Chinh Phục Lại Trái Tim Của Nàng

Chương 12: Bất lực với bá đạo tổng tài

Tới tiểu khu Ánh Dương, Dĩ Yên trả tiền cho tài xế xong thì liền dìu Linh Đàm vào nhà. Tới trước cửa thì cô không biết mật khẩu liền vỗ mặt người bên cạnh hỏi:- Nè, mật khẩu nhà chị là gì vậy?

Linh Đàm không trả lời mà nhúc nhích, đầu nghiên trái, nghiên phải muốn tuột khỏi tay Dĩ Yên. Trên đầu Dĩ Yên bốc khói lên vì rặn hỏi không được đành dùng biện pháp mạnh. Cô nhéo hai má Linh Đàm thiệt manh thì mới phản ứng lại:

- Aa... đau... đau. Em nhẹ tay thôi. Seo em lại nhéo chị?

Dáng vẻ say xỉn này của cô làm Dĩ Yên vừa buồn cười vừa tức giận mà hỏi lại mật khẩu vào nhà.

- Mật khẩu vào nhà của chị là gì vậy?

- À... là ngày sinh của Yên Yên, vợ yêu của tôi á.

Dĩ Yên lại một lần nữa kinh ngạc không chỉ chị ta còn ở đây mà mật khẩu nhà cũng không đổi. Cuối cùng cũng bước vào nhà. Dĩ Yên liền quăng cục nợ này xuống sofa nằm. Còn cô bước vào nhà bếp khuấy nước chanh cho người ngoài kia, mỗi ngóc ngách trong nhà đều không thay đổi nên cô pha rất nhanh. Rồi bước nhanh ra ngoài kêu người say xỉn dậy uống.

- Triệu Tổng, ngồi dậy uống chanh giải rượu này.

- Sao chị lại ở đây? mà đây là đâu?

- Đây là nhà của chị chứ còn ở đâu nữa.

- Yên Yên, chị muốn ăn kẹo, muốn ăn kem. Em đi mua cho chị được không?

Dĩ Yên lại một lần nữa bất lực với Linh Đàm.

- Chị mấy tuổi mà đòi ăn mấy thứ trẻ con đó?

- Chị 3 tuổi.

- Chị lại gần đây em nói cái này nè.

Linh Đàm nghe lời liền ghé gần lại liền bị Dĩ Yên bún một cái bóc vào trán. Đau điến trời.

- Nói lại bao nhiêu?

- 30 tuổi.

- Già rồi mà còn bày đặt tỏ ra vẻ trẻ con.

Cô biết khi say xỉn thì Linh Đàm cứ như một đứa trẻ ấu trĩ không ai bắng. Linh Đàm bắt đầu dở tính trẻ con khóc lóc.

- Em... em.... chưa bao giờ đánh chị mà.

- Cho chị chừa sao này khỏi uống rượu nữa.

- Em đây là đang quan tâm tới chị đó sao.

Dĩ Yên mới nhận ra rằng là mình đã lỡ lời, mặt hơi ửng đỏ quay qua chỗ khác nói:

- Không có, chị bớt ảo tưởng đi.

- Yên Yên, chị muốn đi tắm. Em giúp chị tắm được không?

- Không được. Chị tự đi tắm rồi ngủ đi.

- Em lại không quan tâm chị nữa rồi? Lúc trước, em vẫn giúp chị tắm khi say mà.

Nghe tới đây, theo phản xạ Dĩ Yên liền bịt miệng Linh Đàm không cho nói nữa và trả lời hùng hồn lại.

- Lúc trước khác, bây giờ khác. Chị đừng có lì lợm, tự mình tắm đi. Nếu chị không đi thì tôi bỏ mặc chị.

Linh Đàm sợ Dĩ Yên bỏ rơi cô nên liền ngồi dậy tức tốc đi tắm chỉ mong Dĩ Yên đừng đi. Đợi Linh Đàm tắm xong, cô sẽ rời đi. Cô gọi cho Tô trợ lí qua canh chừng Linh Đàm.

Linh Đàm bước ra từ nhà tắm, lúc này vừa tắm xong da cô trắng noãn như em bé, có một mùi thơm của hoa hồng thoang thoảng trong không khí. Linh Đàm chạy lại phía Dĩ Yên nắm cánh tay cô nói:

- Đi vào phòng ngủ thôi.

- Đi cái đầu chị. Tôi còn phải về nhà với con gái nữa.

- Đây là nhà của 3 người chúng ta mà gồm có chị, em và con của chúng ta. Vậy, em còn đi đâu nữa.

- Chị nhầm rồi, đây là nhà của chị. Chỉ một mình chị, Chị đi ngủ đi.

- Không phải, nếu em không ở lại chị sẽ không ngủ đâu?

Cô lại nén sự tức giận vào vì không muốn tranh cãi với người say xỉn, liền nói:

- Chị mau đi ngủ đi. Tôi không đi đâu hết.

- Vậy đi ngủ thôi.

- Chị nhắm mắt ngủ đi.

- Không được, nếu nhắm mắt thì Yên Yên sẽ rời bỏ chị. Không được.

- Thôi được rồi. Em ở đây không đi đâu hết.

Linh Đàm hớn hở nói:

- Em để chị ôm em đi thì chị sẽ ngủ.

Dĩ Yên nhận ra bản thân đã bị lão cáo già này lừa gạt. Nhịn, nhịn không được gây sự.

- Chỉ được, ôm một chút thôi đó.

- Uhm.

Khoảng 1 tiếng sau, Linh Đàm cũng chìm vào giấc ngủ, không quậy nữa. Cô gỡ cái tay đang ôm ra rồi đắp chăn cho người kia xong xuôi thì liền bước nhỏ nhẹ ra ngoài. Ra tới ngoài thì thấy Tô trợ lí ngồi đợi, liền hỏi.

- Cô nảy giờ chờ lâu không?

- Không có đâu, Triệu phu nhân.

Cô nghe được ba chữ Triệu phu nhân liền cau mày chặt lại, trừng mắt nhìn trợ lí không biết mình nói sai chuyện gì. Tô trợ lí sợ tới nỗi toát mồ hôi mà không dám lau. May mà Dĩ Yên nói:

- Tôi với cô ta không có mối quan hệ gì thì đừng gọi là Triệu phu nhân. Tôi không thích.

Bây giờ, cô nói gì thì Tô Tiểu Thiên chỉ biết nghe lời dạ vâng mà thôi. Cô dặn trợ lí trước khi ra về:

- Sáng mai cô đi mua súp bào ngư cho Triệu Tổng giải rượu mà nên nhớ đừng nói tôi dặn nghe chưa.

- Dạ vâng. Tôi sẽ không nói.

Dĩ Yên ra về. Lúc bấy giờ, Tô Tiểu Thiên chỉ biết nói đúng là hai vợ chồng nhà này quả thật kiến người khác phải sợ hãi. Xứng danh là cặp vợ chồng son y chang nhau, tâm đầu ý hợp mà.