Thẩm Thanh là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm. Từ nhỏ cô đã xinh đẹp hơn người, lại còn chăm ngoan học giỏi, rất được mọi người yêu mến.
Ba mẹ Thẩm rất tự hào về cô, chỉ mong sau này con gái thành rồng thành phượng để cả nhà được nhờ. Thẩm Thanh cũng không phụ sự chờ đợi của ba mẹ, nỗ lực thi đỗ trường đại học top đầu cả nước, được sinh viên cả trường bình chọn là nữ thần thanh xuân.
Tuy nhiên khoảng thời gian hạnh phúc đó không kéo dài được bao lâu. Đúng vào ngày lễ tốt nghiệp đại học của Thẩm Thanh, cô không may gặp tai nạn nghiêm trọng, mặc dù được đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời nhưng đôi mắt của cô đã mất đi ánh sáng.
Cơ hội được chữa khỏi gần như bằng không, mà nhà họ Thẩm cũng không có tiền để chữa trị cho cô. Sau một thời gian dài nằm viện hồi phục, của cải của Thẩm gia đã bị móc rỗng. Người anh trai vốn yêu thương cô dần dần thay đổi sắc mặt, ngay cả ba mẹ cũng chậm rãi trở nên lạnh nhạt với cô.
Sau khi xuất viện, bởi vì mắt không nhìn thấy mà cuộc sống sinh hoạt của cô vô cùng bất tiện. Người nhà chăm sóc một thời gian thì cũng bắt đầu cảm thấy phiền phức, trong khi thuê người giúp việc thì lại tốn tiền bạc.
Không biết từ lúc nào, những lời khen ngợi đã biến thành sự chửi bới trách mắng, sau đó là dần dần bỏ mặc cô tự sinh tự diệt.
Thẩm Thanh tự thấy đã gây ra quá nhiều vất vả cho gia đình nên cô cũng không oán trách nửa lời, chỉ cố gắng mò mẫm để học cách tự chăm sóc lấy mình. Cơ thể mảnh mai xinh đẹp của cô dần dần bị những vết thương lớn nhỏ che phủ, mỗi lần bị va đập hay vấp ngã cô đều cố nén nước mắt vào trong.
Vài tháng trôi qua, cuối cùng cô cũng có thể ghi nhớ hết các ngóc ngách trong nhà, nhưng mất đi đôi mắt không chỉ khiến cô vất vả nhường đó. Nó còn tước đi cơ hội học tập và làm việc của Thẩm Thanh. Cho dù cô đã từng là một cô gái xuất sắc đến đâu, thì thế giới vẫn luôn khắc nghiệt với những người khuyết tật.
Thẩm Thanh không chỉ khiến Thẩm gia mất một số tiền lớn để chữa bệnh cho cô, mà còn không thể kiếm ra tiền để bù đắp lại chỗ đó, chính vì vậy mà thái độ của ba mẹ và anh trai ngày càng khó chịu hơn.
Cho đến một ngày khi ngồi trên bàn cơm, mẹ cô đột nhiên thông báo họ đã tìm được một mối tốt cho cô. Trong vòng hai tuần sau cô sẽ được gả đi, bởi vì bố mẹ đã nhận tiền sính lễ của người ta rồi.
Thẩm Thanh không có lấy một cơ hội phản kháng, cứ thế trở thành một món hàng vô giá trị bị bán đi với giá đắt.