Sau đó……
Bọn họ cũng bắt luôn cả Lý Hương Hương.
Đùa sao, Bạch Chỉ là ai, Bạch Chỉ là nhân tài hàng đầu vừa được yêu cầu tăng độ bảo hộ lên mức tuyệt đối!
Đây chính là tinh anh tương lai của đất nước, là nhân tài cấp cao, ai biết được người muốn hại cô rốt cuộc là vì thù riêng, hay là vì các nước khác biết trước bí mật cho nên muốn diệt trừ sớm chứ?!
Hại cô đồng nghĩa với hại hy vọng tương lai của đất nước!
Đất nước cho phép xảy ra chuyện đó ư?!
Bắt lại, phải bắt lại hết để thẩm vấn cho rõ chuyện, tuyệt đối không thể buông tha cho bất cứ một tên gián điệp nào!
Và tuyệt đối không thể để hy vọng tương lai của nước nhà bị hãm hại!
----------------------
Vì thế, Cố Hâm Thần vốn cảm thấy đây không phải chuyện to tát gì, nhưng gã không thể ngờ được mình thực sự đã bị người ta giam trong đồn cảnh sát, bị người tra hỏi liên hồi, bị bắt phải khai ra hết tổ tông mười tám đời.
Bất kể gã có kêu gào hay có chống đối như thế nào đều không có một chút tác dụng.
Lý Hương Hương cũng đồng dạng như thế.
Cũng may hai người không phải là gián điệp của nước ngoài thật, cho nên chẳng mấy chốc đã không bị người ta ép cung nữa, họ bắt đầu bắt tay vào xử lý toàn bộ án kiện.
Dựa theo “chứng cứ” do bên Bạch Chỉ đã cung cấp kết hợp với lời khai của ba tên côn đồ kia.
Quả thật Cố Hâm Thần chưa gây ra tổn hại gì, gã chỉ bảo ba tên côn đồ kia dạy cho Bạch Chỉ một bài học nho nhỏ, vì thế mà tình tiết không quá nghiêm trọng.
Nếu Bạch Chỉ không phải là viên chức của viện khoa học, không phải là đối tượng đặc biệt được nước nhà bảo hộ, Cố Hâm Thần có thể thoát tội dễ dàng, thậm chí anh ta cũng sẽ không dính líu gì đến vụ án này.
Nhưng đáng tiếc, Bạch Chỉ là đối tượng bảo hộ trọng điểm, cô còn lấy camera kiểu mới do viện khoa học vừa nghiên cứu để vạch trần Cố Hâm Thần.
Kết quả cuối cùng—— Cố Hâm Thần bị tạm giam một tháng.
Mặc dù Lý Hương Hương cũng tham dự vào chuyện này, nhưng cô ta không lên kế hoạch cũng không chính tay thực hiện, vì vậy chỉ sau mấy ngày bị thẩm tra đã được thả ra ngoài.
Sau khi ra khỏi đồn Cảnh Sát, vẻ mặt Hương Hương sợ hãi vô cùng, Cố Hâm Thần vẫn còn bị nhốt, cô ta không biết phải đi đâu nên chỉ có thể trở về trường học.
Nhưng mà ——
Cô ta đã bị trường học ghi nhận vi phạm nặng!
Sét đánh động trời!
“Không! Không thể! Dựa vào cái gì mà ghi tội em?!” Vẻ mặt Lý Hương Hương đầy khϊếp sợ, giữ chặt lấy tay giáo viên chủ nhiệm không chịu chấp nhận.
Giáo viên nhiệm cũng cực kỳ giận dữ: “Trò quả là nỗi ô nhục của ngôi trường đại học sư phạm thủ đô này! Trò còn trốn học không có lí do, không xin phép ai mà đã lén lút trốn ra ngoài! Không đuổi học trò là vì trường học thấy trò không dễ gì mới đậu đại học nên không nỡ lòng làm như thế!”
“Đừng mà, xin thầy chủ nhiệm đừng ghi tội cho em……” Ghi nhận vi phạm nặng nghĩa là phải viết vào trong hồ sơ, thế thì sau này cô ta biết phải tìm công việc thế nào đây?!
“Lý Hương Hương, nếu em tiếp tục tái phạm, trường học nhất định sẽ đưa ra quyết định đuổi học em!” Thầy chủ nhiệm hận sắt không thành thép.
Không phải ai cũng dễ dàng có được cơ hội học tập, ai cũng phải trải qua lắm vất vả, nhọc nhằn mới đậu vào trường đại học này, bất kể là giáo viên hay sinh viên trong trường đều gắng sức học tập!