò thôi.”
“Chị với mẹ giống nhau, tôn thờ bằng cấp học vấn, nghe người ta điểm cao thì cái gì cũng không thèm để ý. Lỡ như tính cách hắn không tốt thì sao.”
“Hơn nữa, dù sao hắn cũng là đàn ông, chị không sợ anh Kỷ ghen à.”
Tô Giai Tuệ ngẩn ra, xoay đầu về phía giường: “Kỷ Cảnh, cậu có ghen không?”
Tất nhiên Kỷ Cảnh để ý, nhưng cậu cũng rõ ràng với quyết định của bạn gái mình thường không có đường sống để thương lượng, giờ phút này đoàn kết với em rể sẽ chỉ chọc tức cô ấy: “Khụ, anh đây điểm này vẫn có chút tự tin, dù sao người bình thường Tuệ Tuệ căn bản không để vào mắt.”
Tô Giai Hòa không thích Kỷ Cảnh, rất vui khi thêm rắc rối cho người này: “Đó không phải người thường đâu, người ta là một học sinh top đầu chưa từng tham gia lớp bổ túc, hằng năm luôn đừng nhất kì thi.”
Khuôn mặt Kỷ Cảnh cử động một chút, ngay sau đó liền ủy khuất như chú chó nhỏ nhìn về phía Giai Tuệ.
“Nếu em có thời gian để nhọc lòng vì người khác, không bằng đi làm bộ đề đi.”
“...”
Coi như ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con trai, cưới vợ vào là liền quên mẹ, Giai Hòa bước đi với một bộ dáng bị đả kích, vẻ mặt sa sầm xuống.
Kỷ Cảnh mím môi cười trộm, nhưng vừa vặn bị Giai Tuệ thấy: “Mau học thuộc đi, lát nữa tớ kiểm tra.”
“Được.”
Thật ra nằm trên giường này rất khó để tập trung, Kỷ Cảnh liếc nhìn cuốn sách từ vựng, rồi lại ngước mắt nhìn đến bạn gái đang quay lưng về phía anh.
Tóc buộc đuôi ngựa cao, xoăn nhẹ, mềm mại và óng ả vô cùng.
Trước khi yêu Giai Tuệ, cậu căn bản sẽ không để ý đến mái tóc của con gái, chứ đừng nói đến ngứa tay muốn sờ. Nhưng Kỷ Cảnh không muốn làm tiểu nhân lợi dụng khi bạn gái của cậu còn trẻ con và không hiểu gì chiếm tiện nghi của cô.
Thật khó chịu.
Khi nào cậu ấy mới lớn nhỉ?
Khi Giai Tuệ hoàn thành xong bộ đề, quay đầu lại, Kỷ Cảnh nằm trên giường ngủ thϊếp đi rồi. Cậu ấy cao hơn một mét tám, ôm một con thỏ bông ngủ như đứa trẻ, trên tay vẫn còn gắt gao giữ lấy cuốn sách từ vựng.
Thật khó để nổi giận.
Giai Tuệ đắp cho cậu một tấm chăn mỏng, rón rén đi xuống lầu.
Xe của mẹ cô đã đậu trong sân, cốp xe mở toang, ngổn ngang những vật dụng hằng ngày.
“Mẹ?”
Bà ấy thò đầu ra khỏi xe, mí mắt cong cong cười nói: “Cháu trai dì Giang tối nay sẽ xuống tàu, thu dọn trước để nó không phải chen chúc ở nhà cha mẹ, dù sao nhà đó cũng không chứa nổi.”
Tôn phu nhân ngoài việc nấu ăn cho các con, thì mười ngón không chạm nhưng lần này bà lại đeo tạp dề và găng tay nhựa để giúp dì dọn dẹp.
Tô Giai Tuệ nghi ngờ nhìn bà, chưa kịp nói gì thì bà đã kéo con gái sang một bên thì thầm: “Dì Giang hỏi mẹ tiền thuê nhà hàng tháng là bao nhiêu, nhưng mà mẹ làm gì muốn tiền thuê nhà đâu. Tài nguyên tốt như vậy không sử dụng cũng vô ích, vì vậy mẹ thuận miệng đề cập đến việc để cháu trai dì ấy dạy bù cho Giai Hòa.”
“Không được, năm cuối dầu sôi lửa bỏng, nơi nào có thời gian dạy người khác học bù. Còn nữa Giai Hòa bản thân học không tốt thì chắc gì người khác dạy sẽ tốt hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ! Giai Hòa cứ tiếp tục như vậy sẽ không đậu đại học, mẹ cũng không thể để nó học ở nước ngoài.”
“Tinh thần hi sinh người khác để thành toàn chính mình của mẹ rất đáng chỉ trích nha.”
“Mẹ...”Tinh thần công bằng của Giai Tuệ khiến bà xấu hổ không nói nên lời, ấp úng hồi lâu mới nói: “Chúng ta cứ vậy trước đi, nếu không được thì quên đi, còn nếu dạy tốt thì sẽ trả cậu ấy học phí.”
“Haizz, Tiểu Cảnh đâu?”
“Ở phòng ngủ.”
“Điều hòa không bật thấp quá chứ! Không lại cảm lạnh.”
Bà ấy hoàn toàn không lo lắng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sẽ phát sinh cái gì. Thứ nhất bà tin nhân phẩm của Cảnh Kỷ, đừng nhìn bề ngoài giống như một công tử không học vấn, không nghề nghiệp, trong thâm tâm thật ra chính là một đứa trẻ ngoan.
Hai là, con gái của bà...
Tô Giai Tuệ lần đầu đem Kỷ Cảnh về nhà, bà còn tưởng hai đứa là anh em kết bái.
Tô Giai Tuệ căn bản không hiểu gì cả.
“Con lấy chăn đắp cho cậu ấy rồi.” Giai Tuệ duỗi eo nói:
“Mọi người muốn con giúp gì không?”
Dì Giang vừa ra khỏi phòng, vừa nghe thấy câu này, liền vội vàng nói: “Xong rồi, xong rồi, dì thật sự cảm ơn con, Tuệ Tuệ!”
“Không cần khách khí, à đúng rồi, phòng nhỏ không có điều hòa, khả năng sẽ nóng đấy ạ. Dì vào kho lấy quạt đi.”
“Được! Dì vừa nghĩ tới không biết chút đi mua đâu, rốt cuộc cũng có con.”
Tôn phu nhân nói: “Cần gì cứ nói, tụi nó học năm cuối là khó khăn nhất. Là người lớn, chúng ta không thể giúp nó học, ít nhất cần làm tốt mấy việc lặt vặt này.”
Dì Giang xua tay: “Cái gì cũng không thiếu, thế là đã tốt lắm rồi, so với nơi khác đều tốt hơn.”
Phòng tuy nhỏ nhưng có đầu đủ nội thất, chăn mới tinh, mép giường là chiếc bàn làm việc cũ của lão Tô, đối diện cửa sổ, kính thủy tinh trong suốt, bóng loáng, hoàng hôn soi sáng không nhiễm một hạt bụi trên sàn nhà. Rất ấm áp và sáng sủa.
Dì Giang thực sự mãn nguyện, rớm rớm nước mắt: “Anh trai và chị dâu tôi đều làm việc ở công trường, để tiết kiệm tiền, họ chỉ sống trong lều, như vậy một chiếc giường kéo lên liền tính là một cái nhà, cháu trai làm gì có chỗ ở.”
Bà Tôn an ủi: “Sợ cái gì, tiền đồ của nó thì không lo, khổ mấy năm thì sẽ nhận quả ngọt.”
Dì Giang gật đầu hai cái: “Ừm, đúng vậy, tôi chỉ mong chờ ngày đó mà thôi.”
Đang nói chuyện thì một chiếc xe Mercedes-Benz chậm rãi lái tới, lão Tô tây trang phẳng phiu bước xuống, hướng Giai Tuệ mở rộng vòng tay.
“Bố!”
“Bảo bối!”
Hai cha con ôm nhau như thể đoàn tụ sau thời gian dài xa cách.
Nhưng giấy tiếp theo liền trở mặt.
“Ba, Kỷ Cảnh ở nhà. Tối cậu ấy ngủ ở đây được không ạ?”
“Không!”
“Ai nha ai nha.”
“Ai nha cũng không được, kêu nó cút đi.”
Sự bất đồng của ông và Kỷ Cảnh bắt đầu từ lần Giai Tuệ thiếu chút nữa cầm chai rượu vang ném vào đầu Kỷ Hán Hoa.
Kỷ Hán Hoa bị bạn gái nhỏ của con trai chỉ thẳng mặt mắng mỏ, lại suýt ăn chai rượu, làm sao có thể nuốt trôi. Lại nhìn về gia cảnh của Giai Tuệ, Kỷ gia có hợp tác cùng Tô gia một dự án mỗi năm sinh lời rất nhiều.
Việc này vừa xảy ra, ông ta liền chấm dứt hợp đồng khiến lão Tô tổn thất lớn, lão Tô không rõ nội tình, cố ý mở tiệc thỉnh Kỷ Hán Hoa đến vãn hồi hợp đồng, cuối cùng bị ông ta hủy hoại ngay trên bàn tiệc. Kỷ Hán Hoa nói con gái ông dụ dỗ con trai ông ta, thèm muốn tài sản nhà hắn,v.v.
Điều này khiến Tô lão gia tức giận. Kể từ đó, đối với Kỷ Cảnh cũng không thèm cho mặt mũi. Nếu không phải Tuệ Tuệ mạnh mẽ giống ông, ông đã sớm bắt chúng nó chia tay.
Kỷ Cảnh cũng sợ Tô lão gia, khi nhìn thấy ông liền khép nép đáng thương hẳn.
Giai Tuệ mỗi lần thấy cậu như vậy rất đau lòng, cô nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu.