"Ngươi, ngươi có thể nhìn thấy chúng ta?!"
Tiểu Tê Vô không vui gật đầu, đang muốn nói, lúc này một tiếng gầm truyền ra từ trong miếu: "Càn rỡ!"
Một tiếng gầm này tràn đầy lực lượng quỷ thần, nhất thời làm cho mấy quỷ này đồng loạt quỳ xuống không thể động đậy được, sau đó một chiếc bút ngọc từ trong miếu bay ra, đánh ầm ầm vào người đám quỷ, vẽ ra mấy chữ to.
"Bút, bút Phán Quan!"
Tô Văn mặc áo đỏ cũng từ bên trong đi, lạnh lùng nhìn mấy con quỷ.
Phán Quan pháp ấn truyền âm đến: "Đế Thính, dẫn bọn chúng đi."
Đế Thính đặt tiểu Diêm vương xuống, lập tức tiến lên bắt mấy con quỷ này.
Tô Văn cúi đầu kiếm tra tiểu Diêm vương, nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân không sao chứ?"
Tiểu Tê Vô lắc đầu một cái: "Không sao."
Ở bên kia, Hoàng Bằng nhìn hoàn cảnh xung quanh lúc này cũng đi tới: "Quay xong rồi?"
Tô Văn: "Ừ."
Mà nhân viên gắn thiết bị đứng trên thang nhỏ lúc này cũng đi xuống, cậu ta nhìn Tiểu Tê Vô, dừng một chút, hỏi: "Người bạn nhỏ, mới vừa rồi làm gì vậy?"
Tô Văn hơi rũ mi mắt, nhìn về phía tiểu Diêm vương.
Tiểu Tê Vô nhớ lại, ba Phán Quan đã nói, không thể để cho người Nhân giới biết thân phận mình, bé trừng mắt to mắt, tay lại đặt bên gò má, làm một mặt quỷ: "Ta đang ... Oa gào!"
Tất cả mọi người: "..."
Trái tim của Hoàng Bằng bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, một tay bịt miệng, vô cùng phối hợp nói: "Ôi trời, dọa chết ông rồi!"
Lúc này Lý Kha cũng đi ra hỏi: "Sao vậy? Sao lại vội vàng đi ra thế?"
"Không sao." Tô Văn nói: "Chắc phỏng vấn kết thúc rồi đúng không?"
Lý Kha: "Đúng, bây giờ lắp đặt thiết bị xong, ngày mai chúng ta liền bắt đầu quay."
Nếu như vậy, vậy thì cũng có thể rời đi rồi.
Chờ mọi người gắn thiết bị xong rồi đi, nhân viên lúc nãy hơi quay đầu nhìn lại, thấy Tô Văn ôm Tiểu Tê Vô vào trong miếu, trước khi Tiểu Tê Vô đi vào, lại bị ôm đến tượng Diêm vương hít một hơi gì đó.
Hoàng Bằng hỏi: "Cậu nhìn gì vậy? Cẩm thận nhìn đường."
Nhân viên yên lặng rồi yên lặng, sau đó nói: "Ngài nói, tại sao cái miếu này lại chọn một đứa bé làm người canh miếu."
Hoàng Bằng nói: "Ai biết được? Nói là truyền xuống, nói không chừng là hai người này tìm một cái cớ ở chỗ này, chẳng qua quần áo và đạo cụ của bọn họ, đều rất đắc tiền."
Nhân viên kia do dự một chút, nói: "Mới vừa rồi hình như tôi thấy được thứ không sạch sẽ."
Cậu ta cũng không xác định, chỉ là lúc đó theo bản năng cúi đầu nhìn xuống một cái, nhưng còn chưa thấy rõ, đã thấy Tiểu Tê Vô được con chó cõng trên lưng chạy đến, làm mặt quỷ.
Phương hương Tiểu Tê Vô làm mặt quỷ, chính là chỗ xuất hiện thứ không sạch sẽ... Là trùng hợp đi.
Hoàng Bằng và Lý Kha đồng thời dừng lại, không đồng ý nói: "Nói nhăng nói cuội gì đây?" Nhân viên này sờ ót, kể lại chuyện lúc mình ở trên cầu thang: "Tôi cũng cảm thấy kỳ quái."
Có một ít đạo diễn và nhà sản xuất có một loại kính sợ quỷ thần, nếu không cũng sẽ không đi vào miếu dâng hương, vừa nghe như vậy lập tức cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng mà... Tiểu Tê Vô...
Nhớ lại khuôn mặt đáng yêu làm mặt quỷ kia, Hoàng Bằng bất lực nói: "Ý của cậu là, Tiểu Tê Vô làm mặt quỷ, là dọa quỷ chạy."
Nói xong, ông ấy cũng tự cười vì lời của mình: "Quỷ sẽ nói là “hù chết ta rồi" hay là "đáng yêu chết ta rồi"?
"Cậu nghe thử lạu lời mình đi, có vấn đề không?"
Nhân viên làm việc: "..."