Chị Đại Cua Lại Vợ Yêu

Chương 7: Tùy hai đứa

"Con đúng thật là đáng trách, con vô tâm chả chịu tìm hiểu về cuộc sống và công việc của em ấy. Vì chúng con không có sự thấu hiểu, thành ra cũng không có sự cảm thông. Con sai rồi, xin mẹ hãy cho con cơ hội để con bù đắp cho em ấy."

Thật ra trong việc này, không thể trách một mình Ngọc Diệp được. Nhưng chuyện cũng qua lâu rồi, hai đứa bây giờ cũng đã quay lại cuộc sống bình thường như trước kia nên mẹ Thúy cũng không muốn đi sâu vào việc phân tích xem ai đúng, ai sai nữa. Việc bây giờ chính là lo cho hiện tại và tương lai. Mẹ hỏi Ngọc Diệp cái vế sau mà cô vừa nói.

"Con xin cơ hội để bù đắp cho nó, nghĩa là con có ý định muốn quay lại với nó hay sao?"

Ngọc Diệp gật đầu.

"Dạ"

Mẹ Thúy cũng thẳng thắn nói với cô.

"Người con cần xin cơ hội là Thanh Tâm chứ không phải mẹ. Các con đều lớn rồi, mẹ không có quyền quyết định cuộc sống của các con. Trước đây, mẹ sợ con bé phải sống những ngày cô đơn, vô vị nên ép nó kết hôn. Để rồi khi nhìn nó phải đau khổ, mẹ lại cảm thấy xót xa. Nên giờ mẹ để cho nó toàn ý quyết định những gì nó muốn. Thôi con đi làm đi, mẹ phải đi nấu cơm rồi."

Ngọc Diệp bị mẹ Thúy đuổi khéo thì cũng không dám mặt dày xin mẹ cho ở lại, cũng chả dám nhờ mẹ làm hậu thuẫn cho mình.

Cô mệt mỏi lết xác tới công ty, rồi tìm hiểu thông tin của Thanh Tâm. Nàng là nữ cơ trưởng hiếm có ở Việt Nam nên cô tra thông tin rất nhanh, càng tìm hiểu, cô càng tò mò về nàng. Cô không biết, nàng có đúng như những gì mẹ nàng nói không? Nên cô tìm hiểu về cả hoàn cảnh của gia đình nàng trong quá khứ.

Không sai một chút nào cả. Người con gái gầy ốm, mảnh khảnh đã đạt được không biết bao nhiêu giải thưởng trong quá trình học tập và cả những gói học bổng nữa?

Không có một chỗ dựa tài chính, cũng chả có lấy một cái ô dù. Nàng nỗ lực đi lên từ một con số âm.

Đúng, chính xác là con số âm.

Vì khi nàng vào đại học, nhà nàng còn phải vay mượn khắp nơi để lo cho cuộc sống của các con. Cha nàng còn bị tai nạn trong quá trình lao động. Vì làm việc chui, không có hợp đồng hay bảo hiểm gì cả, nên chẳng được bồi thường đồng nào. Mẹ nàng phải đi vay nặng lãi để chữa bệnh cho cha.

Nàng đúng là rất mạnh mẽ. Cô nhận định rằng, chính xác là nàng còn không có thời gian tiêu tiền. Hèn chi mà đợt dịch đấy. Nàng mua đồ liên tục, shipper giao hàng tới nườm nượp như kiểu sống ở nhà cô luôn. Chắc là do nàng khao khát được thử cảm giác được đồng tiền làm nô ɭệ cho mình, sau một khoảng thời gian dài làm nô ɭệ cho nó.

Cô đang suy nghĩ về nàng, thì thấy đèn face book của nàng hiện lên nút xanh, cô liền video call cho nàng. Vì đang mải lướt mạng nên khi thấy cuộc gọi tới, nàng liền quen tay nhấn nút nhận, và thấy cô hiện lên trên màn hình. Nàng mắc cỡ định tắt đi, nhưng lại thấy làm như vậy sẽ càng khiến cô xuyên tạc, rồi hiểu lầm lung tung nên nàng hỏi trống không.

"Gọi gì đấy?"

Cô nhìn cái mặt nàng câng lên, mỏ thì nhọn ra. Rất giống cái ngày hai người cãi nhau. Nhưng lần này, cô lại thấy bộ dạng này thật sự rất là đáng yêu. Cô cười thân thiện với nàng. Một nụ cười nàng rất hiếm thấy ở cô. Trước đây, cô và nàng chỉ cười xã giao, hoặc cười để diễn kịch cho mọi người coi thôi. Chứ cô không hề cười thoả mãi với nàng như lúc này. Nụ cười ấy lại khiến nàng đánh rơi lý trí. Cô nhìn nàng thẫn thờ thì nói.

"Em đang nghĩ gì vậy? Sao đêm hôm qua bỏ về lại không chịu nói với tôi câu nào vậy?"

Nhắc đến đêm qua, nàng lại cảm thấy mắc cỡ nên đỏ bừng mặt, cũng may là qua màn hình máy tính, cô không nhìn rõ. Nàng nói với cô.

"Nói... Là nói gì chứ... Mà... Chị ngủ như chết... Nói chị đâu có nghe..."

Cô nhìn bộ dạng bẽn lẽn của nàng thì lại càng muốn trêu chọc.

"Tại em ngon quá... Khiến tôi ăn no..."

"Đồ khốn... Biếи ŧɦái."

Nàng thiết nghĩ, nếu có tiếp tục cuộc nói chuyện với người kia thì chắc chắn cũng chả nghe được lời tử tế. Vậy nên nàng tắt máy cái rụp. Cô thấy vậy lại càng trỗi dậy lên cái bản năng muốn chinh phục nàng.

Vậy là cô liên hệ với hãng hàng không của nàng để tìm hiểu lịch trình mà nàng đi. Vì là một thương gia có tiếng, nên mọi việc cô muốn biết đều có thể tìm hiểu một cách dễ dàng. Nàng đang ở Hà Nội, và tối nay, nàng có chuyến bay vào Phú Quốc.

Cô liền book luôn một vé từ Sài Gòn để tới Phú Quốc trước nàng.

Đêm đó, khi nàng ra tới cửa sân bay, thì thấy có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở sảnh chờ và giơ tay cười thân thiện với nàng. Nàng trợn mắt hỏi.

"Sao chị lại tới đây?"

"Tới tìm em"

"Tìm tôi làm gì?"

"Rủ em đi quẩy".

"Quẩy cái gì? Ở đâu?"

"Vào quầy bar chơi ý. Tôi đang buồn nên muốn rủ em đi xả stress cùng. Chắc là cô gái thánh thiện như em sẽ không nỡ từ chối một người đang bị tổn thương sâu sắc như tôi chứ?"

.......

Đương nhiên là nàng từ chối, còn cô thì thuyết phục. Hai người bọn họ cứ nói tới nói lui một hồi, rốt cuộc vẫn là Thanh Tâm không thể cưỡng lại cái kiểu rào trước đón sau của Ngọc Diệp, nên đành đi theo cô. Chứ nàng thật sự chưa từng đi bar bao giờ. Mà nàng cũng khá tò mò không biết ở trong đó sẽ có cảm giác như thế nào.

Nàng xách vali về khách sạn để cất. Cô cũng đi theo nàng. Nàng quay ra hỏi.

"Này chị, sao chị không về phòng của chị đi, theo tôi làm gì? Đưa địa chỉ cho tôi lát nữa tắm xong thì tôi tự mình đi đến đó."

Cô giả bộ đáng thương, gãi đầu với nàng.

"Chị đâu có book phòng trước đâu, dưới quầy báo hết phòng rồi, em cho chị ở nhờ đi."

Nàng quát vào mặt cô.

"Không bao giờ và đừng mong chờ."

Cô " ... "

Vẫn là một ngàn lí do để thuyết phục khiến nàng không thể từ chối. Và cô đã chót lọt chui đầu vào khách sạn của nàng bằng cái cách không được công chính cho lắm.