Sáng hôm sau, Dĩ Yên tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của Linh Đàm. Cô dụi mắt sau đó, ngồi dậy thì Linh Đàm cũng dậy theo cô. Linh Đàm hỏi:- Em dậy rồi sao?
- Uhm. Chị cả đêm ngồi như thế để em ngủ phải không?
- A…a…Uhm.
- Sao chị làm như thế? Làm vậy sẽ đau nhức lắm. Chị ở đây đi để em đi lấy thuốc cho chị.
- Không cần đâu.
- Ở yên đây.
- Rồi.
Dĩ Yên đi ra ngoài lấy trong Vali vài miếng dán giảm đau với lọ thuốc xoa bóp rồi quay về phòng.
- Chị nhức ở đâu?
Linh Đàm muốn trên cô nên nói:
- Đau ở vai với ngực.
- Chị đưa vai đây.
Linh Đàm nghĩ bảo bối đã mắc câu nên vui vẻ kéo cái áo ở vai lộ xương quay xanh đẹp không tì vết làm cho Dĩ Yên hơi đỏ mặt. Cô xoa xoa cho Linh Đàm rồi dán miếng giảm đau vào. Linh Đàm mong chờ em ấy sẽ xoa ngực cô nhưng không Dĩ Yên quăng thuốc lại cho cô rồi nói:
- Ở ngực thì chị tự mà sức đi. Tôi đi ra ngoài đây.
- Bảo bối, chị đau như thế này là cũng vì em nên em phải chịu tránh nhiệm chứ. Dù gì lúc trước em cũng đã thấy rồi mà.
Dĩ Yên đỏ mặt mà rặn giọng nói lại:
- Đó là lúc trước, giờ thì đã khác rồi. Chị muốn tự sức hay tôi kêu Tiểu Hoa vào sức thuốc cho chị.
- Bảo bối sao em ích kỉ thế.
- Tôi chỉ làm đúng với lương tâm của mình thôi.
Dĩ Yên vừa xoay bước ra thì bị Linh Đàm kéo ngồi trên đùi cô. Linh Đàm đầu kề trên vai Dĩ Yên nói nhỏ:
- Giờ chị không cần thuốc này nữa chị đã tìm được liều thuốc tốt hơn rồi.
- Vậy chị dùng nó đi.
- Liều thuốc đó là em đó bảo bối.
- Chị lại nói linh tinh gì nữa rồi, mau buông em ra đi.
- Sao mà chị buông liều thuốc này được chứ.
Nói xong Dĩ Yên bị Linh Đàm đè xuống dưới thân bắt đầu hôn lấy hôn để. Lười Linh Đàm đã vào khoảng miệng chơi đùa với lưỡi của Dĩ Yên khiến Dĩ Yên trở nên khó thở hơn. Linh Đàm chơi đùa với môi xong thì xuống dưới cổ, mυ'ŧ để lại dấu hôn đỏ đỏ. khiến Linh Đàm rất vui. Đang vui thì Gia Bách ngoài cửa gõ Cóc…cóc…
- Chị Dĩ Yên ơi, ra ăn sáng để còn đi khám cho mọi người nữa.
-Cô yếu ớt nói:
- Cậu…cậu đi…ra trước…đi. Đợi tôi chút.
- Vâng.
Cô quay lại đẩy Linh Đàm ra:
- Chị buông em ra đi. Em còn ăn sáng rồi làm việc nữa.
- Em đang phá nữa ăn của chị đấy. Em là bữa sáng của chị.
- Chị tránh ra đi. Kẻo có người vào thì không hay đâu.
- Em gọi chị là chồng đi rồi chị buông.
- Cái gì? Chị có vấn đề à, tôi với chị còn có liên quan gì nữa đâu chứ.
- Có. Bây giờ chị đang theo đuổi lại em nè.
- Chị bớt lại đi.
- Em có gọi không thì bảo?
- Không.
- Vậy thì chị tiếp tục đây.
Linh Đàm tiếp tục hôn trên cổ cô làm cô rất ngứa ngáy nên đầu hàng.
- Em gọi chị là chồng được chưa?
- Được, chị nghe đây.
- Chồng ơi!
- Tốt. Chúng ta ra ngoài thôi vợ.