Cả gia đình cùng ăn cơm xong thì bà cố và Linh Đàm đưa Vani đi ra sân vườn chơi. Mẹ Linh Đàm muốn ngồi tâm sự với Dĩ Yên:- Con có vui vì con bé được hạnh phúc từ cả hai phía không?
- Dạ có. Chỉ cần con bé hạnh phúc là được rồi, con thì sao cũng được.
Mẹ Linh Đàm chỉ thở nhẹ ra rồi nắm lấy tay cô nói:
- Con vẫn chưa thể tha thứ cho Linh Đàm sao?
Cô hơi bối rối vì câu nói này nhưng mẹ Linh Đàm lại nói tiếp:
- Con cũng không cần phải bối rối như thế. Mẹ chỉ muốn hai đứa con phải sống hạnh phúc thôi. Con đi rồi thì con bé như rơi vào tuyệt vọng. Nó cứ nhốt mình ở trong phòng mãi không chịu đi ra. Mẹ ở bên ngoài nghe con bé khóc lóc gào thét tên con mong con có thể tha thứ và quay về bên nó. Mãi sau nhiều lần khuyên nhủ vẫn không tiến triển, đến một ngày bà cố con tái phát bệnh tình nó mới chịu ra ngoài một lần. Kể từ đó ta cấm nó ở trong phòng của nó mà phải luôn ở bên mẹ. Nó đã phải chịu đau khổ và trầm cảm một khoảng thời gian sau đó cứ suốt ngày vùi đầu vào công việc không thấy mặt đâu. Nhưng mỗi tối mẹ biết nó không ngủ chỉ ngồi trên giường ôm ảnh của con mà khóc trong thầm lặng. Nó đau, mẹ càng đau gấp trăm nghìn lần hơn. Con bé đã dần thay đổi rồi, con có thể tha thứ và chấp nhận nó một lần nữa được không?
Mẹ Linh Đàm đang rất hy vọng cô có thể tha thứ. Từ câu nói của mẹ Linh Đàm cô nghe từng câu từng chữ như đang ghim thẳng vào trái tim của cô. Câu nói ấy cũng khiến cô động tâm nhưng lại nghĩ đến bản thân đã phải đau khổ thế nào so với chị ấy thì cô lại không thể quyết định được. Cô cũng chỉ cười khổ và rút tay mình ra khỏi tay mẹ Linh Đàm:
- Con xin lỗi mẹ. Dù chị ấy đã thay đổi nhưng những lời nói sắt như dao ấy con vẫn không thể nào quên được. Chị ấy biết đau vì con bỏ đi nhưng trái tim con đã vỡ vụn không thể lành lại từ giây phút ấy, giây phút mà chị ấy nói ra những lời tuyệt tình về tình yêu của hai đứa con, giây phút chị ấy phản bội tình yêu của con dành cho chị ấy. Thật sự đã vỡ rồi, vỡ thiệt rồi. không thể lành lại nữa. Con xin lỗi, con phải về phòng trước. Chúc mẹ ngủ ngon.
Cô nói những lời này thì cảm thấy rất đau chứ, nước mắt cũng đã rơi xuống chảy dài trên hai gò má nhưng đã có kìm nén cảm xúc đi về phòng ngủ. Dĩ Yên đã đóng cửa bước vào phòng ngủ. Mẹ Linh Đàm cũng rất đau vì hai đứa con của bà như thế. Bà không nghĩ vết thương ấy lại sâu đậm như thế. Linh Đàm đứng ở một bên góc cửa cũng đã nghe được điều đó, cô đau lắm. Đau vì bản thân đã khiến em ấy không thể nào mở lòng một lần nữa, đau vì bản thân quá ích kỉ mà tổn thương người mình yêu nhất. Cô đi lại bên mẹ rồi ôm bà mà khóc thút thít:
- Mẹ....mẹ....hức....ức....con phải làm sao...mới đúng đây.....hức.....
- Con ngoan của mẹ. Con hãy từ từ đừng có nóng vội. Nếu không con bé sẽ không tha thứ cho con đâu.
- Con sợ....ức....em ấy.....lại bỏ...con lại một....hức...lần nữa....ức...... Con ....con...thật sự....rất sợ.....mẹ..hức...à....ức.......
- Mẹ biết. Con bé cần thời gian để có thể thấu hiểu sự thay đổi của con, con cứ gấp gáp như thế thì mọi chuyện sẽ càng ngày tệ đi mất.
- Dạ...hức.....
- Con bé nhất định sẽ tha thứ cho con mà.
Linh Đàm nghe vậy thì rời khỏi cái ôm rồi lau nước mắt hỏi:
- Sao mẹ có thể chắc chắn như thế?
- Lúc mẹ nói thì con bé cũng có chút động tâm nhưng lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
- Thật sao mẹ?
- Thật.
Mẹ Linh Đàm gõ đầu Linh Đàm một cái rồi nói:
- Tại con. Con đã làm con bé đau khổ như sống dưới địa ngục vậy. Nó cũng là con người đó mà con lại đối xử với nó như thế. Ngay từ đầu mẹ không nên cho con quen con bé để làm tổn thương đến nó như vậy.
- Cũng tại con chỉ biết ích kỉ mà quên đi rằng em ấy vẫn còn đợi, vẫn còn yêu thương con. Con sai rồi mẹ à. Con sẽ bù đắp lại cho em ấy thật tốt mà.
- Biết vậy thì tốt. Về phòng đi. Mẹ phải cùng cháu gái và bà con đi ngủ nữa.
- Dạ.
Nói xong, Linh Đàm cũng rón rén mở cửa phòng ra đi vào thì thấy Dĩ Yên đã nằm một bên quay mặt ngủ thϊếp đi. Cô lại vυ't hàng lông mi dài phủ một lớp sương vẫn còn ướt. Cô đi lên giường nằm ôm Dĩ Yên vào lòng rồi nói nhỏ.
- Đây là lần thứ 2 chị tâm sự với em nhưng mà chị chỉ nói khi em ngủ thôi. Em biết vì sao không? Vì chị sợ phải đối mặt với em, chị sợ em càng chán ghét chị hơn, ghét những lời nói đến từ chị bởi chị đã nói dối em, đã phản bội em. Chị xin lỗi em, chị đã không làm tròn bổn phận một người " chồng" ở bên cạnh em lúc em cần, lúc em tuyệt vọng nhất. Chị ở đâu? Chị cứ mãi vùi đầu vào công việc mà quên đi em. Em có phải là rất ghét chị đúng không? Bởi chị đã tổn thương em rồi bây giờ còn níu kéo em lại, chị là đang làm điều em không thích đúng không? Chị hứa với em sẽ không bao giờ buông tay em một lần nữa, mãi mãi. Em chính là tia sáng của cuộc đời chị để chị có thể sống tiếp, em là cả bầu trời của chị. Chị dù có chết cũng không buông em ra bởi em là của riêng mình chị thôi. Chị sẽ thay đổi mọi thứ vì em.Em ngủ ngon nhe.
Nói xong cô hôn lên trán Dĩ Yên rồi ôm vào lòng mà chìm vào giấc ngủ. Cũng giống như lần trước, Dĩ Yên cũng nghe được những lời nói này từ tận đáy lòng Linh Đàm mà thốt ra. Cô đã thật sự động tâm rồi nhưng cô vẫn phải đợi chị ấy biểu hiện thế nào rồi sẽ đưa ra quyết định. Cô cũng hôn trộm lên môi Linh Đàm sau đó vùi đầu vào ngực Linh Đàm mà ngủ một giấc ngon.