Thanh Tâm cầm điện thoại lên và nhắn tin cho mẹ. Nàng không muốn gọi điện làm phiền tới giấc ngủ của mẹ vào giờ này.
"Con muốn đi du lịch vài ngày, ba mẹ đừng lo lắng gì cho con nha."
Rồi Tâm quay lại sân bay, nhưng vẫn chưa có chuyến bay nào vào giờ này cả. Nên nàng đành mua vé cho chuyến bay gần nhất rồi ở ngoài sảnh chờ ngồi đợi. Phải tới gần sáng mới có chuyến.
Lúc này, Quỳnh Nga cũng đi tới, vờ như vô tình, nhưng thực chất ra là cấp dưới của cô đã chim lợn cho cô biết là Thanh Tâm đang muốn đi du lịch Đà Lạt.
Lén nhìn nàng từ xa, cô thấy nàng gương mặt thẫn thờ, ưu tư. Mới vài tiếng trước thì ngồi nhậu một mình, bây giờ lại bỏ đi du lịch trong đêm như vậy, có vẻ như không ổn chút nào. Quỳnh Nga dễ dàng đoán được, giữa Thanh Tâm và Ngọc Diệp chắc chắn đang xảy ra chuyện lớn.
Cô suy nghĩ, đắn đo, không biết có nên thừa nước đυ.c thả câu không nhỉ?
Than ngắn thở dài một chút. Cuối cùng, Quỳnh Nga cũng tự tin bước tới trước mặt Thanh Tâm và hỏi.
"Chị không về nhà à, mà sao lại tới đây?"
Thanh Tâm tròn mặt nhìn Nga, gương mặt nàng lạnh lùng, đôi môi nhích lên khe khẽ.
"Thế cô thì sao? Cô cũng không về nhà mà quay lại đây đó thôi."
Miệng lưỡi nàng ráo hoảnh càng làm Nga thấy thích, cô đưa gương mặt lại gần Thanh Tâm để trọc ghẹo, tán tỉnh. Khoảng cách giữa họ đang rất gần khiến Thanh Tâm bực bội, nàng đẩy mạnh Quỳnh Nga ra và nói.
"Khùng hả"
Quỳnh Nga bị bất ngờ, thành ra mất thăng bằng, cô ngả người về phía sau. Có cảm giác mình sắp tiếp đất không được an toàn cho lắm nên nhắm mắt chịu trận, coi như bị trừng phạt về cái tội ghẹo gái nhà lành.
Nhưng, một bàn tay quen thuộc, một mùi hương mà cô không hề thích hình như đang đỡ cô, cô có cảm giác rất quen, liền mở mắt ra thì thấy quả đúng là không sai.
Ngọc Diệp đang ôm lấy Quỳnh Nga, ánh mắt nhìn Nga vô cùng bi lụy, vài giọt nước mắt đang rơm rớm trên khoé mi của cô.
Thanh Tâm nhìn thấy trong ánh mắt ấy rõ ràng có sự si mê, đau khổ. Quỳnh Nga vội đứng dạy và cúi đầu nói với Ngọc Diệp.
"Cảm ơn chị đã đỡ em."
Ngọc Diệp chợt cười ngây ngô như một đứa trẻ.
"Em về khi nào vậy? Sao không liên lạc với chị."
Thanh Tâm dường như đã trở thành người vô hình trong cuộc nói chuyện của bọn họ, nàng nhắm mắt lại và vận dụng hết trí nhớ của mình để nhớ lại... Cô gái này quả thật rất quen...
Đúng rồi, cô ấy từng giới thiệu với nàng rằng, tên cô ấy là Quỳnh Nga. Ông của Ngọc Diệp cũng từng nói với nàng là Diệp rất yêu một người con gái tên là Quỳnh Nga, nhưng lại bị người đó phụ bạc. Còn tấm hình họ chụp chung với nhau nữa. Phải rồi gương mặt này rất giống. Chỉ là hiện tại, người con gái này có nét trưởng thành hơn mà thôi... Sao nàng có thể quên mất điều này chứ. Hoá ra, cô không nói lời yêu nàng là vì cô vẫn còn nhớ đến người cũ. Và rồi, khi người cũ xuất hiện, cô đã không còn nhớ tới nàng nữa rồi.
Nàng bất giác ngửa mặt lên và cười lớn. Lúc này, Ngọc Diệp chợt nhớ đến Thanh Tâm, vừa nãy là Thanh Tâm đẩy Quỳnh Nga, nếu cô không đỡ kịp thì Quỳnh Nga đã ngã rồi. Cô quay sang giận dữ nói với Thanh Tâm.
"Em cười cái gì chứ. Đêm hôm em không ở nhà ngủ, rồi bỏ ra đây gây chuyện với người khác làm gì. Nếu chị không đến kịp thì em đã đẩy Quỳnh Nga ngã rồi đó, còn không mau xin lỗi đi."
Thanh Tâm nhìn sang Quỳnh Nga, nhưng Nga không giải thích giúp Tâm, mà tỏ gương mặt bình thản như đang chờ đợi hai người cãi nhau. Điều này khiến Thanh Tâm nghĩ rằng, Quỳnh Nga về đây, tiếp cận nàng, chẳng qua là muốn phá nát tình yêu của mình và Ngọc Diệp, để quay lại với chị ấy.
Nếu Ngọc Diệp yêu nàng, thì chắc chắn nàng sẽ bảo vệ tình yêu này đến cùng. Nhưng sự thật thì đang chứng minh cho nàng thấy, nàng một chút cũng không thể so sánh với cô gái kia.
Nàng không cần một sự thương hại bố thí, càng không chấp nhận mình là kẻ đáng thương.
Nàng ghét cay ghét đắng ánh mắt của cô khi trợn ngược lên giận dữ, lúc này, nàng còn ghét ánh mắt ấy tới ngàn vạn lần.
Thanh Tâm nhích mép cười ỉa vào cái bản mặt của Ngọc Diệp, nụ cười chán ghét và khinh thường.
Nàng giơ tay lên...
Bốp...
"Cút khỏi cuộc đời tôi và đừng để tôi nhìn thấy cái thứ như chị."
Ngọc Diệp ngơ ngác nhìn Thanh Tâm và hỏi.
"Em bị khùng hả?"
Thanh Tâm không nói gì mà kéo vali đi thật nhanh ra ngoài. Quỳnh Nga biết mình hơi quá nên chạy theo giải thích. Lúc cô đi đến giữ Thanh Tâm lại thì chả hiểu xô đẩy kiểu gì mà cả hai đều ngã ra...
Thanh Tâm bị gập khửu tay đau điếng mà nhìn sang chỉ thấy Ngọc Diệp đỡ Quỳnh Nga dạy và lo lắng.
"Em có sao không?"
Bây giờ không chỉ có mình Thanh Tâm khinh ghét Ngọc Diệp nữa, mà có cả Quỳnh Nga.
Cô hất tay Ngọc Diệp ra, rồi chạy lại phía Thanh Tâm, đỡ nàng lên lên, nhưng Thanh Tâm lại ngoan cố không chịu mượn Quỳnh Nga đỡ mình dạy, nàng nói lớn.
"Tránh ra."
Thanh Tâm bị dập đùi xuống đất nên không thể đứng dạy, nhìn nàng cố tỏ ra mạnh mẽ, Quỳnh Nga lại càng thêm đau lòng. Trong giây phút ấy, cô nhận ra, cô không chỉ cảm nắng hay thần tượng nàng, mà còn yêu nàng, yêu nàng rất đậm sâu.