Linh Đàm về tới nhà thì thấy Dĩ Yên đang ngồi ăn trái cây và xem ti vi. Cô liền đi đến bên Dĩ Yên ôm ngang cô. Khiến Dĩ Yên giật mình đẩy Linh Đàm ra rồi nói:- Sao rồi?
- Mẹ chị đã biết chuyện của em và con rồi. Bà ấy muốn ngày mai chúng ta có thể đưa Vani về thăm họ. Em thấy sao?
- Được. Mai tôi trực ca chiều nên sáng có thể đi.
- Uhm. Em ăn tối chưa?
- Tôi ăn rồi. Tôi có chừa một phần cho chị ở trong bếp đó chị mau ăn đi.
- Bảo bối à. Em đúng là thương chị mà.
Cô cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại:
- Chị đã nghỉ nhiều rồi. Anh tôi đem đồ ăn mẹ nấu qua không phải tôi. Nếu muốn chị đi cảm ơn mẹ tôi đi.
Nói xong Dĩ Yên tắt ti vi rồi đi về phòng ngủ. Linh Đàm lại rơi vào một mảnh suy tư, âu sầu. Cô đi vào bếp lấy thức ăn vẫn còn đang nóng ra ngồi ăn. Vừa ăn thì cô lại nhớ về lúc còn sống chung với em ấy.
6 năm về trước, mỗi buổi tối đã là giữa khuya rồi mà khi đặt chân vào nhà thì thấy em ấy ngủ gật ở sofa. Cô lại nói:
- Em sao không vào phòng ngủ đi?
- Em muốn đợi chị ăn cơm nên mới ngồi đợi.
- Sau này đừng đợi nữa. Chị về rất khuya. Chị đi tắm rồi ngủ trước đây, em bỏ hết đồ ăn đi.
Dĩ Yên vẻ mặt buồn hiu trả lời lại:
- Dạ.
Mỗi ngày đều như vậy, Dĩ Yên cứ ngồi đó đợi cô về nhưng cô đã mắng em ấy rất nhiều. Đến một ngày, toàn bộ công việc cô đã làm xong. Cô háo hức trở về bên Dĩ Yên. Vừa mở cửa ra cô liền nói:
- Bảo bối của chị ơi, chị về rồi này.
Cô bước vào thì căn nhà đã trở nên tối ôm, lạnh lẽo cứ như chưa từng ai ở đây. Cô đi vào phòng khách, phòng bếp gọi em ấy nhưng không thấy đâu. Cô liền lo lắng mở cửa phòng ngủ hai người ra:
- Bảo bối em đang ở đây phải hông?
Cô không thấy Dĩ Yên đâu thì liền hoảng sợ chạy lại tủ đồ xem xem thì đồ của em ấy đã biến mất đi tất cả rồi. Cô liền điện cho Dĩ Yên nhưng chỉ nghe được tiếng " tút...tút....". Cô suy sụp ngồi trên giường nói:
- Bảo bối à, đừng giỡn với chị như vậy mà? Em về đi, đừng giỡn nữa.
Cô thấy một lá thư ở trên gối. Cô mở ra coi:
Linh Đàm thân mến!
Nếu như chị đã không còn yêu em nữa thì em sẽ buông tha cho chị. Chị từ bây giờ đã được tự do rồi. Chị cảm thấy ghê sợ đối với tình yêu đồng giới này thì em sẽ buông để chị được thoải mái, sống đúng với mình. Em cũng cảm ơn chị đã cho em được cảm giác hạnh phúc và cũng xen lẫn đau khổ trong khoảng thời gian sống chung với chị. Em rất biết ơn chị vì đã cho em học được là sự......từ bỏ.
Em chúc chị sống hạnh phúc khi em rời đi. Em sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của chị nữa đâu, sẽ đi một nơi thật xa để chị cảm thấy không phải ngứa mắt đâu và mong chị đừng bao giờ kiếm em. Tạm biệt chị.
Ký tên
Dĩ Yên
Linh Đàm đã khóc, rơi những giọt nước mắt hối hận, đau khổ khóc như một đứa trẻ. Miệng thì luôn nói:
- Chị xin lỗi em mà....hức....em về với...hứ...chị đi....Chị sẽ ....ứ..không sống....nổi nếu...hức thiếu em đâu...ức.....
Nói tới đây quay về hiện tại. nước mắt Linh Đàm không tự chủ cũng đã rơi xuống rồi.