Xuyên Nhanh: Cô Là Ánh Sáng Dẫn Lối Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 17-3: Nhà khoa học thập niên 70 (61)

Nhưng vừa đi tới bưu cục, cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Trần Quế Phương và anh hai Lý ở đằng xa.

Trái tim của Lý Hương Hương chợt thắt lại.

Nhưng không đợi cô ta nghĩ cách xoay sở, Trần Quế Phương đã nhào tới, cho cô ta thẳng một cái bạt tai, tiếng khóc bỗng vang lên.

Lý Hương Hương bật khóc nức nở, Trần Quế Phương cũng vậy, mụ ta vừa khóc vừa mắng nhiếc đầy căm hận.

Người anh cả bị mù một con mắt luôn hết mực nuông chiều cô ta, bây giờ lại hung hăng đánh cô ta một trận ở trên đường cái như đang đánh kẻ thù.

Bọn họ đã biết cả rồi!

Mấy năm nay cả nhà Trần Quế Phương vì chu cấp tiền cho Lý Hương Hương, có thể nói là đã đào rỗng của cải, thiếu cơm ăn áo mặc, trong ba anh em thì thằng ba không thể xuống ruộng, cho dù thằng hai bị gãy tay hay thằng cả bị mù một con mắt đều phải miệt mài làm việc suốt mấy năm trời, cả nhà họ phải chăm bẵm Lý Hương Hương thật chu đáo để sau này mình có thể sống cuộc sống tốt đẹp.

Mấy ngày trước vì chuyện “chu cấp nhà” của Lý Hương Hương, Trần Quế Phương và Lý Đại Trụ đành phải cắn răng bán đứt căn nhà mới cáng đáng đủ tiền.

Qua bốn năm, giao thông đã nhanh và tiện lợi hơn rất nhiều, Trần Quế Phương và anh hai Lý dứt khoát cùng nhau tới thủ đô.

—— mấy năm nay bọn họ cũng ôm lòng hoài nghi, thế nhưng lại càng chờ mong hơn.

Họ không tìm thấy Lý Hương Hương nên bèn đi đến trường đại học sư phạm thăm hỏi, sau đó cũng chẳng có thông tin gì về Lý Hương Hương, cuối cùng mới biết ——năm đó vừa qua khai giảng không bao lâu cô ta đã bị đuổi học rồi!!

Chuyện lúc ấy rầm rộ lắm, cho nên tất cả sinh viên trong trường đều biết, đến bây giờ giảng viên còn lấy chuyện của cô ta làm ví dụ sống trong bài giảng để đốc thúc sinh viên chăm chỉ học tập!

Sét đánh động trời!

Lúc ấy, Trần Quế Phương ngất xỉu tại chỗ, nếu không phải anh hai Lý ấn nhân trung của mụ thì đến giờ mụ vẫn chưa tỉnh lại!

“Ông đây đánh chết mày!”

“Tại sao mày lại lừa gạt chúng tao?!”

“Mày có biết mấy năm nay nhà mình phải khốn khổ đến thế nào hay không hả?!”

“Năm đó nên bóp chết mày mới phải! Bóp chết mày thì cũng không có những chuyện sau này!”

“Năm đó…… Năm đó không nên vì mày mà hại người, làm anh em chúng tao ra nông nỗi như vầy……”

Đánh một lát thì anh hai Lý cũng bắt đầu gào khóc.

Lý Hương Hương quỳ xuống đất, mặt mũi bầm dập ngẩng đầu, lúc này, có vài chiếc xe đi ngang qua mặt bọn họ, đều là xe limo cờ đỏ*, hiển nhiên bên trong là một nhân vật lớn.

(*Xe limo đỏ hay xe Hongqi từng có thời nằm trong số những hình tượng đặc biệt của Trung Quốc, là xe chuyên dụng cho các quan chức cấp cao.)

Cô ta cứ vậy mà quỳ dưới đất, lúc ngửa đầu lên, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài cửa hàng bách hóa cao tầng phía trước không xa, sau đó có mấy nhân viên bảo vệ bước xuống, tiếp theo là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Cô mặc rất đơn giản, nhưng nhìn từ đằng xa đã biết quần áo của cô không phải đồ tầm thường!

Hơn nữa…… Gương mặt kia còn quen mắt như vậy!

“Lý, Bạch, Chỉ!”

Người mới vừa bước xuống xe ở đằng kia đúng là Bạch Chỉ!