Ba người Dĩ Yên, Lâm Đài và Vani ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ của quán. Sau khi kêu gọi món ăn xong trong khi đợi đồ ăn ra, Lâm Đài nói với Dĩ Yên rắng: - Cậu có thể kể cho tớ nghe vì sao cậu buồn rồi đó.
- Uhm. Con bé Vani cậu cho nó ăn rồi. Bây giờ, con bé ngủ say rồi, mình có thể kể cho cậu nghe rồi bởi những chuyện này con bé không nên biết.
- Uhm, cậu nói đi.
Dĩ Yên vẻ mặt u sầu bắt đầu kể:
- Thật ra tớ phải chuyển công tác tới một nơi mới trong vòng 1 năm tới một đất nước, 1 thành phố vừa mới, vừa cũ.
Cô cười khổ khi nói câu đó. Lâm Đài nghe vậy liền lớn tiếng nói:
- Sao lại như vậy.
Dĩ Yên liền trấn tỉnh lại Lâm Đài vì con bé Vani còn ngủ, không thể đánh thức con bé được bởi Vani rất khó dỗ ngủ. Lâm đài đáp lại:
- Xin lỗi cậu. Do tớ kích động quá.
- Không sao tớ biết mà.
Cô vẫn chưa hết bức xúc hỏi lại tiếp:
- Vậy cậu chuyển công tác ở đâu?
Dĩ Yên cười khổ với vẻ mặt không chút gợn sóng nào và nói:
- Ở Thành phố Thạch Anh, nước A.
Lâm Đài ngạc nhiên liền hỏi lại:
- Cái gì, cậu phải tới nơi làm cậu đau thương ấy sao. Thật không thể chấp nhận được mà.
- Tớ cũng không muốn quay về nơi đó nhưng...
Lâm Đài cắt ngang lời của Dĩ Yên nói tiếp:
- Không muốn thì đừng về đó nữa. Hiện tại cậu đang rất hạnh phúc không phải sao. Tớ xin cậu đấy đừng quay về nơi ấy. Nơi mà có một người làm cậu vô cùng đau khổ dày vo cả 6 năm thanh xuân của cậu. Coi như tớ van xin cầu 1 lần được không?
Dĩ Yên tiếp lời nói:
- Dù thế nào tớ cũng không thể không tới đó công tác được.
- Vì sao?
- Tớ đã hứa với viện trưởng Trần. Ông ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều khi tớ ở đây và tớ sẽ giúp ông ấy .
- Cậu có tỉnh táo không vậy Dĩ Yên. Cậu cũng biết khi quay về đó sẽ có chuyện gì xảy ra rồi mà. Thậm chí người kia biết được sự xuất hiện của Vani thì người đó có buông tay cậu ra không?
- Cậu có thể mất đi tia hạnh phúc của cả đời cậu là Vani đó. Suy nghĩ lại đi.
Dĩ Yên vô cùng bình tĩnh đáp lại:
- Tớ biết chứ và đã sẵn sàng đối mặt với người đó rồi. Mình đã không còn là Dĩ Yên yếu đuối của 6 năm về trước nữa rồi. Dù mình có hi sinh cả sự nghiệp, tiền đồ và đánh đổi tất cả thì mình sẽ không giao con bé cho người kia. Vì vậy cậu đừng quá lo và tin tớ.
Lâm Đài ngạc nhiên khi thấy thái độ và lời nói lúc này của Dĩ Yên vô cùng chắc chắn và mạnh mẽ khác hẳn hằng ngày. Khiến người khác cũng phải sợ. Làm sao mà tớ không tin cậu được nhưng lại vô cùng lo lắng cho hai mẹ con cậu. Lâm Đài thở dài không biết nên nói gì tiếp theo:
- Mình tin cậu. Nhưng phải bảo trọng nhé. Có chuyện gì thì gọi cho tớ. Tớ sẽ giúp cậu mà cậu chừng nào đi?
- 1 tuần nữa đi.
- Uhm. Chú ý an toàn.
Cuộc nói chuyện kết thúc và hai người bắt đầu ăn. Sau đó, ai về nhà đấy.
Ở diễn cảnh khác ở thành phố Thạch Anh, nước A. Một mỹ nữ lạnh lùng đang cắm đầu vào làm việc không để ý tới thời gian. Bây giờ đã 9 giờ tốt rồi mà chỉ một mình mỹ nữ ấy ở lại công ty. Đó là Tổng tài lạnh lùng Triệu Linh Đàm ở lại với trợ lí thân cận Tô Tiểu Thiên làm việc. Gương mặt Triệu Tổng soi mọi góc đều không tìm thấy được góc chết, luôn khiến người ta say đắm khi lần đầu gặp. Nhưng cô vốn lạnh lùng, cao lãnh cũng khiến người ta khϊếp sợ.
Trợ lí Tô nói với Linh Đàm rằng:
- Triệu Tổng đã quá tối rồi, chị về đi mai chúng ta làm việc tiếp.
Linh Đàm không nhìn trở lí mà vừa kí văn kiện vừa nói:
- Cô về trước đi. Để xe lại chút nữa tôi làm xong lấy xe về còn cô bắt taxi về đi.
- Vâng, Triệu Tổng.
Linh Đàm mệt mỏi xoa bóp cổ vài cái rồi dựa lưng vào ghế cười nhạt và đau khổ nhìn vào bước ảnh trên bàn làm việc có hai vị mỹ nữ nắm tay nhau vui vẻ đứng chụp hình. Một người là cô, người còn lại là người cô hằng chờ đợi, nhớ mong.
Cô nhìn bức ảnh nói:
- Em khi nào quay về đây? Chị sẽ luôn chờ đợi em quay về.
Cô tắt đèn phòng và bước ra khỏi công ty tiến đến chiếc xe Lexus LC màu trắng đạp chân ga rời đi.