Đặt điện thoại xuống xong thì Thẩm Điềm lập tức đứng dậy đi kéo người máy quét nhà Tiểu Điềm ra để quét nhà. Sau đó cô lại đi sang điều chỉnh mùi hương của Long Tiên Hương để lấp đi mùi của lẩu trong căn phòng.
Lẩu cô gọi là lẩu uyên ương nhỏ thật ra nó cũng rất cay. Căn hộ của bọn họ phiền toái ở chỗ phòng khách và phòng bếp chỉ cách nhau một cánh cửa mà thôi.
Cô ăn lẩu ở phòng khách nên rất khó để tản mùi ra ngoài, ban công thì ở trong thư phòng nhưng cô lại không dám mở cửa thư phòng tránh để mùi lẩu bay vào bám lên sách của Chu Thận Chi.
Chỉ có điều chiếc lẩu này thật sự rất ngon.
Cô nhắn tin với Chu Thận Chi xong cầm tóc mình lên và ngửi thử, vẫn còn mùi.
Cô vứt điện thoại ở đấy rồi bước vào phòng ngủ chính lấy quần áo ngủ, tiếp đó đi tắm rửa, tắm đến khi cả người đều thơm phưng phức mới chịu bước ra. Người máy quét nhà Tiểu Điềm bị kẹt lại ở góc nhà chẳng thể động đậy được, đợi cô đến cứu.
Thẩm Điềm trông thấy bèn phì cười, cô cầm chiếc điện thoại lên quay lại một chiếc video nhỏ và gửi cho Chu Thận Chi.
Thẩm Điềm: Con Tiểu Điềm nhà anh nè, ngốc ghê.
Zsz_: Ừm, Điềm nhà anh đúng là ngốc thật.
Điềm nhà anh?
Tại sao không phải là Tiểu Điềm chứ!
Anh ấy đang nói cô sao?!
Thẩm Điềm ấn giữ nút ghi âm: "Chu Thận Chi, anh nói chuyện cho rõ ràng nha là Tiểu Điềm nhà anh hay là Điềm nhà anh."
Chốc sau.
Người con trai kia trả lời.
Zsz_: Em nói xem?
A!
Thẩm Điềm hậm hực đặt điện thoại xuống không trả lời anh nữa. Cô chọc ghẹo người máy quét nhà một lúc thì đêm cũng khuya rồi, cô bèn đi vào phòng ngủ chính nhảy bổ lên giường, tất cả đều là mùi hương trên người của cô rất thoải mái. Chỉ có điều có chút yên tĩnh, cô ôm lấy tấm chăn ở trên giường, dự tính sẽ lướt weibo một lúc.
Chu Lượng Lượng lại thần tượng thêm một nam diễn viên nữa, tên là Cố Đàm. Trên weibo của cậu ấy toàn là ảnh của cậu ta.
Hơn nữa cậu ấy còn là fan CP của cậu ta, người đó tên là Mạnh Ánh.
Cô nữ diễn viên này rất đẹp, Thẩm Điềm mò vào weibo của cô ấy và lặng lẽ nhấn thích vào bài viết trên thảm đỏ mới nhất của cô ấy. Sau đó cô lại tiếp tục lượn lờ trên weibo, đúng thật là ngày nào cũng có những chuyện mới mẻ.
Lượn hết weibo lại sang đến Tiểu Hồng Thư, chắc có lẽ thuật toán đã nhận thấy được Thẩm Điềm nhấn thích cho Mạnh Ánh nên sang đến Tiểu Hồng Thu cũng có cả một loạt ảnh liên quan đến cô ấy. Có một người con trai mang chiếc kính gọng vàng đang xổm ngồi xuống cột lại dây giày cho cô ấy. Thẩm Điềm nhìn người con trai đó và thấy rất đẹp, cậu ta cũng có một đôi mắt đào hoa. Quả nhiên người con trai có đôi mắt đào hoa đều rất đẹp.
Cô xem xong thì lại tiếp tục lướt xuống dưới, lướt xong lại quay về khoảnh khắc trên wechat. Không hay không biết, cô cứ lướt ở đây rồi lại lướt ở kia như vậy mà hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Thẩm Điềm nhìn đồng hồ. Cứu tôi.
Đã hơn mười giờ rưỡi rồi, cô ngáp một hơi dài và chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô mở mắt ra xem.
Zsz_: Gọi video.
Thẩm Điềm chớp chớp mắt, anh ấy xong việc rồi sao?
Cô chuẩn bị trả lời thì anh đã gọi qua mất rồi, Thẩm Điềm nhanh chóng bắt máy.
Màn hình ở đầu bên kia hiện lên là Chu Thận Chi đang mắc chiếc áo vest lên, tay áo sơ mi bên trong xắn lên để lộ ra một nửa cổ tay, đây là cảnh tượng mà ánh đèn yếu ớt chiếu đến và nó rất đẹp. Cảnh tượng này khiến cho nhịp tim của cô không ngừng đập nhanh. Anh ngồi lại xuống sofa, giơ cao điện thoại lên như này mới có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh.
Thẩm Điềm ngẩn người.
"Anh vừa mới xong việc sao?"
Chu Thận Chi đưa tay xoa lên thái dương, ừm đáp lời.
Giọng nói của anh mang theo chút khàn, cảm giác anh cũng đã ngà say.
Thẩm Điềm chớp mắt.
"Anh uống rượu hả?"
Anh dựa vào lưng ghế sofa, đáp: "Có uống."
Thẩm Điềm ờ một tiếng rồi nghĩ bụng, lại uống rượu nữa rồi đấy! Làm nghiên cứu khoa học như bọn họ xã giao nhiều vậy sao.
Đúng là nhiều thật đó. Đại khái là do nghiên cứu quá bí bách, rượu là thứ khiến cho họ thả lỏng. Chu Thận Chi vừa xoa xoa trán vừa nhìn cô, anh cũng có thể biết được bảy tám phần trong lòng cô đang nghĩ gì từ khẩu hình miệng cô đang lẩm bẩm kia.
Anh chống tay lên trán.
"Có phải đang chơi điện thoại không?"
Thẩm Điềm khựng lại: "Làm gì có."
Anh khẽ cười đưa mắt nhìn gương mặt với làn da trắng mướt cùng với bả vai khẽ lộ ra. Anh không ở nhà nên cô mới ăn mặc thoải mái hơn một chút, chiếc váy ngủ này dường như là cổ chữ V là một kiểu váy ngủ dài màu be.
Ngữ điệu của anh khẽ dịu dàng: "Có thì có thôi, anh cũng đâu mắng em."
Thẩm Điềm khẽ tiếng thầm thì: "Anh không mắng sao? Thật sao? Lúc trước là ai bắt gặp em nhấn thích bài viết rồi nói em chứ?"
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
Anh lại bật cười rồi cố nén lại cúi đầu. Hàng mi của anh cũng rất dài, đôi mắt sâu đen.
"Vậy anh có thể làm gì đây, ai bảo em là vợ anh."
Tim Thẩm Điềm đập loạn.
Im lặng, đỏ mặt.
Chu Thận Chi cảm thấy có chút nóng, anh cởi vài cúc áo ra.
Thẩm Điềm do dự một lúc, hỏi: "Các anh hôm nay đều mặc vest cả sao?"
Thật ra Chu Thận Chi rất hiếm khi mặc vest, đôi lúc anh cũng sẽ mặc sơ mi cùng với quần dài nhưng sẽ không mặc thêm áo vest bên ngoài, có khi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng với quần jeans.
Nhưng anh ấy đa phần sẽ thích mặc áo phông đen, cơ bản là đen từ đầu đến chân.
Vô cùng ngầu.
Chu Thận Chi đeo theo nhẫn cưới thế mà trông anh lại chẳng giống người đã kết hôn. Dường như chiếc nhẫn cưới ấy chỉ là một món đồ trang sức của anh mà thôi, giống hệt với chiếc nhẫn ở ngón út của anh.
Bỗng dưng lại có chút điển trai kiểu bất cần.
Nhưng mà hôm nay anh cũng chịu mặc vest chỉnh tề rồi.
Ngữ điệu Chu Thận Chi uể oải, ngà ngà say: "Ừm, mặc vest."
Thẩm Điềm có hơi tò mò: "Vậy có thắt cà vạt không?"
Lúc hai người kết hôn, dáng vẻ khi anh mặc vest Thẩm Điềm cả đời này cũng không quên được. Chu Thận Chi nhìn cô, lắc đầu: "Quên mang mất rồi, thầy bảo sẽ cho anh mượn một cái nhưng anh không lấy."
"Nhưng mà buổi tối anh nhờ Tiểu Tùng đi mua một cái rồi vì mấy hôm sau đều sẽ phải đeo."
Thẩm Điềm ồ lên một tiếng.
Cô khá là muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh khi khoác chiếc áo vest lên người.
Cô đang đắn đo xem không biết nên mở lời như thế nào.
Chu Thận Chi lại nhìn thấy cô im lặng một lúc, lúc sau đưa tay lên xoa vùng thái dương, có chút thờ ơ nói với cô: "Em cầm điện thoại nhích lên một chút."
Thẩm Điềm sững người cũng làm theo lời anh dịch chuyển điện thoại.
"Sao vậy? Không nhìn thấy mặt em sao."
Nói xong, cô vô tình nhìn xuống.
Thì trông thấy cổ áo đã tuột xuống rất nhiều, dây áo mỏng manh nâng trên da. Cô thốt lên một tiếng bèn vội kéo dây áo lên, gương mặt đỏ bừng đưa mắt nhìn lên camera rồi lại cúi đầu xử lý.
Chu Thận Chi chống tay lên mặt nhìn cô đang luống cuống.
Đêm khuya.
Anh ấy nhớ cô rồi.
Anh nói: "Điềm Điềm."
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn lên, đôi mắt to tròn có vài phần lảng tránh: "Hửm?"
Chu Thận Chi nói: "Hôm nay em ngủ ở phòng của anh đi."
Thẩm Điềm: "Tại sao?"
"Cứ xem như là anh ôm em ngủ thôi."
Thẩm Điềm đỏ mặt.
Cô sửng sốt nhìn anh: "Anh... có phải anh..."
"Anh nhớ em rồi." Anh thốt lên.
Thẩm Điềm: "..."
Cô im lặng vài giây, nói: "Em... em cũng vậy."
Đôi vợ chồng trẻ vừa mới có được bước tiến triển lớn như vậy đã phải tách nhau ra, đúng thật là rất giày vò. Thẩm Điềm bước xuống giường, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại: "Vậy giờ em sang đó đây."
Chu Thận Chi ở bên đây châm một điếu thuốc rồi kẹp trên tay, khói thuốc lượn lờ bay, anh lười biếng ừm đáp.
Khi cô bước đi thì chiếc điện thoại cũng rung chuyển theo. Rất nhanh sau đó cô cũng đến phòng ngủ phụ, cô kéo tấm chăn lên và nằm xuống, ở bên trên tấm chăn ấy có mùi hương của anh. Chu Thận Chi trông thấy cô nằm xuống rồi.
Chợt nói: "Ngủ ngon."
Thẩm Điềm cũng vẫy tay với camera: "Ngủ ngon!"
Tắt cuộc gọi video.
Chu Thận Chi ngậm điếu thuốc rồi mở khoảnh khắc trên wechat của cô ra.
Kết quả.
Cô chẳng đăng gì lên cả!
Nên anh chỉ đành lật lại những bức ảnh cũ của cô xem.
- -------
Thẩm Điềm ở bên đây thật ra cũng sẵn tiện nhấn vào xem khoảnh khắc của anh, chỉ có điều cho đến hôm nay cũng chỉ hai bài viết mà thôi. Một bài là khi kết hôn, một bài đăng khác là ảnh anh dắt theo Tucker.
Chứng kiến biết bao góc cạnh của năm tháng cuộc đời.
Thế nhưng lại không cẩn thận sa vào nụ cười của em.
Thẩm Điềm lại ngân nga lời bài hát này, sau đó nhìn xuống Tucker thế là trở người một cái bèn ngủ thϊếp đi.
Suốt cả đêm cô đều ngủ rất ngon.
Bên trong chăn có mùi hương của anh, cô rất an tâm.
Ngày thứ hai, Thẩm Điềm phải đi làm cả ngày, bản thảo cũng được duyệt xuống giao đến bộ phận của Thẩm Điềm, cô trợ lý nhỏ cũng tìm đủ hoạ sĩ rồi. Gần tan làm, chủ biên kéo bọn họ mở một cuộc họp, bàn bạc về hướng đi của thiết kế. Thẩm Điềm giao ra hai phương án thì một phương án được thông qua, xem ra bên xuất bản vẫn hy vọng sẽ dùng tranh thuỷ mặc.
Tình cờ trùng hợp với ý tưởng của Thẩm Điềm.
Sau khi tan làm, Thẩm điềm đi xuống tầng hầm giữ xe. Lúc bước đến chiếc xe đó ngay cả cô cũng không dám tin đây là xe của mình.
Trên logo của Mercedes có đính một vòng kim cương.
Cô mở cửa xe ra ngó vào trong thì xung quanh toàn là mô hình nhỏ, còn có một hộp viên thuỷ tinh khử mùi nữa. Ngay cả ghế ngồi cũng đổi màu, là màu hồng mà cô yêu thích.
Trong trí nhớ của cô thì chiếc xe này là màu trắng mà.
Nếu không phải chìa khoá có thể mở được thì cô cũng hoài nghi rằng bản thân mình ngồi nhầm xe. Cô lập tức quay một chiếc video nhỏ gửi cho Chu Thận Chi.
Thẩm Điềm: Anh sửa lại nó hả?! Aaaaa
Zsz_: Ừm.
Zsz_: Thích chứ? Cho em đã ghiền!
Thẩm Điềm: Aaa.
Thẩm Điềm: Thích!
Anh ở đầu bên kia cũng khẽ bật cười nhưng hình như đang bận nên cũng không trả lời cô nữa.
Thẩm Điềm nắm lấy vô lăng, tạm thời quyết định không về nhà ăn cơm nữa. Ba mẹ sẽ không hiểu được tâm trạng của cô khi chiếc xe này được thay đổi thế nên cô hẹn với Tào Lộ.
Vừa hay hôm nay Tào Lộ cũng tan làm đúng giờ, chiếc xe thành công đi đến công ty của Tào Lộ. Tào Lộ vừa bước ra khỏi công ty thì woa lên bất ngờ, mở cửa xe và ngồi vào trong.
Vô cùng kinh ngạc.
"Quá hồng quá thiếu nữ luôn. Đây không phải là điều cậu luôn hằng mong ước sao?"
Thẩm Điềm cười tít mắt gật đầu.
Tào Lộ đưa tay sờ lên những con mô hình phía trên taplo, nói: "Ước mơ đúng là cần có chồng thực hiện giúp mình nhỉ, mà chồng của cậu thì là Chu Thận Chi."
Thẩm Điềm vén tóc ra sau tai, vành tai đỏ ửng, cô nói: "Xuất phát."
Tào Lộ tạo dáng xuất phát: "Xuất phát thôi, chút nữa cho tớ mượn chạy tí nha."
"Ok."
Chiếc xe này tuy là kiểu xe sedan nhưng thật ra là một chiếc xe thể thao cộng thêm việc trang trí lại khiến cho nó trở thành đối tượng thu hút biết bao ánh nhìn. Tào Lộ ngồi ở ghế phụ bên cạnh cũng không ngừng selfie.
Quãng đường tiếp theo được đổi sang cho Tào Lộ điều khiển.
Cậu ấy chạy nhanh hơn Thẩm Điềm rất nhiều, lái đến nỗi khiến cho Thẩm Điềm cũng có chút hồi hộp. Nhưng cũng may là vẫn thuận lợi đi đến nhà hàng Âu.
Hai người bước xuống xe đi vào trong nhà hàng ăn cơm. Nhà hàng này là nhà hàng nổi tiếng trên mạng, Tào Lộ cố ý dẫn Thẩm Điềm đến đây để check in. Hai chị em họ ngồi lại với nhau, vừa ăn cơm vừa trò chuyện, lắm lúc sẽ bất chợt chụp ảnh cùng nhau. Sau khi chỉnh sửa ảnh xong thì Tào Lộ vén tóc của Thẩm Điềm ra sau, Thẩm Điềm cắn ống hút chợt khựng lại.
"Gì thế?"
Tào Lộ mỉm cười: "Nhìn thử xem Chu đại ca có để lại gì trên cổ của cậu hay không?"
Thẩm Điềm bèn đỏ mặt, cô đẩy tay Tào Lộ ra: "Làm gì có chứ, tớ đã nói với cậu rồi là trực tiếp hôn luôn."
Tào Lộ phì cười.
Cười xong rồi thì bèn ngừng lại nhìn vào Thẩm Điềm: "Điềm Điềm, đúng thật là không ngờ được. Cách thời cấp ba dường như cũng chỉ có năm sáu năm mà thôi nhưng ký ức của tớ vẫn còn rất rõ ràng, lần đó sinh nhật cậu ta cậu thì ôm đầu gối bật khóc. Cảnh tượng đó như thể hiện ngay trước mắt nhưng giờ đây cậu lại trở thành người mà cậu ta thích."
Tim Thẩm Điềm khẽ đập loạn.
Cô ừm một tiếng, nói: "Có đôi lúc tớ cảm thấy nó như một giấc mơ vậy."
"Rất sợ khi phải tỉnh giấc, tớ vẫn là tớ, anh ấy vẫn là anh ấy. Bọn tớ chưa từng xuất hiện cùng nhau cũng sẽ không vì bà nội mà kết hôn."
Tào Lộ nhéo mũi cô: "Đồ ngốc! Đây là hiện thực không phải mơ đâu, cậu là nữ chính! Còn cậu ta là nam chính!"
Thẩm Điềm khẽ mỉm cười.
Lúc này.
Điện thoại của hai người cùng lúc hiện lên một dòng tin tức. Thẩm Điềm cũng tiện tay cầm lên xem.
"Hội nghị chuyên đề y tế AI lần thứ 12 đã được tổ chức thành công tại Bắc Kinh"
Tào Lộ woa lên ngạc nhiên: "Có Chu đại ca này!"
Thẩm Điềm vội kéo xuống thì nhìn thấy hai tấm hình ở bên dưới có anh ấy.
Chu Thận Chi mặc một bộ vest chỉnh tề, mang cà vạt còn đeo thêm một chiếc kính không gọng đứng bên cạnh Liêu Ngạn. Anh đang lắng nghe Liêu Ngạn nói chuyện chứ không hề nhìn sang ống kính, việc anh đeo chiếc kính dường như cũng chắn đi một phần ống kính, vậy nên chỉ có thể nhìn ra được góc nghiêng rõ ràng sắc sảo của anh mà thôi. Bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc cà vạt cũng là màu đen.
Trông anh như thể rất cấm dục. Hơn nữa anh là một trong những người trẻ tuổi nhất trong rất những vị giáo sư đứng ở đó. Bên dưới bức ảnh còn viết một dòng giới thiệu.
Học trò cưng của giáo sư Liêu Ngạn viện nghiên cứu Bắc Kinh - Chu Thận Chi
"Trời ơi, ngầu dữ vậy ngầu dữ vậy! Chẳng trách phóng viên cứ nằng nặc muốn chụp hình cậu ta!" Tào Lộ khẽ nuốt nước bọt, cô kéo Thẩm Điềm sang: "Chồng của cậu nè!"
Thẩm Điềm chăm chú dán mắt vào anh.
Hình như anh rất không thích ống kính cũng rất lười nhìn qua thế nên hai tấm ảnh này chỉ có thể chụp được góc nghiêng của anh mà thôi, còn có một tấm chụp được khi anh đưa tay đẩy kính lên.
Gương mặt của anh cũng đã bị ngón tay thon dài che đi hết nữa.
Tào Lộ chậc lưỡi vài tiếng, nói: "Điềm Điềm, cậu còn không mau ăn cậu ta đi."
Thẩm Điềm kéo cậu ấy vào: "Nhỏ tiếng lại."
Tào Lộ phì cười, tiếp đó cậu ấy nói: "Ơ, người con gái đứng cạnh cậu ta là ai thế?"
Thẩm Điềm nhìn theo.
Thì trông thấy một cô gái mặc vest với đôi môi đỏ thắm đứng bên cạnh anh, tươi cười rạng rỡ, bọn họ không giao lưu với nhau chỉ có điều là đứng rất gần nhau, có thể là ở bên của phóng viên.
Thẩm Điềm: "Là đồng nghiệp của anh ấy nhỉ."
Tào Lộ lẩm bẩm: "Đứng gần quá vậy, cậu phải cẩn thận đấy nhé."
Thẩm Điềm lại nhìn cô gái đó thêm vài lần.
Rất xinh đẹp, vừa nhìn cũng biết là một người phụ nữ trưởng thành, dáng người lả lướt tinh tế.
Cô bèn khựng lại.
Thẩm Điềm cảm thấy chẳng có gì đáng để cẩn thận hay dè chừng cả vì bên cạnh anh ấy cũng đâu thiếu gì người đẹp.
Chẳng hạn như đứng đầu trong đó là một Quan Châu Vân đầy nhiệt thành.
Cô đặt điện thoại xuống rồi cầm lấy ống hút tiếp tục uống nước.
Tào Lộ tự phát giác thấy bản thân mình quá đỗi phấn khích rồi nên có chút lỡ lời, cậu ấy nói: "Ôi trời, Chu đại ca nhất định đã gặp được rất nhiều rất nhiều người đẹp rồi nhưng nếu cậu ta mà thích thì cũng đã thích từ lâu rồi. Vậy nên không cần cẩn thận làm gì hết, cậu phải tin tưởng Thận Chi."
Thẩm Điềm gật đầu: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Tào Lộ nhéo mặt cô: "Tớ không có nói rằng cậu không bì được với bọn họ mà cậu lại chẳng mưu kế được như bọn họ, cậu đơn thuần quá rồi."
Thẩm Điềm trừng mắt nhìn cậu ấy.
"Tớ không có ngốc."
"Đơn thuần không có nghĩ là ngốc!"
Thẩm Điềm đẩy Tào Lộ một cái, hai người họ lại đùa giỡn với nhau. Sau khi ăn xong thì lại lượn thêm một vòng xe nữa cô mới đưa Tào Lộ về, tiếp đó cô cũng trở về Lam Nguyệt.
Cô ngồi co lại trên sofa, cầm điện thoại lên và liếc nhìn.
Có lẽ anh ấy vẫn đang bận.
Thẩm Điềm buông điện thoại xuống đó rồi đi lấy quần áo ngủ để tắm rửa. Tắm rửa xong và bước ra thì mới hơn tám giờ một chút, cô không có việc gì làm nên lại bắt đầu chọc ghẹo Tiểu Điềm, chợt ngay lúc này.
Điện thoại của cô đổ chuông, Thẩm Điềm đưa tay chụp lấy.
Là anh gọi video sang cho cô.
Thẩm Điềm khựng người một lúc rồi bắt máy.
Cuộc gọi vừa được thông qua, Chu Thận Chi đã trông thấy cô xổm ngồi dưới nền đất, đầu tóc bồng rối lên, hàng mi rất dài, chiếc váy ngủ với dáng cổ tròn hơn nữa trên đó còn có đính một sợi dây kéo màu bạc. Cô lại đang chọc ghẹo Tiểu Điềm.
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn lên anh.
Thận Chi đã về đến khách sạn, cà vạt cũng được cởi ra, cổ áo của anh màu đen để lộ ra một chiếc cổ thon dài. Cô khẽ chớp mắt, Chu Thận Chi cũng nhìn cô mất một lúc, ngữ điệu của anh thốt lên uể oải: "Sao lại không nói gì?"
Thẩm Điềm lẩm bẩm: "Anh cũng không nói gì đấy thôi."
Chu Thận Chi khẽ bật cười: "Anh đang nhìn em mà."
Đôi tai ẩn trong mái tóc của Thẩm Điềm nóng ran: "Ồ, vậy em cũng thế."
Chu Thận Chi mệt mỏi chống tay lên mặt: "Em đẹp hơn anh."
Thẩm Điềm trừng nhìn anh.
"Tối hôm nay anh lại uống rượu nữa à?"
Chu Thận Chi lắc đầu.
"Không, tối hôm nay anh không uống."
Thẩm Điềm nhìn thấy yết hầu của anh, đôi tai lại nóng lên, cô nói: "Không uống thì tốt. Anh đeo kính mặc sơ mi đen trông rất đẹp đó."
Chu Thận Chi mở một lon cà phê lạnh ra uống một ngụm, nghe thấy cô nói vậy bèn nhìn về phía cô: "Nhìn thấy tin tức đó rồi hả?"
Thẩm Điềm gật đầu.
Chu Thận Chi chơi đùa cùng với lon cà phê đó.
"Anh không muốn lên báo nhưng chẳng còn cách nào khác."
Thẩm Điềm ồ một tiếng rồi tiếp lời: "Nhưng mà anh rất ăn ảnh đấy!"
Chu Thận Chi cúi đầu không biết đang làm gì, hình như là đang lấy một cái thùng nhỏ để đựng đồ vào bên trong, khi anh nghe thấy lời này thì đưa mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
"Em thích không?"
Thẩm Điềm bị ánh mắt này của anh nhìn trúng, gương mặt cũng đỏ bừng không thôi.
Cô chớp chớp mắt.
"Ừm."
Thích nhiều năm lắm rồi!
Nét cười trong đáy mắt Chu Thận Chi dần hiện rõ lên, ngữ điệu vẫn có chút uể oải: "Vậy ra hôm nay ăn mặc như thế cũng đáng rồi."
"Chí ít em cũng nhìn thấy."
Tim Thẩm Điềm đập càng ngày càng nhanh.
Sao anh ấy lại....
Cô cắn nhẹ vành môi, nói: "Hôm nay lên báo toàn là người của viện nghiên cứu sao?"
"Ừm."
Thẩm Điềm nghĩ bụng.
Thấy chưa!
Đồng nghiệp!
- -----
Hội thảo của bọn họ khá lâu, phải mất nửa tháng. Thẩm Điềm ở bên đây cũng bắt đầu bận rộn hơn, cũng đã bắt đầu tăng ca rồi, có lúc thì không cần vì cô mang hẳn bản thảo về nhà xử lý. Cô cùng vài hoạ sĩ thảo luận trên QQ vô cùng sôi nổi, lúc trước số lượng trang của sách đều không nhiều lại là những phần Thẩm Điềm rất rành.
Thế nên lượng công việc không lớn.
Bây giờ ba trăm bài này tổng cộng có hơn một trăm sáu mươi trang, cộng thêm phần thiết kế trang bìa phải dung hợp được với hoạ sĩ nên lượng công việc lớn hơn nhiều.
Thỉnh thoảng Chu Thận Chi gọi video cho cô, cô vẫn còn đang nhìn tập tranh.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.
Nhưng Thẩm Điềm vẫn không đợi được Chu Thận Chi về. Giáo sư Vệ Vũ vì quá mức tôn sùng công nghệ AI nên bị một số người trong ngành lên án. Chu Thận Chi bị ép ở lại Bắc Kinh cùng với giáo sư Vệ Vũ xử lý những việc này.
Sinh nhật của anh cũng sắp đến rồi.
Thẩm Điềm kéo theo Tào Lộ ra ngoài mua quà cho anh. Hai người bước qua tiệm băng đĩa hoài cổ lúc trước, bây giờ cửa tiệm đã được sửa thành tiệm bán quần áo rồi.
Thẩm Điềm nhìn cửa tiệm đó.
Ngẩn người.
Tào Lộ nói: "Cậu đã từng mua cho cậu ấy một chiếc tai nghe có đúng không."
Thẩm Điềm ừm đáp lời.
Tào Lộ nhìn cô: "Lúc đó sao tớ vẫn chưa nhìn ra được tâm tư của cậu nhỉ. Năm nay đã thành vợ của cậu ấy rồi, cậu dự tính sẽ tặng gì cho cậu ta?"
Thẩm Điềm do dự một lúc.
Bỗng nhìn thấy một tiệm mắt kính ở gần đó, cô suy tư chốc lát rồi kéo Tào Lộ sang đó.
Chọn mua một chiếc kính không gọng bluetooth thông minh khá đắt.
Tào Lộ thấy vậy bèn cười nói: "Cậu định để cho cậu tan hàn chặt cái kính lên mặt luôn sao? Cậu ta đeo kính càng đẹp trai hơn đó cậu có tin không."
Thẩm Điềm nói: "Tớ tin chứ nhưng tớ chỉ cho anh ấy đeo ở nhà thôi."
Nói xong, Thẩm Điềm kéo Tào Lộ ra ngoài rồi tìm thêm một tiệm nữa để họ khắc chữ lên đó.
Tào Lộ nheo mắt.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Thẩm Điềm viết lên đó: Nhiều niềm vui, mãi an yên.
Cô nhìn Tào Lộ và nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù là giây phút mà tớ từ bỏ anh ấy đi chăng nữa tớ vẫn hy vọng cho anh ấy bình an vui vẻ, mãi luôn yên ổn."
Tào Lộ sững người.
Cậu ấy có chút cảm động.
"Cậu đúng là rất thích cậu ta."
Thẩm Điềm cười khẽ.
"Buông bỏ nhưng cũng không có nghĩa là không còn thích nữa, chỉ là cất giấu đi mảnh tình cảm đó mà thôi."
Tào Lộ ôm chầm lấy cô.
"Cậu ta có cậu đúng thật là hạnh phúc."
Thẩm Điềm nhận lại chiếc kính đó. Đây là món quà đầu tiên Thẩm Điềm tặng cho anh sau khi kết hôn, tâm trạng giống hệt như năm lớp 12. Nếu nói có chỗ nào không giống thì đại khái chính là hy vọng anh ấy vui vẻ hơn, bình an yên ổn hơn.
Sau khi gói quà xong hết.
Cô cùng Tào Lộ quay trở về, sau đó thì đợi anh trở về mà thôi.
Ba mươi tháng mười năm nay là thứ bảy.
Vào buổi tối ngày hai mươi chín.
Thẩm Điềm nhận được tin nhắn của anh nói sẽ đi chuyến bay vào lúc sáng sớm, bảo cô không cần đợi, tỉnh dậy thì anh đã về đến nhà rồi.
Thẩm Điềm làm còn tâm trạng ngủ chứ.
Cô ôm chầm lấy chiếc gối ôm ngồi tựa vào sofa, trong tay cầm chiếc điều khiển tivi không ngừng chuyển kênh. Cô cầm cự được đến chín giờ rưỡi, mười giờ rưỡi.
Vào lúc mười giờ rưỡi cô thϊếp đi một lúc. Tầm khoảng mười hai giờ cô lại lập tức tỉnh dậy.
Thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Ding một tiếng.
Một người con trai cao ráo cầm trên tay một chiếc hộp rất to cùng với chiếc vali màu đen bước vào cửa. Thẩm Điềm sửng sốt nhìn anh, Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
"Chẳng phải anh bảo em đi ngủ rồi sao?"
Thẩm Điềm đứng bật người dậy chạy về phía anh.
Cánh cửa được đóng lại.
Cô nhào vào lòng của anh.
Yết hầu Chu Thận Chi chuyển động, dang tay ôm lấy eo cô rồi cúi người hôn lên môi Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm vòng tay qua cổ của anh.
Anh ôm cô lên và tựa vào tủ giày trước, một nụ hôn rất sâu, bàn tay của anh giữ ở sau gáy của cô, chóp mũi sát gần nhau, chiếc lưỡi cũng thăm dò một lượt.
Đầu gối của cô ngang với tủ giày.
Bộ quần áo ngủ mày trắng thuần, tôn lên tấm lưng xinh đẹp mềm mại kia.
Nụ hôn rất nồng nhiệt.
Dây áo của cô rơi xuống.
Chu Thận Chi ngoảnh đầu đặt nụ hôn lên cổ cô.
Chỉ thoáng chốc thôi.
Nhưng cả người cô như tê dại, làn da bừng lên đỏ hồng.
Anh hôn một lúc lâu lại ngước mắt lên rồi lại chiếm lấy bờ môi đỏ mọng ấy. Thẩm Điềm khẽ rút bờ vai vào, đầu tóc rối bời tựa vào cánh tay của anh. Ngọt ngào đẹp đẽ như mật ong mặc cho anh đến hái đi.
- -------
[Tác giả có điều muốn nói]
Ồ~
Hahaha.