Gọi điện?
Nhưng mình không biết gọi.
Tiểu Tê Vô mím môi, buồn rầu nói: “Nhưng mình không biết gọi.”
Lượng Lượng: “Mình dạy cậu.”
Cậu bé giơ tay, muốn lấy điện thoại trong tay Tê Vô, lại phát hiện tay mình xuyên qua điện thoại, cậu bé khϊếp sợ nhìn cảnh này: “Mình, mình… Hình như mình trong suốt!”
“Đừng sợ!” Tiểu Tê Vô an ủi cậu bé: “Không sao đâu, không sao đâu! Chúng mình tìm mẹ trước nhé?”
Lượng Lượng chưa từng trải qua mấy chuyện thế này, vừa không biết vừa sợ hãi, lập tức ngồi xổm trong góc tường, ôm đầu: “Thế nên bọn họ mới không nhìn thấy mình sao?”
Nói xong lại nhìn về phía Tê Vô: “Vậy sao cậu lại thấy được mình?”
Tê Vô nghĩ nghĩ: “Mình là người trông coi miếu của miếu Diêm Vương.”
Lượng Lượng “Oa” một tiếng lập tức bật khóc: “Diêm Vương, có phải mình chết rồi không hu hu hu, mình không muốn, mình muốn mẹ, mình phải về nhà!”
“Mình giúp cậu tìm mẹ.” Nhìn cậu bé khóc đáng thương như vậy, Tiểu Tê Vô không đành lòng, nhỏ giọng an ủi: “Cậu chưa chết, cậu chưa chết mà, mình thấy, cậu chưa chết nên đừng khóc nữa nha.”
Lượng Lượng khóc thút thít nhìn cô bé: “Thật hả?”
Tiểu Tê Vô gật đầu: “Ba mình biết rất nhiều, lát nữa mình sẽ giúp cậu hỏi ông ấy.”
Người lớn luôn là liều thuốc an thần, Lượng Lượng khóc đến nỗi mắt sưng đỏ, ngồi trong góc: “Mình còn có thể gọi điện thoại cho mẹ không?”
Tô Vô suy nghĩ: “Có thể.”
Lượng Lượng thuộc số điện thoại của mẹ, lại dạy Tiểu Tê Vô bấm số như thế nào, cuối cùng hai bé cũng thuận lợi bấm gọi dãy số đó.
Đầu bên kia điện thoại rất lâu mới bắt máy, là một giọng nữ vô cùng mệt mỏi: “Xin chào, ai vậy?”
Lượng Lượng lập tức trở nên kích động, muốn cầm điện thoại, nhưng lại không cầm được, chỉ có thể chỉ vào điện thoại lớn tiếng gọi: “Là con mẹ ơi! Mẹ ơi! Con là Lượng Lượng, mẹ ơi, con ở nhà trẻ, mẹ có thể đến đón con không, con rất sợ!”
Nhưng đầu bên kia không hề có một chút phản ứng nào, dường như không nghe được.
Lượng Lượng gọi đến khàn giọng.
Tiểu Tê Vô cũng không biết nên làm gì bây giờ, lần đầu tiên cô bé gọi điện thoại, mẹ Lượng Lượng ở đầu bên kia vẫn đang nói chuyện: “Xin chào, cho hỏi là ai vậy? Có việc gì không?”
Lượng Lượng: “Hu hu hu Mẹ ơi.”
Tiểu Tê Vô nghe thế thì rất khó chịu, ánh mắt cũng đỏ lên, cô bé hít hít cái mũi, thay Lượng Lượng nói chuyện: “Xin chào, con là Tê Vô.”
Nghe thấy giọng nói non nớt của một đứa bé, mẹ Lượng Lượng sửng sốt trong chốc lát, nhưng vẫn không tìm thấy cái tên như vậy trong trí nhớ, có điều dì vẫn ho nhẹ một tiếng: “Chào con, cho hỏi con có chuyện gì sao?”
Tiểu Tê Vô không biết nên nói như thế nào, cô bé nhìn Lượng Lượng, lại nghe âm thanh ở đầu bên kia điện thoại: “Con, Lượng Lượng…”
Lúc cô bé còn đang lo lắng phải nói cái gì, thì đột nhiên mẹ Lượng Lượng không nhịn được bật khóc.
Ánh mắt Tiểu Tê Vô lộ ra vẻ mờ mịt, trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh này dường như cũng trở nên vô cùng buồn bã.