Ngọc Diệp luôn nghĩ rằng, trọng sinh là cái gì đó rất là vô tri, không hề có thật trong cuộc sống này. (Tác giả cũng nghĩ vậy. Haha) nhưng cô không ngờ rằng, điều vô tri đó lại xảy đến với mình. Có phải là ông trời đang rất là ưu ái cô hay không? Nếu không có lần trọng sinh này, mà quay lại cái thời điểm trước khi cô chết. Lúc mà cô phát hiện ra căn bệnh quái ác của mình, cô thật sự không biết phải làm sao với Thanh Tâm.
Chia tay nàng hay đến với nàng? Nếu chia tay nàng một lần nữa, thì cô sẽ là một kẻ quá khốn nạn, hết lần này đến lần khác khiến nàng phải đau khổ, phải rơi lệ. Còn đến với nàng, thì cô chính là một gánh nặng, một kẻ rất hèn hạ, lúc khoẻ mạnh thì lại đi bênh vực kẻ khác, còn lúc ốm đau, lại bấu víu vào nàng.
Cô chính là bị bế tắc đến mức đột quỵ mà ra đi. Vậy nhưng, ông trời thương xót cô, và đã cho cô thấy, nàng yêu cô đến mức nguyện chết vì cô. Vì điều đó, cô nhất định phải cố gắng đấu tranh với bệnh tật, để sống thật khoẻ mạnh còn chăm sóc, yêu thương nàng đến hết cuộc đời này, như những gì nàng mong muốn.
Cô suy nghĩ miên man, thành ra trong đám tang của ông, cô chả giải quyết được việc gì cả. Chỉ có một mình Thanh Tâm đứng ra chủ trì toàn bộ.
Sau khi mọi người ra về hết. Chỉ còn mình Thanh Tâm ở lại biệt thự của ông cùng với cô. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng không nói với nhau câu gì cả. Không gian vô cùng im lặng, khiến cho âm thanh thình thịch ở nơi ngực trái của họ vang lên rõ ràng như đang ngự trị ở nơi đây. Nàng chủ động quay sang hỏi cô.
"Chị ổn không? Có cần tôi ở lại với chị không? Người đi thì cũng đi rồi, người ở lại nên cố gắng nén bớt đau khổ để người đi cũng được an lòng."
Ngọc Diệp thật rất muốn la Thanh Tâm, rõ ràng là nàng nghĩ được như vậy, khuyên cô như vậy đó. Vậy sao khi cô chết, nàng lại đòi chết theo chứ. Nhưng cô sẽ không la nàng đâu, vì nếu cô nói những điều này ra, thì rất có thể nàng sẽ nghĩ cô vì đau buồn quá mà sinh ra nói quẩn, rồi đưa cô vào bệnh viện tâm thần mất.
Cô nhìn Thanh Tâm với ánh mắt đầy si tình và yêu thương. Cô nắm lấy tay nàng và nói.
"Chị ổn, nhưng chị muốn em ở lại đây với chị, nghe chị kể một vài kỷ niệm của mình cho em nghe, em có đồng ý không?"
Chỉ vì ánh mắt Ngọc Diệp nhìn mình, mà Thanh Tâm nguyện móc cả trái tim ra trao gửi cho cô. Ánh mắt này khi dịu dàng sao lại đẹp đến vậy chứ? Nàng tự đặt câu hỏi ấy trong đầu, rồi nhìn cô ngượng ngùng, khẽ gật đầu rồi đi theo cô vào trong căn phòng mà tuổi thơ cô từng ở.
Nàng bước chân vô thức theo cô vào căn nhà mà cô đã sinh sống từ nhỏ. Từng bước, từng bước tiến thẳng về phía căn phòng màu xanh da trời dịu nhẹ của cô. - Đó chính là phòng ngủ của cô. Nơi này, cô và nàng đã từng lăn lộn với nhau ở trên chiếc giường rộng lớn kia. Nhưng đương nhiên là nàng không thể biết, chỉ mình cô biết. Vì cô và nàng đang quay lại thời điểm gần hai tháng về trước. Lúc này, hai người vẫn đang còn giận dỗi nhau bởi trận khẩu chiến khốc liệt kia.
Ngọc Diệp đưa Thanh Tâm đi về phía bàn học từ thời ấu thơ của mình. Sau đó còn chu đáo kéo ghế cho nàng ngồi xuống và nói.
"Lần trước chị lớn tiếng với em, là chị sai, chị không chịu tìm hiểu nguyên nhân tại sao em lại như vậy mà đã quát tháo em vô lý, chị xin lỗi nha."
Thanh Tâm thấy hôm nay cô thật lạ, suốt thời gian vừa qua, cô và nàng như hai người xa lạ vậy. Tự nhiên hôm nay, cô chủ động làm hoà khiến nàng rất ngạc nhiên. Sự dịu dàng này đúng là vừa lạ, vừa khiến người ta phải siêu lòng. Nhưng cô đã có thành ý, thì nàng cũng nên đáp lại. Nàng cũng thùy mị nhìn cô đầy thiện cảm rồi mấp máy cánh môi.
"Chuyện qua rồi, cũng tại em vô tư, ở cùng nhà với chị mà lại cứ nghĩ không gian của một mình mình, bắt chị phải chịu đựng sự oái oăm của em. Em xin lỗi."
Cô vuốt tóc nàng làm trái tim nàng rộn rã cả lên. Rồi cô chợt nhớ ra, thời điểm này cô và nàng vẫn chưa yêu nhau. Để có thể gắn kết lại với nàng, thì cô cần phải cua lại nàng đã. Cô vội đưa tay ra và nói.
"Thôi, chuyện lần trước coi như xí xoá nha. Trước khi ông nội mất, ông có nói với chị.
"Thanh Tâm là một cô gái tốt, cả đời này, chỉ có một điều duy nhất mà con khiến ông buồn lòng, đó là đã chia tay một người bạn đời tốt của con."
Thật ra, thời gian qua chị đã rất nhớ em, nhưng chị không tìm tới em, vì chị vẫn chưa sẵn sàng kể với em về mối tình cũ của chị. Hôm nay, chị muốn hỏi em một điều.
Em có thể cho chị cơ hội để quay lại với em không, chị sẽ thành thật kể cho em về người con gái kia, và quên hết đi những gì trong quá khứ, toàn tâm toàn ý yêu một mình em thôi."
Cô gái kia Thanh Tâm đã từng nghe ông nội của Diệp kể cho, nàng rất ngưỡng mộ cô ấy vì đã có được trái tim của Diệp. Vậy mà, hôm nay, Diệp nói sẽ quên cô ấy, để đến với nàng. Đó chẳng phải là điều nàng mơ ước sao. Nhưng nàng vẫn cần phải khẳng định một điều chắc chắn ở cô nữa. Nàng hỏi.
"Chị có yêu em không mà xin em cơ hội để quay lại. Quay lại vì yêu hay chỉ vì muốn em che lấp đi sự trống trải trong lòng chị."
"Chị yêu em, chị sẽ buông bỏ hết mọi thứ trong quá khứ để yêu em. Nếu không, chị sẽ không kể lại mối tình đau đớn của chị cho em nghe rồi. Em có tin chị không."
Thanh Tâm gật đầu, nắm lấy tay Ngọc Diệp, ánh mắt nàng chân thành.
"Có. Em tin chị."
Và Ngọc Diệp bắt đầu kể lại câu chuyện tình yêu đầy dối trá của cô và Quỳnh Nga cho Thanh Tâm nghe. Đương nhiên là có cả cú lừa tình đầu đời của Nga, đã đưa cô trở thành một tra công chính hiệu. Thanh Tâm nghe cô kể, thì thấy rất rõ, tuy cô chả còn chút đau đớn gì nữa, nhưng nàng vẫn thấy thật xót xa. Nàng mở rộng vòng tay ra để ôm chặt cô vào lòng và nói.
"Từ giờ, chị hãy chỉ yêu mình em thôi nhé, để không một kẻ nào khác có cơ hội làm tổn thương chị nữa."
Ngọc Diệp vùi đầu vào bờ vai rộng chắc của Thanh Tâm và gật đầu lia lịa.
"Đúng rồi, kể từ giờ phút này trở đi. Người duy nhất được quyền khiến chị tổn thương là em."
Thanh Tâm đấm nhẹ vào vai Ngọc Diệp trách mắng.
"Đồ ngốc, em sẽ không bao giờ làm chị tổn thương đâu."