Đứa Trẻ Không Ai Cần

Chương 2

ĐỨA TRẺ KHÔNG AI CẦN - PHẦN 2/6

2.

Sau đó, tôi trở thành bạn gái của Lâm Kim Xuyên.

Hắn bắt đầu đưa tôi vào thế giới của hăn.

Trong buổi tiệc xa hoa, hắn nắm tay tôi, giới thiệu tôi với bạn bè của hắn.

Mọi người đều cười lịch thiệp phải phép, còn gọi tôi là chị dâu.

Mà khi tôi ngồi vào trong góc xem Lâm Kim Xuyên đánh bi-a, lại nghe thấy một tiểu thư nhà giàu gần đó bĩu môi: "Cô ta nghèo thấy ghê luôn."

"Tôi rất tò mò, cô ta dùng thủ đoạn gì để trèo lên người Kim Xuyên vậy nhỉ?"

Tôi nhìn đôi giày thể thao đã giặt đến trắng bệch của mình, quẫn bách cúi đầu.

Phải.

Tôi rất nghèo.

Cho dù ngồi ở đây, tôi mãi mãi cũng không thể nào tỏ ra thong dong tao nhã như họ, thưởng thức rượu vang đắt tiền cùng bò bít tết chuyên chở bằng máy bay chẳng biết từ nơi nào tới.

Gia đình tôi rất nghèo.

Tiền sinh hoạt một tháng của tôi chỉ có 280 đồng (tầm 950 nghìn đồng Việt Nam).

Căn nhà tôi ở hè nóng đông lạnh.

Tôi phải đi làm thuê cả ngày mới đủ tiền học.

Tôi khác họ một trời một vực.

Nếu không phải vì Lâm Kim Xuyên, cả đời tôi cũng sẽ không đi vào nơi thế này, quen biết đám công tử tiểu thư không biết sầu lo này.

Bọn họ ngoài miệng gọi tôi là chị dâu, nhưng không có một ai coi trọng tôi.

Lúc này Lâm Kim Xuyên buông cây cơ xuống, nói mát: "Mặt mày cũng sáng sủa đấy, nhưng mở mồm ra vừa thối vừa ngu, cút giùm đi!"

Cô gái kia sắc mặt khó xử, cuối cùng xám xịt chạy ra ngoài.

Sau này, tôi không còn thấy cô gái kia xuất hiện bên cạnh hắn nữa.

Bạn bè Lâm Kim Xuyên cũng không dám coi thường tôi nữa.

Thậm chí Lâm Kim Xuyên còn vì chuộc lỗi với tôi mà tặng hoa hồng đỏ cho tôi một tháng liền.

Bạn cùng phòng của tôi cũng bảo rằng tôi có phúc, còn nói Lâm Kim Xuyên yêu tôi biết bao.

Thực ra, đã có lúc tôi cho rằng Lâm Kim Xuyên thực sự yêu tôi.

Yêu đến mức có thể cạch mặt bạn bè, yêu đến mức không thèm để ý đến sự nghèo khổ của tôi, chấp nhận bỏ hào quang để bước vào thế giới của tôi.

Cứu rỗi tôi, sưởi ấm tôi, yêu chiều tôi, soi sáng tôi.

Nhưng vào ngày sinh nhật 23 tuổi của hắn.

Tôi đứng ngoài phòng bao nghe hắn nói chuyện với người bạn thân.

Bạn thân của hắn hỏi: "Mịa nó, cậu theo đuổi Giang Oản những hai năm sao? Phá kỷ lục rồi! Lần này nghiêm túc hả? Không phải định cưới về đấy chứ?"

Hình như hắn đang nghịch bật lửa.

Nắp bật lửa mở ra rồi đóng lại, vang lên tiếng "lách cách" trên đầu ngón tay.

Một lúc lâu sau, hắn đáp: "Cô ấy vừa xinh vừa ngoan, tiếc là thân phận không tương xứng."

Đáp án không cần nói cũng biết.

Bạn hắn vỗ vai hắn, "Tôi biết ngay mà, Xuyên thiếu gia nhà chúng ta làm sao có thể rơi vào tay một con bé nghèo rớt mùng tơi được. Phải rồi, nghe ba tôi nói, sau khi tốt nghiệp cậu sẽ đính hôn với thiên kim bảo bối Tống Lai m của nhà họ Tống à?"

Hắn "Ừ" một tiếng.

Trên hành lang người đến người đi.

Trong phòng bao truyền đến tiếng hát đứt quãng.

Trong tay tôi còn cầm quà sinh nhật đến tặng hắn, một chiếc khăn quàng cổ màu nâu do tôi tự đan cùng một chiếc bánh sinh nhật.

Trong túi bên trái còn có phiếu khám thai.

Sáng nay vừa mới kiểm tra được, tôi đã mang thai 5 tuần.

(Nguyên tác viết 13 ngày, nhưng thực tế thì khi đi khám, thời gian mang thai sẽ được tính từ khi bắt đầu kỳ sinh lý cuối cùng chứ không phải từ ngày đậu thai aka ngày quan hệ, nên không bao giờ có chuyện bác sĩ kết luận mang thai 13 ngày, vì vậy mình sửa lại thành 5 tuần cho hợp lý hơn.)

Khăn quàng cổ tôi đan gần một tháng, cuối khăn còn thêu tên hắn.

Bạn cùng phòng của tôi lúc ấy còn cười tôi quê mùa, bảo rằng thời buổi này ai còn thèm quà kiểu này.

Đúng vậy!

Ai lại thèm quà kiểu này chứ!

Tôi xoay người, ném quà tặng vào thùng rác.

Về sau, Lâm Kim Xuyên đòi quà sinh nhật.

Tôi cười đáp: "Xin lỗi, anh cũng không thiếu thứ gì, nên em không chuẩn bị."

Hắn ôm eo tôi, "Không sao, có em ở cạnh là món quà tuyệt vời nhất với anh rồi."

Tôi nhìn hắn.

Ánh đèn chiếu lên mặt hắn, con ngươi đen như mực, da thịt hoàn mỹ, đường nét tinh xảo.

Hắn thật dễ nhìn.

Thế mà... lại mắc ói như thế.

3.

Vốn là hai người đã thề nguyền vĩnh viễn thẳng với nhau, thế mà đồng thời có bí mật.

Lâm Kim Xuyên giấu giếm việc tương lai mình sẽ kết hôn với thiên kim môn đăng hộ đối.

Còn tôi, thì che giấu việc mang thai, lại lên kế hoạch chia tay với hắn.

Dù sao tôi vốn là đứa trẻ không ai cần, đã hắn lừa dối tôi, thì tôi cũng không cần hắn nữa.

Không cần hắn, cũng không cần con của hắn.

Buổi tối trước ngày hẹn giải phẫu bỏ con, tôi vốn chẳng mấy khi chiêm bao lại nằm mơ.

Mơ tới mình khi còn bé đói rét khốn cùng và cha mẹ cãi vã không ngừng.

Mơ tới bà nội trước lúc lâm chung nắm chặt tay tôi, nói rằng bà hi vọng tôi được hạnh phúc.

Lại mơ tới đêm tuyết năm ấy, thiếu niên kia mang tôi rời khỏi nhà.

Tôi nằm trên lưng hắn, nhìn tuyết dần phủ bạc tóc hắn.

Cứ tưởng là cả một đời.

...

Mở mắt ra, trời đã sáng.

Tôi sờ gối, đâu cũng là nước mắt. Sau khi rửa mặt qua loan, tôi xuất phát đi tới bệnh viện.

Hôm nay không có tiết, tôi nói dối Lâm Kim Xuyên muốn đi dạo phố với bạn cùng phòng, hắn thì bảo đi núi Phúc Minh đua xe với bạn.

Nhưng mà một tiếng sau, bọn tôi lại gặp nhau trên hành lang dài hẹp của bệnh viện, tôi đi phá thai, hắn thì ôm một cô gái tới khám đau bụng kinh.

Màn hình trên cửa phòng hiện tên bệnh nhân.

[Bệnh nhân số A206 Tống X m]

Tống X m, Tống Lai m.

Vị hôn thê mà Lâm Kim Xuyên sẽ cưới sau khi tốt nghiệp.

Cô ấy cuộn mình trong ngực hắn, lẩm bẩm kêu đau, hông còn buộc chiếc áo bomber sáng nay hắn mặc, trên áo có vết máu đã khô.

Mà Lâm Kim Xuyên...

Có bệnh thích sạch sẽ rất nặng.

Chân tôi nặng như có ai đổ chì.

Tới khúc cua hành lanh, người qua kẻ lại, vừa khéo ngăn tầm mắt hắn nhìn về bên này. Đợi đến lúc hành lang vãn người, hắn đã ôm cô gái kia vào phòng.

Trái tim đao như thắt, trước mắt đột nhiên trống rỗng, rất nhanh, tôi không gắng gượng được nữa mà hôn mê bất tỉnh.

Đến lúc tỉnh lại thì trời đã về sẩm tối, qua mất giờ hẹn phẫu thuật.

Y tá tới kiểm tra tôi, "Lúc chiều em hạ đường huyết ngất xỉu, giờ đã thấy khá hơn chút nào chưa?"

Tôi gật đầu.

Để làm xét nghiệm trước phẫu thuật, nên hôm nay tôi chưa dám ăn gì cả.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Lâm Kim Xuyên, hắn đã gọi cho tôi mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn nhấn nghe máy.

Bên kia vang lên tiếng trách mắng, "Giang Oản, em đi đâu vậy? Điện thoại cũng không chịu nghe!"

Tôi không trả lời, mà ngửa đầu nhìn từng giọt dung dịch truyền qua mu bàn tay còn vương máu ứ, dịch thuốc lạnh lẽo, khiến cả cánh tay tôi đều đau.

Tôi hỏi một câu không đầu không đuôi: "Lâm Kim Xuyên, sau khi tốt nghiệp, anh sẽ cưới em chứ?"

Bên kia thoáng ngừng lại, trong loa chỉ vang lên tiếng hít thở chầm chậm.

Tôi cúi đầu nỏ nụ cười, nói lời không định nói.

"Lâm Kim Xuyên, bọn mình chia tay đi!"

Thực ra, tôi vốn định bỏ đứa con xong, trả hết toàn bộ học phí hắn đã đóng cho tôi, rồi mới nói chia tay."

Giang Oản dù là đứa trẻ không ai muốn, nhưng vẫn còn tôn nghiêm.

Tôi không cần hắn, cũng không nợ hắn.

Thế nhưng bây giờ, tôi không muốn chờ thêm một khắc nào nữa.

Tôi không giả vờ được nữa.

"Em nói cái gì?"

Bên kia bỗng cao giọng, "Em đang ở đâu? Anh tới tìm em!"

Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi.

Bông tuyết lớn như ngày bà nội qua đời.

Tôi khoác chiếc áo mỏng, cách một con đường cùng Lâm Kim Xuyên nhìn nhau.

Hắn bước xuyên qua dòng xe cộ để đến bên tôi.

Lúc tới trước mặt tôi, hắn cởϊ áσ khoác muốn khoác cho tôi, nhưng tôi từ chối.

Tôi có chút chấp nhặt, đồ đã cho người khác, tôi không cần nữa.

Lâm Kim Xuyên nhíu mày, "Đang yên đang lành, cáu giận gì vậy chứ?"

"Chia tay đi, anh nghe không hiểu à? Lâm Kim Xuyên, chúng ta chia tay đi."

"Tại sao lại chia tay? Chỉ vì em hỏi anh chuyện kết hôn mà anh không trả lời, em liền đòi chia tay à? Giang Oản, bọn mình vẫn còn đi học, anh chưa cân nhắc đến chuyện xa xôi như vậy, cho nên anh mới..."

"Anh lừa em." Tôi nhìn vào mắt hắn, buồn cười lắc đầu, "Cho dù chúng ta tốt nghiệp, coi như chúng ta thực sự thành người lớn, anh cũng sẽ không cưới em."

"Anh là thiếu gia kinh thành, anh chỉ có thể cưới đại tiểu thư cành vàng lá ngọc môn đăng hộ đối, chẳng hạn như... Tống Lai m."

"Đối với anh mà nói, em chỉ là trò vui nhất thời, chơi chán rồi, thì bỏ đi mà thôi."

Lâm Kim Xuyên vô cùng kiếp sợ, "Em... em nghe từ đâu..."

"Hôm sinh nhật anh, em vô ý nghe anh nói chuyện với bạn thân."

"Nhưng mà Lâm Kim Xuyên, em đã bất hạnh lắm rồi, sao anh lại cứ chọn em làm đồ chơi chứ?"

Tôi từng coi hắn là cứu tinh!

Hắn mang tôi rời khỏi gia đình bế tắc không tình yêu, hắn từng nói Giang Oản vĩnh viễn không phải đứa trẻ không ai cần.

Hắn đã xua đi bóng tối trên người tôi, soi sáng tôi, tôi từng ngây thơ cho rằng mình có thể hạnh phúc.

Nhưng hắn lại tàn nhẫn vứt bỏ tôi.

Lâm Kim Xuyên nhất thời không nói gì, hắn đưa tay muốn nắm tay tôi, lại bị tôi né tránh.

Bông tuyết rơi trên mi tôi, hòa tan thành nước rơi xuống từ nơi khóe mi.

Không biết đến cùng là nước tuyết hay nước mắt.

Hắn nắm chặt nắm đấm, "Anh không thích Tống Lai m, nhưng đành phải cưới cô ấy. Giang Oản, người anh yêu là em..."

"Anh yêu em, nhưng anh sẽ không cưới em."

Lâm Kim Xuyên nhắm mắt lại.

"Giang Oản, đây là vận mệnh của người thừa kế."