Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu réo inh ỏi, nhắc nhở Thanh Tâm tỉnh dạy sau một trận cuồng phong với "bạn đời cũ trên danh nghĩa" của mình.
Nàng mệt mỏi mở mắt thì bặt gặp một cánh tay hư hỏng đang bao phủ lên thân mình, khiến nàng tỉnh cả giấc. Liền nhớ lại sự việc tối qua.
Sau cơn mụ mẫm vì thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rồi lại bị nữ nhân nằm bên phối hợp thể xác cùng mình. Nàng bây giờ đã tỉnh táo hơn hẳn. Liền kéo mạnh cái tay người bên cạnh ra rồi ngồi hẳn dạy.
Chiếc chăn đang phủ kín người liền rơi ra khỏi cơ thể khiến toàn thân nàng trở nên trần trụi, loã lồ.
Nàng tự xấu hổ khi nhìn lại cơ thể mình với những dấu tím lốm đốm, hiện rõ dư âm của một đêm ăn chơi chác tác.
Lúc nàng đặt chân xuống đất, liền bị một bàn tay kéo lại, vơi âm thanh ngái ngủ phát ra.
"Em định đi đâu"
Nàng quay lại nhìn bộ dạng nhăn nhở của một kẻ đáng ghét. Mỗi lần nhìn lại khuôn mặt này, nàng lại nhớ đến hình ảnh cái con người đạo mạo đã từng trợn mắt lên và chỉ tay vào mặt nàng để quát nàng, còn bắn cả mưa xuân vào mặt nàng. Nàng lạnh lùng nói.
"Đi kiếm ăn"
Trong cơn ngái ngủ, cô trêu chọc nàng.
"Em nghỉ một ngày đi, ở đây với chị, chị trả lương cho."
Cô chỉ vô tình trêu chọc, nhưng lại không biết rằng, điều đó đã chạm vào tự ái của nàng.
Thanh Tâm nắm mái tóc rối bời của mình kéo sang một bên vai, mặc kệ thân hình trần trụi của mình mà cúi mặt sát mặt cô, ánh mắt nàng bàng quang khiến đối phương rất khó đoán ý. Nàng nói với cô.
"Tôi chưa nhờ chị nuôi, mà mới nghỉ thất nghiệp ở nhà có vài ngày chị đã chê tôi vụng, tôi lười. Vậy khi tôi ở nhà nhận tiền của chị để ở bên chị thì có lẽ chị sẽ cho tôi là... Gái bao của chị mất."
Ánh mắt nàng lúc này đã bộc lộ ra chút bất bình. Đêm qua, và cả đêm nay nữa, nàng đều cho đó là một sự cố. Nàng đã bị u mê thần hồn mất rồi. Lẽ ra... Mà không có lẽ ra... Vì chuyện đã xảy ra rồi. Chả có cách nào để phủ nhận được những gì nàng và cô đã làm với nhau. Nhưng hiện tại, nàng không muốn gặp cô, vì nàng sợ bản thân sẽ thêm một lần nữa yếu đuối, một lần nữa tổn thương.
Hôm qua, cô dắt nàng đến một quầy bar lạ lẫm, rồi bỏ mặc nàng ngồi một chỗ chả thèm nhìn ngó gì đến, báo hại nàng thiếu chút nữa là bị cưỡng bức dưới thân của một tên nam nhân đốn mạt. Điều đó đã giúp nàng biết được, bản thân chả có vị trí gì trong lòng cô cả. Có lẽ, nàng chỉ là một sự mới lạ với cô thôi. Và đối với cô, nàng cũng chỉ giống như bao nữ nhân mà cô đã từng ân ái.
Cô thì chỉ nghĩ là, nàng thù dai việc lần trước cãi nhau với mình. Vì cô cũng được mẹ Thúy cho biết lí do mà nàng giận cô tới vậy, nên khi nàng nói với cô xong rồi quay lưng đi, thì cô cũng vùng dậy, ôm lấy nàng từ đằng sau áp tấm thân trước trần trụi của mình vào lưng nàng và nói.
"Lần trước chị chửi em là chị sai. Tại chị không chịu tìm hiểu về công việc, về con người của em nên đã hiểu lầm. Cho chị xin lỗi nha, em bỏ qua cho chị đi, rồi chúng mình sẽ kết hôn lại và sống cùng nhau như một cặp vợ chồng đúng nghĩa."
Thanh Tâm lại cảm nhận thấy cô đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ mình, tưởng chừng như nàng sắp ngã vào lòng cô đến nơi. Nhưng không, quá tam ba bận. Lần này không có rượu, cũng chả có thuốc kí©ɧ ɖụ©, nàng nhất định sẽ chiến thắng cô. Nàng đưa cùi chỏ huých mạnh vào bụng cô, rồi mạnh mẽ kéo bàn tay cô ra khỏi người nàng, sau đó quay lại nói.
"Cả đêm qua, và đêm nay, với tôi chỉ là sự cố. Tôi và chị không còn quan hệ gì nữa, hy vọng chị hãy giữ lấy tôn nghiêm của bản thân. Tôi khác chị, tôi không phải loại người ăn tạp, và cũng không phải người vợ có thể chia sẻ bạn đời của mình với bất kỳ ai. Chị muốn kết hôn lại với tôi để làm gì vậy hả? Hay chị muốn bản thân có thể thoả mãi ra ngoài giải khuây, rồi chán chường thì lại về nhà lại với tôi. Và tôi sẽ là một người vợ cứ đêm đêm lại âm thầm, lặng lẽ ở nhà ôm gối ngóng trông chị về. Xin lỗi chị nha, tôi không phải là hình mẫu người vợ lí tưởng ấy của chị, cũng chả thể nào nuốt nổi cái thói phóng khoáng của chị. Còn hiện tại, làm ơn tránh đường để tôi đi làm."
Thanh Tâm nói với thái độ dứt khoát, giọng nói rõ ràng, dành mạch, tạo nên một gương mặt ngầu đét khiến Ngọc Diệp phải ú ớ không phản bác được lời nào cả. Sau đó nàng nhanh chóng lấy đồ rồi đi vào nhà tắm làm vệ sinh bỏ lại Ngọc Diệp đứng đơ như cây cơ để tiêu hoá hết cái bản rap mà Thanh Tâm vừa nói.
Nàng thay đồ xong rồi đi ra, thấy cô vẫn ngồi đơ ra đấy, nàng mặc kệ cô ở lại, còn mình thì kéo vali đi ra sân bay. Không phải là nàng không cho cơ hội, mà nàng chỉ muốn cô cần xác định rõ ràng, là cô đang rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, dựa trên tình yêu. Hay chỉ coi việc kết hôn như một cái lá chắn, cho danh tiếng và sự nghiệp của cô.