Ở bệnh viện Hà Nam, tại phòng viện trưởng Triệu Tú An. Hàn Dĩ Yên mở cửa bước vào chào hỏi viện trưởng. Bà ấy thấy vậy, liền vui vẻ niềm nở mời Dĩ Yên bước vào ngồi rồi nói chuyện:- Chào cháu. Cháu có phải là Hàn Dĩ Yên mà bác sĩ Trần giới thiệu cho ta không?
- Dạ phải ạ. Hôm nay con đến đây là để nhận chức với hỏi một số thứ về chuyến đi công tác này.
- Uhm. Đúng là tuổi trẻ có khác. Tuy chưa đi theo bác sĩ Trần được bao lâu nhưng con lại rất tài giỏi và có lòng thiện giúp mọi người. Ta nghe ông ấy kể về con rất nhiều, hôm nay mới được gặp quả là diễm phúc của ta mà.
Hai người nói qua nói lại một hồi thì cô cũng được sắp xếp làm vào khoa giải phẫu bởi cô chuyên ngành đa khoa nên cô có thể đảm nhận được nhiều vị trí nhưng cô muốn nằm trong khoa giải phẫu. Viện trưởng đã sắp xếp cho cô phòng làm việc và ngày mai cô có thể tới làm được rồi. Cô vui vẻ từ biệt viện trưởng sau đó rời đi. Đang đi thì có một bác sĩ chú ý hồ sơ bệnh nhân quá nên đi trúng vào cô làm rơi tài liệu. Hai người đồng thanh nói:
- Tôi xin lỗi.
Bốn mắt nhìn nhau rồi cười.
- Là chị?
- Là cậu?
- Chị sao ở đây vậy? Có phải bị bệnh không?
- Không có. Bắt đầu từ ngày mai tôi làm bác sĩ ở đây. Bộ cậu là bác sĩ ở đây sao?
- Phải. Vậy từ ngày mai chúng ta là đồng nghiệp với nhau rồi. Em làm ở khoa nhi. Còn chị làm ở khoa nào?
- Tôi làm ở khoa giải phẫu. Thôi cậu đi làm đi tôi còn có việc.
Lần này Gia Bách không để tuột cơ hội liền xin phương thức liên lạc của Dĩ Yên.
Dĩ Yên vui vẻ cũng đồng ý cho rồi tạm biệt nhau. Có được phương thức liên lạc, tâm trạng Gia Bách vô cùng hớn hở, vui vẻ.
Từ bệnh viện về nhà, Cô đã được bảo bối chạy ra đón cô vào. Cô bế Vani lên hôn vài cái vào má rồi bước vào phòng khách thì thấy anh trai của cô sắc mặt trắng bệch không còn giọt màu nào. Cô liền để Vani xuống nói với con bé:
- Con tìm ông bà chơi một chút đi. Mami có chuyện muốn nói với bác con.
- Dạ mami.
Rồi con bé chạy lon ton ra vườn phía sau chơi với ông bà.
Cô tới bên bàn gõ xuống và cái rồi hỏi:
- Anh hai, sao nhìn anh không ổn chút nào vậy? Công ty có chuyện gì sao?
- Không có. Anh chỉ là từ cơn ác mộng trở về mà thôi.
- Anh đang nói gì vậy?
-Lúc nảy anh đưa Vani đi đến trường mẫu giáo thì ở trường có tổ chức buổi lễ cảm tạ công ty LM đã tài trợ cho họ số tiền xây trường mà em biết ai đến không là nữ ma đầu Triệu Linh Đàm đó. Không chỉ vậy mà cô ta còn nói chuyện được với con bé Vani. Hên mà anh đi mua nước về kịp không thì nữ ma đầu biết em là mẹ của con bé rồi.
Hàn Dĩ Yên cố nén sự bất an, lo sợ lại rồi bình tĩnh nói tiếp:
- Chị ta có nhận ra việc gì ở anh và con bé không?
- Cũng may anh nhanh trí nói đây là con của bạn anh nhờ anh trông dùm khi đi công tác. May mà con bé chưa nói gì. Mà có chuyện này anh nghe được từ con bé nói.
- Chuyện gì?
- Là nữ ma đầu đó tâm sự với con bé là rất nhớ em, mỗi ngày đều cố gắng về sớm để đợi em và cảm thấy rất hối hận. Chị nghĩ em cũng nên nghĩ lại cho cô ấy đi, năm đó cũng chỉ vì tình thế ép buộc mà thôi.
- Nhớ em sao? Đúng là nực cười mà. Chị ta không đáng để em nhắc tới nữa rồi đâu. Anh cũng đừng quan tâm đến chị ta nữa.
- Uhm, anh biết rồi. Thôi anh đi làm đây.
.
.
.
.
Sau khi từ trường mầm non về, Linh Đàm vẫn mãi nhớ về nụ cười của cô bé đáng yêu ấy làm cô có chút ấm áp trong lòng giống như Dĩ Yên vậy. Nhắc tới Dĩ Yên cô mới nhớ tới phản ứng của anh trai cô ấy Dĩ Thiên khi gặp mình nói chuyện với Vani. Cô cảm thấy phản ứng đó hơi bị thái quá xen lẫn vào đó có chút che giấu, sợ hãi đối phương như biết được việc gì đó? Cô chưa bao giờ thấy anh ta như vậy. Cô liền xoa mi tâm mình và nói:
- Trợ lí Tô, cô ngay lập tức điều tra cho tôi về Gia đình Hàn Gia như thế nào trong mấy ngày nay và mối quan hệ với con bé đi cùng Dĩ Thiên. Nhớ đem kết quả sớm nhất đến cho tôi.
- Dạ vâng. Tôi sẽ làm liền.
Linh Đàm ừ một tiếng rồi xoay người vào thang máy đi tiếp.