Ngọc Diệp đang phải bù đầu với một đống hồ sơ cần phải giải quyết. Bởi đại dịch lần này bùng phát nhanh chóng, chỉ thị 16 diễn ra vô cùng nghiêm ngặt, đường xá thì vắng vẻ, ảm đạm vô cùng. Vì phải hạn chế việc đi lại ngoài đường, nên cô đành phải ở nhà và tổ chức làm việc online với những cán bộ cấp dưới của mình.
Ngồi máy tính suốt, lại không được ra ngoài, cộng thêm áp lực về việc tìm ra phương án điều hành, đảm bảo doanh thu và lương thưởng cho hàng ngàn công nhân lao động khiến cô căng thẳng vô cùng.
Vậy mà, mỗi ngày, cô còn phải đối diện với tiếng nhạc inh ỏi của cô gái ở cùng nhà mình. Vì dịch vụ hàng không gần như đóng băng trong đại dịch, nên nàng trở thành người rảnh rỗi. Mà nhàn cư vi bất thiện. Nàng bận rộn suốt mấy năm qua, bây giờ được nghỉ ngơi, nàng phải tranh thủ thời gian nhàn rỗi này để hưởng thụ cuộc sống.
Ngày ngày, nàng dạy sớm mở nhạc để tập thể dục nhịp điệu, sau đó pha mì gói ăn, rồi xem phim, đọc báo nghe nhạc cả ngày.
Mà nàng lại không thích đeo tai nghe, trên máy bay phải đeo suốt rồi. Nên ở nhà nàng sẽ hạn chế đeo tối đa. Những tiếng tivi, máy tính của nàng làm cô bị mất tập trung. Cô đành phải đợi lúc nàng đọc sách thì cô làm việc, lúc nàng nghe nhạc thì cô nấu ăn. Lúc nàng ngủ, thì cô cũng ngủ.
Trước khi ở với cô, nàng vốn sống tự do, thoả mãi, lại được ba mẹ chiều chuộng, nên nàng không phải động tay vào việc nhà. Khi kết hôn với cô, nàng lại đi suốt, nên ít va chạm với cô. Hai người cũng đối với nhau như hai người bạn.
Nhưng lần này, nàng ở nhà cả ngày, việc nhà thì không động tay động chân. Đồ ăn vặt thì nàng đặt cả đống bánh kẹo, mì gói bim bim để ăn cho tiện. Nhiều lúc ăn xong nàng cũng vất hết xuống nền nhà chả dọn dẹp gì. Cô càu nhàu suốt mà nàng sửa được một hai ngày rồi đâu lại vào đấy.
Cô thì khác nàng, cô rất kỹ trong việc ăn uống, mà lại thêm cái tính ưa sạch sẽ. Vậy nên cô phải tự túc việc bếp núc. Mà ở chung nhà, cô không thể nấu cho một mình mình ăn còn nàng thì nhịn được, nên cô nấu cả cho nàng. Nấu xong cô phải dọn dẹp, rửa chén. Nàng thì cứ vô tư tận hưởng sự chăm sóc của cô.
Việc thì nhiều, lại còn phải chịu đựng thói lười biếng và những thú vui ồn ào của nàng khiến cô bực tức.
Ngày hôm ấy, cô phải làm việc rất khuya, gần sáng mới đặt lưng nằm ngủ, thì lại bị tiếng nhạc của nàng làm cho thức giấc. Cô ôm gối, chùm chăn kín đầu mà vẫn không thể nào ngủ được. Bực bội quá, cô chạy sang phòng của nàng, bấm tắt nhạc rồi gào lên.
"Em có thể tắt nhạc đi cho tôi ngủ được không? Tôi phát điên lên mất."
Nàng đang nhún nhảy thì bị cụt hứng liền làu bàu.
"Giờ này không phải giờ ngủ."
Cô trợn mắt lên, chỉ thẳng vào mặt nàng.
"Ba giờ sáng hôm qua tôi mới được ngủ đó, em rảnh rỗi cũng đừng làm phiền người khác được không?"
Nàng thấy cô chỉ tay vào mặt mình thì cũng không chịu thua, chắp tay chống hông lại quát cô.
"Ai mượn chị thức khuya chứ, tôi không có trách nhiệm phải sống theo giờ giấc của chị."
"Này này, em có biết nói lí lẽ không vậy."
......
Rầm rầm, xoảng xoảng. Liên tục những món đồ bị đập bể bởi hai nữ nhân ngang ngạnh, những tiếng cãi vã không hồi kết. Và cuối cùng là một đống mảnh vỡ ngổn ngang khắp căn hộ của họ. Hai nữ nhân gương mặt hừng hực lửa giận, đầu tóc rối bời.
Nàng.
"Kết thúc hợp đồng đi, tôi không thể chịu nổi cái tính gia trưởng, hống hách của chị nữa."
Cô.
"Kết thúc thì kết thúc, tôi cũng không thể chịu nổi tính vụng về lười nhác của em nữa."
Và hôn nhân kết thúc vỏn vẹn sau tám tháng kết hôn với nhau.
Nàng về nhà khóc lóc với bố mẹ, còn cô thì cũng tới để kệ tội nàng với ông nội. Các bậc phụ huynh chỉ biết than vãn thở dài với hai đứa con lớn tuổi, to xác nhưng lại trẻ con vô cùng. Thôi thì để chúng nguôi giận rồi tính tiếp...
Đôi khi, một mình Ngọc Diệp ở trong căn hộ với bầu không khí vắng vẻ và tĩnh lặng mà cô đã từng rất mong muốn khi nàng tới đây ở, cô lại cảm thấy cô đơn vô cùng. Cô thấy nhớ những bản nhạc tập thể dục của nàng vào mỗi buổi sáng, nhớ hình ảnh nàng cầm gói bim bim ngồi xem tivi rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhớ những tiếng chuông cửa của shipper tới giao đồ ăn vặt cho nàng, nhớ những đống rác nàng vất bừa ngổn ngang dưới nền nhà, nhớ cả đống quần áo nàng thay ra rồi vất vào trong máy để mặc cô giặt cho nàng. Nhớ... Rất nhớ...
Còn Thanh Tâm, khi trở về ở với ba mẹ, lại chẳng thiết tha tập thể dục vào mỗi buổi sáng nữa, cũng không ăn vặt rồi xả rác tùm lum, nàng cũng chả thích xem phim mà chỉ muốn đeo tai nghe để nằm nghe nhạc một mình. Thậm chí, khi thấy mấy đứa cháu của nàng ồn ào và xả rác lung tung là nàng cũng phát cáu giống như cô từng cáu với nàng
Nàng nhận ra, nàng trở nên trầm lặng hơn. Nàng thích xuống bếp phụ ba mẹ nấu nướng, nàng cũng thích ngủ ngày cày đêm giống như cô vâỵ. Nàng muốn được nghe những câu làu bàu của cô, nhắc nhở nàng phải thế này, thế kia. Nàng tự hỏi, cô đã bước vào trái tim nàng từ khi nào vậy? Mà giờ đây, trong trí óc của nàng lúc nào cũng chỉ có hình ảnh của cô mà thôi.