Vai Ác Hệ Ngọt Chỉ Muốn Học Tập

Chương 3

Ngày hôm sau vẫn tiếp tục là kỳ thi tháng.

Ôn Du theo thường lệ sử dụng bí tịch bất diệt "ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất" để hoàn thành câu hỏi trắc nghiệm, rồi lại dựa vào trí nhớ còn sót lại trả lời mấy câu hỏi đơn giản phía trên, một tờ đáp án được hoàn thành trong bi thảm cứ như vậy ra đời.

Làm đề xong, cô thật sự ăn không ngồi rồi, tay cầm bút liền vô thức di chuyển, không lâu sau, một con mèo lười biếng cuộn tròn trên ghế dần dần thành hình.

Cô đã từng thích vẽ tranh nhất, là cô gái tài năng được toàn trường công nhận, sau khi tai nạn xe cộ khiến ngón tay bị gãy xương nghiêm trọng thì đã rất lâu không cầm đến bút vẽ – lâu đến mức Ôn Du gần như quên mất chuyện bản thân đã học vẽ phác thảo nhiều năm.

Cô đã từng vì trở thành kẻ tàn tật không có cách nào bước đi, không có cách nào cầm bút mà cảm thấy bị cướp đi ý nghĩa cuộc sống, bây giờ mọi thứ bị mất đi đều được lấy lại bằng một phương thức không tưởng mà lần nữa trở lại với mình, Ôn Du chỉ muốn quý trọng thật tốt.

Vì lý tưởng tha thiết ước mơ, cơ hội lúc này, cô nhất định phải nắm chặt.

"Con mèo này là cậu vẽ sao? Đáng yêu quá đi!" Sau khi kết thúc kiểm tra, Hạ Tiểu Hàn thoáng nhìn thấy trên tờ giấy nháp của cô tràn đầy nét vẽ nguệch ngoạc tiện tay quẹt thì lập tức chuyển sang hình thức mê muội: "Từ trước tới giờ tớ chưa từng biết cậu lại biết vẽ tranh đó!"

Đương sự là Ôn Du bị cô ấy tâng bốc chọc đến đỏ mặt, lại nghe thấy Hạ Tiểu Hàn sung sướиɠ chút cha chút chít: "Tớ muốn đi thử nhà ăn mà trường học mới mở, nhưng mà cậu biết đó, gần đây tớ đang giảm cân, không ăn hết một phần thức ăn, cậu có thể đi ăn cùng với tớ không?"

Ôn Du nghe vậy trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Nguyên chủ không được mẹ nuôi để mắt đến, tiền tiêu vặt ít đến đáng thương, sinh hoạt có thể nói là lấy trứng chọi đá, vì vậy đa số thời gian đều dùng màn thầu bánh bao và mì gói là thực phẩm chủ yếu. Hạ Tiểu Hàn biết tình huống trong nhà cô, không đành lòng để bạn mình phải luôn ăn thức ăn không có dinh dưỡng, đồng thời vì để ý đến lòng tự trọng của cô cho nên mới nói ra lời này.

Chuyện này làm cho cô không thể không vô số lần sinh ra một nghi vấn: Nguyên chủ rốt cuộc là xuất phát từ loại tâm lý kỳ lạ nào mà mới có thể sinh ra hận ý với cô ấy?

Trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình thịnh hành với hàng nghìn thiếu nữ, nhân vật chính trong cuộc sống ngoại trừ tình yêu và lục đυ.c với nhau thì dường như không còn chứa những thứ gì khác. Đây đúng là một giả thiết cực kỳ ngu xuẩn, rõ ràng bên cạnh con người còn có nhiều người và sự vật, tình thân, tình hữu nghị, việc học, yêu thích hay thậm chí là lý tưởng đáng để trân trọng như thế, chúng đều là những sự tồn tại hết sức quan trọng và vô cùng đáng quý, mà lại không thể nào không lùi bước trước chuyện yêu đương.

Cho nên, cái đầu yêu đương không có logic đúng là hại chết người.

Mặc dù luôn miệng nói muốn ăn một phần thức ăn với Ôn Du, nhưng Hạ Tiểu Hàn vẫn rất có tác phong của nữ chính mà vừa kêu "Ai da, tại sao tớ lại chuyển gấp đôi tiền rồi", vừa chi tiền thay cô gọi một phần khác.

Có lẽ thật sự rất có duyên phận, khi nhận lấy khay thức ăn xoay người, vậy mà Ôn Du liếc mắt một cái đã trông thấy Hứa Sí ở trong biển người tấp nập.

Khi học sinh khác đều vì để lấy thức ăn sớm mà chạy chậm vào nhà ăn thì anh và một nhóm bạn xấu trước nay luôn lê bước chậm rãi, cho nên lúc này chỉ có thể xếp hạng ở cuối hàng. Anh rất cao, lại không có mặc đồng phục, ở trong đám người liền có vẻ rất nổi bật, lúc này không biết đã nói đến đề tài thú vị gì mà anh lại cúi đầu mím môi nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái như vậy, đối phương lại giống như cảm nhận được ánh mắt nên hơi nghiêng đầu. Trong đôi mắt hơi rũ xuống của thiếu niên tràn đầy ánh mặt trời chói chang, ánh mắt lạnh lẽo như một cơn lạnh lập tức kéo đến, Ôn Du sợ tới mức vội vàng cúi thấp đầu, làm bộ như không có việc gì xảy ra.

Khi cô đi ngang qua nhóm con trai do Hứa Sí cầm đầu thì bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ phía sau lưng mình, cô xoay người sang nhìn, hoá ra là vị Sầm Dương vẫn luôn không an phận kia.

Cậu ta tràn đầy ý đùa mà cười ha ha: "Em gái bốn mắt, đừng có quên đồ của anh Sí nha."

Câu này vốn mang giọng điệu châm chọc không có ý tốt, không ngờ là Ôn Du cũng không tức giận, ngược lại còn nhẹ giọng nhẹ hơi đồng ý: "Tớ đã giặt xong rồi, hôm nay là có thể trả cho cậu ấy. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tớ."

Cô thẳng thắn thành khẩn như vậy, ngược lại làm Sầm Dương có chút ngượng ngùng. Cậu ta ngang tàng thành thói, đã lâu không nhìn thấy cô gái nào có dáng vẻ dịu dàng như vậy, trong lúc nhất thời mất hết khí thế, chỉ có thể gãi gãi đầu nói: "Không, không cần cảm ơn đâu."

Mấy người bạn phía sau cười ha ha: "Sầm Dương cậu đúng là kém cỏi mà!"

Ôn Du thấy không có chuyện của mình nữa, đang muốn quay đi chạy lấy người thì không ngờ lại bị người khác chạm vào lưng.

Cái chạm không nhẹ không nặng này khác với Sầm Dương, người này ra tay cực kỳ kiềm chế, gần như không có sức lực gì, giống như lông chim nhẹ lướt qua. Ôn Du cực kỳ mẫn cảm với việc bị người khác đυ.ng vào, cho nên lập tức quay đầu lại.

Hứa Sí hiển nhiên không ngờ đến cô sẽ xoay người, giấy dán nắm trong tay còn chưa kịp thu lại, vì để giảm bớt xấu hổ nên anh đành phải mím môi trầm giọng nói: "Có việc gì sao?"

Bốn chữ ngắn ngủn này của anh đã nắm chắc quyền chủ đạo của cuộc trò chuyện, biến Ôn Du thành phía bị động. Ôn Du xuyên qua mắt kính nhìn ba chữ to "đồ nhà quê" rồng bay phượng múa chữ trên tờ giấy một cách rõ ràng, từ trước đến nay cô đã không ngốc, lập tức hiểu được trước đó Sầm Dương vỗ phía sau cô một cái là vì dán tờ giấy lên lưng cô, mà Hứa Sí không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại lấy xuống thay cô.

Cô bị gương mặt ra vẻ điềm tĩnh của thiếu niên chọc cho mỉm cười, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh. Hứa Sí cao quá đi, khi anh đứng ở trước mặt cô, đầu cúi xuống tạo thành một cái bóng to lớn, Ôn Du chỉ có thể thấy đường cong nhẵn nhụi từ cằm của anh.

Vì thế cô liền nói với cái cằm trong phạm vi tầm mắt kia: "Cảm ơn cậu nhé."

Hứa Sí không trả lời, dường như nhẹ giọng cười cười, sau đó từ từ quay người đi.

Hạ Tiểu Hàn ở bên cạnh đói lả người vội vã ngồi xuống nhấm nháp món ăn ăn, Ôn Du liền vội vàng nói tạm biệt với anh, cũng không hiểu được Hứa Sí rốt cuộc có nghe thấy hay không.

"Đám kia người đúng là quá đáng! Có điều Hứa Sí dường như cũng không xấu xa giống như lời đồn." Trong lòng Hạ Tiểu Hàn vừa tràn đầy vui mừng to mồm ăn uống, vừa không hề che giấu nói: "Trông cậu ấy đẹp trai như thế mà tại sao vẫn luôn không có bạn gái nhỉ?"

Bởi vì dựa theo hướng đi của cốt truyện, loại tính cách u ám quái gở này, nam chính tiêu chuẩn từ chối qua lại với tất cả những người khác phái và chỉ sẽ vừa ý với cái đồ ngốc nhà cậu thôi đó.

Nghĩ đến gương mặt giả vờ điềm tĩnh kia của Hứa Sí, Ôn Du còn khẽ cười rộ lên, khiến cho Hạ Tiểu Hàn kinh ngạc hét lên.

"Tiểu Du! Điệu cười hiện tại của cậu! Siêu cấp ấm áp! Tớ cũng sắp bị tan chảy rồi!" Cô ấy nói xong liền tiến người về phía trước tinh tế đánh giá gương mặt của Ôn Du, tùy tiện gạt tóc mái dài đến mắt kia lên: "Trước kia chưa từng cảm thấy khi cậu cười rộ lên lại đáng yêu quá đi. Sau khi vén tóc mái lên cả người cũng mát mẻ thoải mái hơn rất nhiều, nhìn có vẻ rất có khí chất."

Cô ấy đương nhiên sẽ không ngờ tới, khí chất của người bạn sớm chiều ở chung trước mắt thay đổi là bởi vì đã triệt để thay đổi cả trái tim. Nguyên chủ vốn dĩ mặc dù có dung mạo tinh xảo, nhưng bởi vì tự ti nên luôn đi khom lưng, bày ra dáng vẻ tử khí trầm lặng, cho dù là ai cũng sẽ không muốn tiếp xúc sâu hơn với cô ta. Mà gia cảnh cũng không phải là giàu có, khác với nguyên chủ chưa bao giờ có được sự giáo dục hợp lý, Ôn Du bây giờ ở trong thân thể này từng là một tiểu thư giàu có mười phân vẹn mười, dưới ảnh hưởng của lễ tiết mưa dầm thấm đất trong xã hội thượng lưu cùng với gia đình giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, tự bản thân cũng hình thành một khí chất độc đáo khác biệt với nữ sinh bình thường.

Ôn Du sớm đã quen mấy hành động tâng bốc của Hạ Tiểu Hàn, cô đang chuẩn bị dùng giọng điệu trêu chọc để đáp lại vài câu thì ý nghĩ đã bị một tiếng vang lớn và một tiếng thét chói tai cắt ngang, lời chưa ra khỏi miệng đã bị nghẹn ở cổ họng.

Cô nhìn theo âm thanh, thấy bọn học sinh e sợ sẽ ảnh hưởng đến mình đang sôi nổi lùi về phía sau, chừa ra chính giữa một con đường trống. Ở giữa đường là một nam sinh đang nằm, cậu ta bị đánh rất nặng, cả người co rúm lại thành một cục, mà người đứng trước mặt cậu ta...

Chính là Hứa Sí với sắc mặt u ám.

Đây là lần đầu tiên Ôn Du nhìn thấy anh nổi giận đến như vậy, đáy mắt như nhiễm mực tàu không nhìn thấy một chút thần thái, chỉ có thể trông thấy lửa giận và sát khí không có cách nào kiềm chế trong ánh mắt, giống như một con sư tử hung tợn đang giữ sức chờ bùng phát.

Chỉ trong phút chốc, thiếu niên chợt ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải ánh mắt ở phía xa xa của cô.

Đây đúng là một chuyện không thể tưởng tượng được. Nơi này có nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, mà khi anh ngẩng đầu lên, ở trong vô số người hoặc ồn ào hoặc xôn xao, lại chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô.

Trong ánh mắt của cô không có cảm xúc sợ hãi và khinh thường, giống như bóng mây trong mùa xuân, lại giống như một cái lưới mềm mại, mờ mịt đến mức không có cách nào chạm vào, bỗng chốc bao bọc anh lại.

Miệng vết thương do trong lúc đánh nhau để lại đau bỏng rát, nhưng Hứa Sí lại cảm thấy không thích hợp, tại sao anh lại bất giác nhìn về phía cô chứ?

Mắt đốt mắt cũng chỉ trong phút chốc, thiếu niên rất nhanh đã nhẹ nhàng thở hắt ra, không chút dấu vết dời mắt đi, mà giáo viên duy trì trật tự rất nhanh cũng đã đến nơi, tất cả những người có liên quan đều bị mời đến văn phòng giáo dục đạo đức uống trà. Nhóm quần chúng ăn dưa xem trò hay xong cũng nhiệt tình chia sẻ câu chuyện liên quan.

"Hình như là bởi vì nam sinh bị đánh kia nói bậy về người trong nhà của Hứa Sí." Hạ Tiểu Hàn với tư cách là nữ vương tình báo tin đồn, trước tiên liền trình lên tin tức mới ra lò: "Mấy chuyện của nhà cậu ấy... Nói ra rất đau lòng đó."

Trong lòng Ôn Du hiểu rõ.

Căn cứ vào bối cảnh của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, khởi đầu của nam chính nhất định phải tồn tại một bóng ma nào đó ăn sâu bén rễ từ khi còn nhỏ, để cho nữ chính ở bên cạnh phát huy tác dụng chính là chữa lành vết thương lòng – Hứa Sí chính là người bị hại trong kịch bản này.

Khi còn nhỏ nói như thế nào thì anh cũng là một đứa con ngoan điển hình kiêm thần đồng, ai ngờ sau khi bố mẹ cùng nhau gây dựng sự nghiệp thành công, người bố công thành danh toại liền vứt bỏ người vợ nghèo liên tiếp đi nɠɵạı ŧìиɧ, cuối cùng ép mẹ của Hứa Sí phải tự sát trong phòng khách.

Cũng chính từ khi đó trở đi, có lẽ là vì trả thù, Hứa Sí lựa chọn con đường đã từng khác biệt hoàn toàn với mình. Cực kỳ bất hoà với bố, dùng bạo lực phát tiết nội tâm bất mãn, vứt bỏ việc học sa vào chơi bời, dần dần trở thành trùm trường nổi tiếng xa gần trong trường học.

Mẹ chết và bố phản bội là bóng ma tâm lý mà cả đời này anh khó có thể thoát khỏi, dùng bối cảnh gia đình như vậy để đem ra làm trò đùa, đúng là rất quá đáng.

Có điều...

Ôn Du lặng yên không một tiếng động mà thở dài. Sáng sớm cách lúc này không lâu cô mới tự thề đảm bảo là hôm nay sẽ trả áo khoác lại, nhưng bây giờ đã xảy ra sự cố lớn như vậy, hiển nhiên không phải thời cơ tốt để có thể bình tĩnh giao lưu cùng với Hứa Sí.

Nhớ tới cặp mắt u ám thô bạo kia của thiếu niên, cô không khỏi cảm thấy có vài phần lo lắng đối với mục tiêu khuyên bảo anh nỗ lực học tập.

Chỉ hy vọng anh đừng quá hung hăng.