Cúng Tế (GL)

Chương 1: Cúng tế

Ở một vùng đất xưa cũ, tồn tại một bộ lạc sợ hãi với tự nhiên, bọn họ sống gần sông núi, biết hòa hợp với thú hoang trong rừng, bọn họ có dòng máu cổ xưa, cho tới hôm nay, khắp đại lục đều lưu truyền dòng máu của bọn họ, ngay cả tập tục của bọn họ cũng được lưu truyền xuống, chiếc sừng trâu lớn màu đen chính là đặc trưng của bọn họ, đôi khi sừng trâu này cũng dùng màu sắc vàng chói để xuất hiện trên điện tế, tập tục truyền thống này đã xưa cũ tới mức chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Không có văn bản ghi lại, cũng không có bia đá, chỉ có một vị trưởng lão dùng giọng nói xưa cũ kể lại câu chuyện cũ và thần linh của bọn họ cho người khác nghe.

Ông kể rằng khi thế gian này còn chưa có lịch sử hay luật lệ, lúc đó đất liền chỉ là một đỉnh núi nhỏ nhô lên từ mặt biển rộng lớn, bên trên có một mảnh đất bằng phẳng, một khu rừng xanh tốt và một con sông.

Nữ thần Aishute xuất hiện, chân ngọc của nàng bước vào bờ sông, xua đi bùn đất nơi đáy biển, gương mặt của nàng xinh đẹp tới mức thần ánh sáng cũng phải rung động, thế là chàng đẩy ra mây đen, lén lút nhìn xuống nữ thần trong dòng sông bên dưới, một tia sáng ấm áp chiếu lên cơ thể trần trụi hoàn hảo của nữ thần Aishute, từ đó sinh ra ba vị nữ thần khác.

Bóng dáng của Aishute biến thành thần nước Boshuti, giọt nước bị văng lên không trung trở thành nữ thần điều khiển bão tố Naka.

Lúc nữ thần đứng dậy từ lòng sông, một giọt mồ hôi từ trên ngực nàng chảy xuống, nhỏ vào vùng đất bằng khô khốc, nơi đó mọc lên một mầm lúa và hóa thân thành một vị nữ thần tự nhiên tên Matthew.

Khác với hai người chị của mình, nữ thần Matthew chỉ tập trung chăm sóc vùng đất nhỏ bé của mình, nàng dạy những con người đầu tiên cách trồng trọt, dạy bọn họ xây dựng nhà cửa và dệt vải, kể cho bọn họ nghe về câu chuyện của các vị thần. Sau hàng trăm năm, vùng đất bằng phẳng đó nay đã biến thành cảnh tượng phồn vinh, bên trong có dê bò, đồng ruộng, nhà cửa và các thôn dân sống hòa thuận với nhau, đó là thành quả mà nữ thần Matthew tạo ra, trong bộ lạc cũng xây dựng thần điện cho nữ thần, thờ phụng các bức tượng được điêu khắc thành hình dáng của Aishute, Boshuti, Naka và Matthew.

Người trong bộ lạc đều biết rằng nữ thần của thế gian ban cho bọn họ đất đai, thần nước ban cho bọn họ nguồn nước trong lành, thần bão tố ban cho bọn họ mưa to, giúp mùa vụ thu hoạch phong phú, còn nữ thần tự nhiên thì ban cho bọn họ khả năng kéo dài sự sống.

Chỉ riêng khu vực rừng rậm là nơi bọn họ không được phép bước tới, bởi vì ở đó có một con thú hoang, con thú đó có đôi mắt trắng toát, sẽ ăn tươi nuốt sống loài người, nó nuốt chửng tất cả các sinh vật lấn chiếm địa bàn của nó, cho nên nói đó rất nguy hiểm.

Con ác thú Ebnu chỉ mang lại cái chết và sợ hãi cho bọn họ.

Theo thời gian trôi đi, các mảnh đất khác dần xuất hiện từ mặt biển, vây quanh mảnh đất đầu tiên, mà toàn bộ đất đai mới xuất hiện đều bị con ác thú kia chiếm thành của riêng mình, con ác thú càng mở rộng địa bàn thì lại càng tham lam hơn, mơ ước chiếm được nhiều đất đai phì nhiêu hơn nữa.

Ác thú liên tục xâm chiếm các khu đất bằng bên cạnh, làm con người xung quanh không thể chịu nổi nữa, bọn họ quỳ lạy trong thần điện, cầu xin nữ thần giúp đỡ mình, hy vọng nữ thần sẽ mang tới cuộc sống yên bình và an toàn hơn cho bọn họ.Lúc này Matthew thấy con người sống quá khổ cực liền mềm lòng, cầu xin người mẹ Aishute của mình: “Đất đai của con người đều bị ác thú xâm chiếm, con tự nguyện tới đó gϊếŧ chết ác thú.”

Có điều Aishute lại nói với nàng rằng: “Con ác thú Ebnu kia là chị em sinh đôi của thần mặt trời, bởi vì trời sinh không phải thân người, thế nên cũng không thông hiểu nhân tính, có điều sức mạnh tự nhiên lại vượt trội hơn người, con không thể tiêu diệt được đâu.”

Nàng nói xong liền dùng tay che khuất gương mặt, lấy đôi con mắt xuống giao cho Matthew: “Con hãy đặt đôi mắt này vào giữa trán của Ebnu, đối phương sẽ đạt được khả năng học tập.”

Matthew nghe vậy liền nhận lấy đôi mắt, bay xuống thế gian.