Hành lang u tối khiến tôi không thấy rõ đường đi, vai dựa sát tường mà bước tiếp. Cái đèn pin chớp tắt rồi lại chớp tắt cứ lặp đi lặp lại khiến tôi rất khó chịu.
Vì con ngươi xám vẫn còn 45p nữa mới hết thời gian làm lạnh nên tôi cố gắng nheo mắt lại muốn nhìn rõ thứ ở phía trước.
"Đùng.. Đùng.. Đùng." tiếng va đập liên hồi vang lên. Tôi thấy được hai thân ảnh đang đánh nhau, một con quỷ tóc dài, tóc rũ xuống mặt sàn, tóc dài tận 4m và một con quỷ có sợi dây treo cổ, sợi dây vẫn còn trói chặt vào cổ con quỷ kia.
"Con quỷ treo cổ là ai?" tôi nghi hoặc.
Đến giờ tôi vẫn chưa gặp được hai con quỷ là Đặng Huyền Trang và Dương Minh Khuê.
Tuy con quỷ Đặng Huyền Trang đã từng tiếp xúc với tôi nhưng lúc ấy tôi đang bị hôn mê, chỉ nghe được giọng nói của cô ta nên không nhìn thấy hình hài thật sự của cô.
Còn về phía con quỷ tóc dài thì tôi biết rõ nó chính là Lai Dĩnh.
Lúc này đây con quỷ treo cổ có vẻ yếu thế hơn Lai Dĩnh, nó bị Lai Dĩnh tấn công liên tục, quanh thân tỏa ra luồng khí trắng.
Tuy con quỷ treo cổ đã chết nhưng khuôn mặt cô ta vẫn rất xinh đẹp, làn da tuy có hơi nhợt nhạt nhưng trông vẫn giống như một người sống hơn những con quỷ mà tôi đã gặp.
Ít ra cơ thể cô ta vẫn còn lành lặn, chỉ là đeo trên cổ một sợi dây thừng trông có hơi kì quặc một chút..
"Cứu.. tôi." con quỷ treo cô nhìn tôi, yếu ớt kêu lên.
"Cô tên gì?" tôi hỏi.
"Tôi tên Đặng Huyền Trang." nghe tới đây cả người tôi run lên một tầng khí lạnh.
"Đây chẳng phải con quỷ đã hại chết năm con quỷ kia sao!"
"Nhưng trông cô ta có vẻ tội nghiệp."
"Mình nên cứu hay không cứu, phải làm sao bây giờ?"
Sau khi suy nghĩ một hồi thì tôi quyết định:
"Cứu cô ta."
"Dù gì cô ta cũng đã cứu mình hai lần."
Cho nên tôi muốn trả ơn cô ta, nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương Lai Dĩnh.
Mặc dù Lai Dĩnh đã tấn công tôi nhiều lần nhưng cô ta lại trông rất đáng thương. Phải chịu dày vò thể xác như vậy mà..
"Nếu cô ta không làm việc ác thì ai lại hại cô ta đến nông nổi này?"
Khi này, Trang yếu đến mức đáng thương rồi, nó bị Lai Dĩnh dùng đầu tông nó vô tường, chiếc tường chịu một lực rất mạnh nên bị nứt nẻ, bong tróc.
Trang nằm tựa lưng vào tường, hơi thở thoi thóp.
Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, chạy lại kéo Trang vào sát người tôi.
Khi tôi chạm vào tay cô ta, bàn tay lạnh ngắt như khối băng, tôi cũng xác định được chính bàn tay này đã chạm vào người tôi lúc tôi hôn mê, cơ thể tôi đã cảm nhận được cái lạnh quen thuộc lúc ấy.
Tôi vừa chạy vừa dùng tay phải nắm chặt tay cô ta, kéo tay cô ta để chạy cùng tôi, có vẻ như là quỷ nên cơ thể cô ta rất nhẹ hoặc là do lúc nãy bị Lai Dĩnh tông vô tường nên chỉ còn lại chút xíu tàn hồn.
Còn phía tay trái tôi thì cầm chiếc đèn pin, vừa chạy tôi vừa mở đèn pin, chiếu đèn xung quanh, ánh đèn chập chờn kết hợp với cơ thể phải chịu nhiệt độ lạnh băng làm tôi rất khó chịu, tôi có cảm giác mình bị nhìn chằm chằm từ đằng sau lưng.
"Lộp cộp.." lại âm thanh quen thuộc mà tôi đã nghe nhiều lần. Có vẻ sức người của tôi khá yếu nên chạy một hồi bị đuối sức, tôi có cảm giác như hành lang này cứ đi mãi đi mãi, trải dài vô tận không có điểm kết thúc.
Tôi định chạy xuống tầng một vì tôi nghĩ ở đó an toàn, dù gì hai con quỷ kia cũng bị Mê Linh hình nhân giấy tiêu diệt.
"Chắc không xui đến nỗi tầng đấy có thêm một con quỷ nữa." Tôi có dòng suy nghĩ này cũng là do còn một con quỷ mà tôi chưa gặp và vẫn chưa thấy nó ở cả ba tầng.
"Con quỷ đó là Dương Minh Khuê." Có trời mới biết cô ta là quỷ hiền hay ác.
"Lộp cộp.. lộp cộp.." âm thanh lúc này rõ hơn, có lẽ Lai Dĩnh cách chúng tôi không còn bao xa.
"Quái lạ" tôi thốt lên, chúng tôi cứ chạy mãi mà vẫn không tìm được cầu thang dẫn xuống tầng một. Khung cảnh xung quanh cứ như lặp đi lặp lại nhiều lần khiến não tôi quen thuộc.
"Quỷ đả tường" Trang nói.
Nghe đến đây, tôi lại nghĩ ngay một điều rằng:
"Tại sao lại thêm một con quỷ đả tường, tôi đã trúng chiêu lúc nào?"
"Là Dương Minh Khuê." có lẽ cô ta chính là quỷ đả tường.
"Vì sao cô ta lại tấn công chúng tôi?"
"Là vì tôi hay là vì Trang?" tôi khó hiểu.
"Nhưng quỷ đả tường mạnh như vậy sao?"
Tôi càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hồi nhỏ tôi có đọc quyển sách kể về các con quỷ. Tôi cũng có đọc về quỷ đả tường.
Tuy nó có thể đưa người khác vào các không gian khác, khiến họ mất đi phương hướng, không thoát ra được như một mê cung không có lối thoát, mãi mãi bị chôn vùi ở đó đến khi nào tinh thần bấn loạn mà tự sát mới thôi.
Nhưng năng lực tấn công của quỷ đả tường rất yếu.
Duy chỉ có các con quỷ đả tường cấp lệ quỷ mới có năng lực gϊếŧ người trong nháy mắt.
Trường hợp này lại không có khả năng vì dù sao đây cũng là bí cảnh nhất tinh, không thể có một con quỷ cực mạnh vào đây được.
Nghĩ đến đây tôi lại thoáng yên tâm một chút.
"Nó sẽ không gϊếŧ được mình, chỉ cần tìm lối ra là thoát được."
Nhưng tôi lại quên mất một điều rằng, vẫn còn một con quỷ nữa đang bám theo tôi.
Lúc này đây tiếng lộp cộp đã xuất hiện rất gần chúng tôi. Tôi quay đầu lại, Lai Dĩnh chỉ cách chúng tôi khoảng 3, 4 mét. Tôi nắm chặt đèn pin, ném vào đầu Lai Dĩnh.
"Bình" tiếng đèn pin vỡ nát cùng với bóng tối xâm chiếm hết ánh sáng xung quanh trong mắt tôi.
"Sử dụng con ngươi xám." Tôi nói nhanh rồi dìu Trang, cố gắng chạy thật nhanh.
Tôi đã câu giờ thành công, vì tôi biết mình phải tìm quỷ đả tường trước để thoát khỏi đây, nhưng lực tấn công của quỷ đả tường rất yếu, nó sẽ không tấn công được tôi mà chỉ vây khốn chúng tôi lại nên tôi sẽ tấn công Lai Dĩnh trước.
Tôi không thấy được quỷ đả tường nên tôi phải tận dụng thời gian sử dụng của con ngươi xám. Chỉ cần tôi cách xa Lai Dĩnh là tôi đã câu giờ thành công rồi.
"Nhưng cứ chạy trốn mãi thế này cũng không phải là cách."
Tròng mắt tôi đã chuyển thành màu xám trong từ lâu do ảnh hưởng từ con ngươi xám.
Lúc này đây, tôi mới thấy có một con quỷ cứ mặc bộ áo dài màu trắng cứ đi qua đi lại chắn trước mặt tôi.
"Con quỷ đó chẳng lẽ là quỷ đả tường?"
"Nếu vậy thì suy đoán quỷ đả tường là Dương Minh Khuê của tôi có khả năng là đúng! Vì con quỷ ở trước mặt tôi là nữ."
Có lẽ do con quỷ này mà tôi không đi qua nơi này được, nhờ con ngươi xám mà thị lực của tôi tốt hơn. Tôi có thể nhìn rõ xung quanh khi đèn pin đã bị bể nát.
Nhưng tôi không biết con ngươi xám còn có công dụng thấy được bản thể của quỷ đả tường.
Tôi lấy bút tiên từ bên trái túi quần ra, chạy nhanh đến quỷ đã tường kia, tôi đâm một phát xuyên người cô ta.
"Gruuuuuu.. lộp cộp.. lộp cộp.." âm thanh của con quỷ rêи ɾỉ cùng với tiếng lộp cộp đằng sau lưng.
Sau khi làm xong, tôi giật mạnh cây bút tiên ra, né con quỷ đả tường ra một bên, lao nhanh về phía trước.
Con quỷ đả tường lúc này bốc hơi thành những vòng khí trắng, bay vào cây bút tiên mà tôi đang cầm, cây bút lắc lư, quanh thân lại xuất hiện thêm một tầng máu đậm.
"Xin chúc mừng ngài đã thăng cấp bút tiên thành công.
Bút tiên (nhị tinh): Gia tăng khả năng phán đoán chính xác trong bí cảnh. Nhưng người chơi phải tuân thủ quy tắc khi tham gia trò chơi bút tiên, nếu phạm quy sẽ bị bút tiên đòi mạng" âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên trong đầu tôi.
"Như vậy đã thăng cấp rồi?" tôi ngạc nhiên.
"Hệ thống, vũ khí có thể thăng cấp sao?" tôi nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, ngài có thể dùng vũ khí gϊếŧ chết con quỷ khác để hấp thu thêm sức mạnh." hệ thống trả lời.
Điều này chứng tỏ rằng con quỷ đả tường yếu đến nhường nào. Tôi chỉ đâm có một lần mà thôi.
Sau khi thăng cấp thì bút tiên đã có thể phán đoán chính xác hơn rồi, chắc có thể phân biệt giữa nói dối và nói thật.
Tôi nắm tay quỷ treo cổ chạy xuống bậc thang, thật mừng vì chúng tôi đã an toàn đến tầng một mà không bị gì hết, có thể là do tôi đã thoát khỏi quỷ đả tường.
Khi đến tầng một, tôi không còn nghe tiếng của Lai Dĩnh nữa.
"Điều này chứng tỏ, mỗi con quỷ chỉ có khả năng xuất hiện ở một phạm vi nhất định!"
Tôi buông tay con quỷ treo cổ ra, hỏi nó:
"Hãy kể tôi nghe tại sao cô chết."
Con quỷ treo cổ nhìn tôi, nó cười. Đầu tôi bắt đầu xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ.
Hết chương 10.