Chiếm Đoạt Vợ Của Kẻ Thù

Chương 2: Bị rao bán như một món hàng

Hôm nay là ngày Thẩm Thanh kết hôn. Mà đối tượng kết hôn nghe nói là thanh mai trúc mã từ khi còn nhỏ của cô, bây giờ đang là con trai tài phiệt, tên là Lộ Nhân.

Nói là thanh mai trúc mã, nhưng thực chất Thẩm Thanh không hề có một chút ấn tượng nào với người này. Theo lời của ba mẹ cô thì anh ta đã thích cô từ khi còn rất nhỏ, sau khi lớn lên ngẫu nhiên gặp lại một lần, đối phương lập tức nhất kiến chung tình, không thể nào quên được cô.

Thẩm Thanh không biết lời này có mấy phần là thật, nhưng điều đó thực sự không quan trọng. Là giả hay là thật, cô cũng đâu có cơ hội phản kháng hay thách thức đâu, có chi chỉ là gật đầu và chấp nhận số phận.

Ba cô nói với cô: "Thẩm Thanh, con phải cảm thấy may mắn mới đúng, bây giờ con chỉ là một đứa con gái mù mà thôi, vậy mà Lộ Nhân lại còn nguyện ý cưới con, đàn ông tốt như vậy đốt đèn l*иg cũng tìm không thấy, có thể gả cho người ta là phúc ba đời của con rồi."

Mẹ cô thì cái gì cũng không nói, chẳng qua là vào ban đêm lột sạch quần áo của cô, tiếng chụp ảnh tách tách không ngừng vang lên, không biết là đã chụp bao nhiêu tấm ảnh khỏa thân của cô để gửi cho đối phương, lại còn không thèm che giấu mà ở ngay trước mặt cô bàn điều kiện rồi ra giá.

“Tiểu Nhân này, con cũng thấy rồi đấy, thân hình của Thanh Thanh nhà chúng tôi đúng là cực phẩm. Nhìn cặρ √υ' kia đi, vừa lớn vừa căng mẩy, đầṳ ѵú là màu hồng cánh sen xinh đẹp, vừa thấy đã biết là hút rất sướиɠ. Còn đây nữa, hoa huyệt trắng bóc một sợi lông cũng không có, vừa mềm mại lại vừa phấn nộn, huống chi nó lại vẫn còn là xử nữ nữa, chưa từng bị đàn ông chơi qua, bên trong nhất định là chặt muốn chết, chỉ cần con bỏ ra thêm một trăm triệu, ngày mai nhà họ Thẩm lập tức đưa nó lên giường của con..."

Thẩm Thanh gần như chết lặng trước những lời bẩn thỉu của mẹ cô. Tay chân cô run rẩy không thể chống cự lại, giống hệt như một món hàng bị bày ra trước mắt khách nhân mà không chút che giấu.

Sự đau khổ và nhục nhã dày vò tâm trí cô, đến khi mẹ cô cuối cùng cũng nói xong giá chịu buông tha cho cô, Thẩm Thanh không thể làm gì khác hơn là run rẩy kéo tấm chăn che khuất cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, trốn ở trong chăn co người khóc thút thít.

Nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi đồng tử xinh đẹp nhưng vô hồn của cô. Nhiệt độ của chúng thì ấm áp mà hương vị lại mặn chát không nói lên lời.

Ngày hôm nay, cô bị ba mẹ bán cho một người đàn ông.