Chương 4: Không phải gian tình mà như gian tình
Nếu tìm một người đàn ông yêu chiều mình thì chí ít, khi bất lực nhất, đau khổ nhất, vẫn sẽ có một l*иg ngực để mình có thể dựa dẫm. Lúc vui vẻ có thể ôm anh ấy cười tươi, lúc đau khổ có thể ôm anh ấy khóc, cho dù là bôi hết nước mắt nước mũi lên người anh ấy, anh ấy cũng không chau mày tí nào, sẽ ôm và an ủi mình…Hôm sau vừa đến công ty, Giang Văn Khê lập tức cảm thấy bầu không khí có phần kỳ quặc, ai nhìn thấy cô cũng nở nụ cười rực rỡ tươi rói, chào hỏi rất nhiệt tình, có người thậm chí còn thêm một câu “Xin hãy quan tâm tới tôi nhiều hơn”.
Quan tâm cái gì? Một nhân viên quèn như cô thì có thể quan tâm gì chứ?
Suốt buổi sáng, cô chỉ có thể nhe răng cười giả lả.
Cô biết ngay mà, văn phòng tổng giám đốc không phải nơi ngủ ngon được.
Giờ ăn trưa càng đau đầu hơn, vốn dĩ những người ngồi trước mặt cô đang yên đang lành, trông thấy Lạc Thiên xuất hiện trong nhà ăn thì đều chủ động nhường chỗ đối diện với cô.
Cũng may mà Lạc Thiên chỉ liếc nhìn chỗ trống ấy rồi bê khay, bước những bước thanh lịch đến vị trí cuối cùng gần cửa sổ, ngồi xuống.
Mọi người đều xì xầm khiến cô rất ngượng.
Cô than thở trong bụng, lần này các bà tám không nghĩ gì nữa chứ? Nhưng trong chớp mắt, chị Lưu, nhà vô địch buôn dưa lê phòng PR đã vỗ vai cô, vẻ mặt an ủi: “Tiểu Giang, đàn ông đều thế cả, sĩ diện lắm, rất coi trọng công tư phân minh trong công ty, lát nữa tan sở thì muốn sao cũng được. Đừng để tâm quá”.
Cái quái gì thế này? Có gì mà để tâm chứ, cô còn cầu cho anh đừng ngồi đối diện mình, nếu không bữa trưa này chẳng thể ăn nổi.
Cô đang định mở miệng thì mấy người xung quanh lại vây lấy, huyên thuyên truyền thụ cho cô về bí quyết “chế ngự đàn ông”, hại miếng xương cá trong miệng cô không kịp nhả ra, mắc kẹt giữa cổ họng, khó chịu muốn chết.
Khó nhọc đấu tranh mãi cuối cùng mới nuốt được miếng xương cá xuống, nhưng tâm trạng vui vẻ của bữa ăn đã biến mất. Nhân cơ hội, cô giả vờ đau khổ tiếc nuối, để an toàn tính mạng, cô bất đắc dĩ phải gạt lệ chào tạm biệt các đồng nghiệp.
Mấy hôm liền cô rất bực bội, ngay cả chị Nghiêm thấy cô, thỉnh thoảng cũng nở nụ cười mờ ám.
Cũng tại cái tên đáng ghét trong kia, làm gì mà lại bế cô vào văn phòng để ngủ chứ, thà vứt cô lên ghế của cô còn hơn.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến cuối tuần, Giang Văn Khê hẹn Lý Nghiên đến thẳng trung tâm mua sắm vàng bạc quốc tế X ở trung tâm thành phố.
Lý Nghiên vừa vào trung tâm đã không đi nổi, chỉ thiếu điều nhảy bổ vào những nhãn hiệu quốc tế đầy chữ tiếng Anh.
Đây là nơi tiêu tiền cao cấp nhất thành phố N, trước kia Lý Nghiên cứ thích kéo cô đến đây dạo bộ, nói là dù không có tiền mua cũng có thể cảm nhận được mùi vị của kẻ có tiền, chọn vài bộ quần áo mình thích, xoay vài vòng trước gương, thỏa mãn ham muốn không có tiền nhưng vẫn mặc được hàng hiệu của bản thân, sau đó cao ngạo ném trả lại cho các cô gái bán hàng, ai biết được bạn có tiền hay không.
Nhưng mỗi lần nhìn số tiền trên mác áo, cô chẳng có sức để cầm những món đồ cao cấp kia nữa, lúc nào cũng bị dọa cho bàng hoàng đến nỗi giống như một mảnh linh hồn, trôi dật dờ ra khỏi cửa trung tâm mua sắm.
Lần này, cô ra sức kéo Lý Nghiên đang mải mê ngắm quần áo để đến khu gốm sứ cao cấp ở tầng sáu.
“Ôi, cậu đúng là đủ trò, mực mà cũng xem là cà phê để cho boss uống, còn hại anh ấy mất mặt trước bao nhiêu người.” Lý Nghiên choàng ôm bạn, không ngừng thở dài, “Anh ấy không đuổi cậu ngay thì đúng là do cậu tốt số tu mấy đời đó, cũng may là biết đường vứt cái ly kia đi.”
Cô tỏ vẻ ấm ức: “Làm sao tớ biết người hâm mộ của anh ta có mặt ở khắp nơi cơ chứ”.
“Có mặt ở khắp nơi? Cậu bưng cà phê mà cũng không biết ngửi thử, nhìn thử hả?”
“Tớ có ngửi, có nhìn mà, nhưng trong phòng trà toàn mùi cà phê, làm sao tớ nghĩ nhiều được, lúc đó cảm thấy kỳ quặc, nhưng nghĩ lại thấy tật quái dị của anh ta quá nhiều, không chừng trên đời này lại có cà phê mùi mực cũng nên.”
“Cà phê mùi mực á? Haizzz, tớ phục cậu rồi”, Lý Nghiên lắc đầu, cô đã mất hẳn niềm tin với Giang Văn Khê.
Cuối cùng cũng đến khu gốm sứ, Giang Văn Khê tìm mãi rốt cuộc cũng thấy ly cà phê đó, khi liếc bảng giá cô há hốc mồm khẽ kêu lên: “Trời ơi, một cái ly thêm một cái đĩa đi kèm, thế mà đến… đến… ba trăm bốn mươi tám tệ?”.
Cuối cùng cô đã hiểu tại sao Tiểu Lương mất bộ ly ấy lại khóc trời gọi đất như thế, chẳng qua chỉ là một bộ ly cà phê mà còn nhiều hơn tiền lương làm mười ngày của cô.
“Ở đây xem như là rẻ rồi, bên kia còn có thứ đắt hơn.” Lý Nghiên quay đi tìm cô gái bán hàng ở quầy đó.
Giang Văn Khê lại liếc nhìn món đồ đắt hơn ở hàng bên cạnh, chỉ là hoa văn bằng vàng nhiều hơn một chút mà lại những tám trăm tệ một cái.
Kẻ lắm tiền đúng là tạo nghiệt, ly uống cà phê cũng đắt như vậy, cứ mua một chiếc ly sứ mấy tệ uống như cô chẳng phải là được rồi sao.
Lý Nghiên như đi guốc trong bụng cô, ném lại một câu: “Cuộc sống chất lượng cao, phẩm vị chất lượng cao!”.
Qua nửa tiếng “sát phạt”, Lý Nghiên không những khiến cô gái bán hàng tìm ra thẻ VIP để giảm cho mười hai phần trăm, mà còn buôn chuyện đùa giỡn với nhân viên tiếp thị của hãng đó đang làm cuộc khảo sát thị trường, cuối cùng chắc giá giảm hai mươi phần trăm.
Giang Văn Khê không thể không khâm phục Lý Nghiên, với tư chất của cô có sống thêm một trăm năm nữa cũng không đạt đến “cảnh giới” như vậy.
Đang định thanh toán thì cô bỗng nhớ đến Cố Đình Hòa, thế là hỏi cô gái bán hàng: “Mua hai bộ thì có thể giảm thêm không?”.
“Cậu định nâng cao chất lượng cuộc sống bản thân à?” Lý Nghiên tò mò, nhưng thấy Giang Văn Khê lắc đầu thì càng hiếu kỳ hơn, “Tặng ai đấy?”.
“Nghiên Nghiên, cậu bảo tớ có cần mua một bộ tặng cho Cố Đình Hòa không? Cậu biết là hai hôm trước, anh ấy tặng tớ một chiếc móc chìa khóa giày pha lê mà.”
“Cậu thích người ta à? Người ta tặng cậu pha lê thì cậu tặng lại ly cà phê, thế cậu định quen anh ấy hả?”
“Thích? Quen?” Cô nghĩ ngợi, có thể xem là cô thích anh, chí ít ấn tượng về anh rất tốt, chí ít thì anh cũng ăn đứt những người theo đuổi cô trước kia, và cả Quỷ Tóc Bạc vừa đẹp trai vừa lắm tiền nữa, anh lịch sự lại khiêm nhường, quan trọng nhất là anh và cô có thể trò chuyện ăn ý, lúc ở cạnh anh vừa thoải mái vừa nhẹ nhõm, vô cùng dễ chịu.
“Không nói được thì là thích rồi.”
“Không phải, tớ không nói rõ được, nhưng tớ thấy anh ấy khiến người ta có cảm giác rất bình thản và dễ chịu, anh ấy cũng rất chu đáo ân cần với tớ. Tớ chỉ cảm thấy sống một mình hơi mệt, có lẽ tìm một người để yêu chiều mình thì chắc sẽ không mệt đến thế.” Cô buông ly cà phê xuống.
Từ sau khi cha mẹ và cậu qua đời, bỏ lại một mình cô đơn độc không nơi nương tựa trên thế gian này, rất nhiều lúc cô đơn quạnh quẽ, muốn khóc lóc kể lể nhưng ngay đến một bờ vai để tựa vào cũng không có. Lúc vui chẳng ai sẻ chia, lúc đau khổ khó khăn cũng chẳng ai san sẻ, lúc ốm đau cũng không ai chăm sóc hỏi han.
Cô vẫn nhớ như in mùa hè năm thứ ba đại học, hôm ấy cô bệnh đến mức không có cả sức leo lên lầu, cô thật sự phải dùng hai tay để bò lên cầu thang, nằm vật trên giường và sốt cao, lúc muốn uống nước cũng chẳng có nước mà uống, bụng đói cũng chẳng có cơm mà ăn, có lúc cô thậm chí còn nghĩ, nếu cô cứ chết như vậy thì cũng chẳng ai biết, người khóc thương cô chỉ có mỗi Lý Nghiên mà thôi.
Nếu tìm một người đàn ông yêu chiều mình thì chí ít, khi bất lực nhất, đau khổ nhất, vẫn sẽ có một l*иg ngực để mình có thể dựa dẫm. Lúc vui vẻ có thể ôm anh ấy cười tươi, lúc đau khổ có thể ôm anh ấy khóc, cho dù là bôi hết nước mắt nước mũi lên người anh ấy, anh ấy cũng có thể không chau mày tí nào, sẽ ôm và an ủi mình…
Lý Nghiên thấy cô đứng bất động mãi thì biết cô lại đang nghĩ ngợi lung tung. Lý Nghiên hiểu nỗi khổ của cô, cha mẹ đều mất, một mình sống trên đời này, vừa khó nhọc vừa cay đắng, có lẽ tìm một người đàn ông để nương tựa là đúng.
Cô vỗ vai Giang Văn Khê, nói: “Haizzz, nói đi nói lại thì Tiểu Cố quả là rất tốt, xứng đáng là một đối tượng để suy nghĩ, lại có lòng với cậu, cậu ở bên anh ấy cũng không thiệt thòi. Nhưng tớ vẫn phải nói, nhớ đến cậu của cậu là tớ lại thấy không yên tâm, dù sao cậu cũng biết là công việc của anh ấy thường xuyên không về nhà đến mấy ngày mấy đêm, hơn nữa còn phải phập phồng lo sợ nữa”.
“Thực ra, đa phần là tớ thấy tớ không xứng với anh ấy, hiện giờ chỉ là một mình tớ nghĩ hay ho như thế, đến một ngày nào đó, anh ấy nhận ra tớ là người vô dụng thì không chừng sẽ tránh xa tớ ngay”, Giang Văn Khê nhớ đến mối tình ngắn ngủi hơn cả thỏ vẫy đuôi thời đại học.
“Vớ vẩn, dáng vẻ này của cậu là có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông nhất đấy, nếu tớ là đàn ông thì căn bản không tới lượt Tiểu Cố đâu”, Lý Nghiên ôm chặt lấy cô.
“Phì…”
“Thật đấy, cậu không biết trước kia mỗi lần nghỉ hè về nhà, tớ ghen tỵ đến chết với cậu à, bao nhiêu chàng trai theo đuổi, muốn bảo vệ cậu, mà chẳng ai có suy nghĩ bảo vệ tớ gì cả.”
“Cậu lại nữa rồi.” Cô lườm Lý Nghiên, mấy anh chàng đó về sau khi tiếp xúc với cô thì cảm thấy cô vừa ngô nghê vừa vô vị, cuối cùng đều chạy dài.
Lý Nghiên cười khẽ: “Có mua nữa không?”.
“Có.” Cô gật đầu, dù tương lai thế nào thì người ta đã tặng quà Giáng Sinh rồi, cô đương nhiên không thể bất lịch sự được.
Trả tiền xong, xách hai hộp quà, hai người lại tiếp tục lượn lờ.
Chỉ cần có người bạn thân ân cần là Lý Nghiên ở cạnh, cô sẽ mãi mãi không cảm thấy cô đơn.
Càng cuối năm thì ngành xây dựng càng đóng băng, nhưng lại là thời điểm tiệc tùng liên tục, ngay cả cuối tuần cũng không yên tĩnh nổi.
Lạc Thiên đã không đếm nổi anh phải đi tiếp khách hàng bao nhiêu đêm rồi. Làm trong ngành của họ, nếu không có khả năng uống rượu thì rất thua thiệt.
Rượu là thứ xuyên ruột.
Cho dù là rượu cao cấp đắt tiền thì uống vào bụng cũng vẫn khó chịu.
Khó khăn lắm mới thoát được khỏi đám sâu rượu nốc rượu như nước lã ấy, Lạc Thiên lặng lẽ đứng ngoài hành lang châm một điếu thuốc, tiện tay chà xát gò má nóng hực, dập tắt thuốc rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy thông báo dán trên cửa rằng nhà vệ sinh tầng này đang sửa chữa, không kìm anh được rủa một tiếng, quay người đi về phía cầu thang xuống tầng một.
Nhà hàng cao cấp, trang trí cực hào nhoáng, không khí sang trọng, lối đi rộng rãi, nếu có thể phát hiện ra cảnh tượng chen chúc xô đẩy thì trừ phi là ngôi sao nào đó có mặt. Nhưng cảnh náo nhiệt đó rõ ràng không giống chút nào với cảnh chen chúc trên lối đi hướng đến nhà vệ sinh lúc này.
Lạc Thiên nhìn lối đi phải cố gắng chen lấn mới có thể qua được, cau mày.
Có chuyện gì mà đáng để bao nhiêu người xúm xít lại thế này?
Anh hơi bực bội, đang định quay đi thì bỗng nghe một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Tôi không đánh anh ta, tôi thật sự không…”.
Giọng nói yếu ớt dịu dàng, trong sáng ngây thơ, ngoài ngọn cỏ gần hang kia thì anh không tìm đâu ra người thứ hai nữa.
“Cô đúng là nói dối không chớp mắt!”
Theo tiếng gầm gừ của một người đàn ông, cuối cùng anh đã nhìn rõ cô gái đó, đúng là ngọn cỏ gần hang!
Cô đang đứng đối diện một người đàn ông to béo, không cao lắm, mặt đỏ gay vì rượu, ánh mắt hung tợn. Người đó anh biết, là Lý Đại Hải, giám đốc công trình của tập đoàn xây dựng X, có hai sở thích trên đời là phụ nữ và rượu.
Anh nhíu mày, đưa tay lên xem giờ, muộn thế này rồi mà ngọn cỏ ngốc nghếch ấy lại có mặt ở đây, còn chọc tới loại người đó.
“Phiền cho qua một chút”, đẩy đám người ra, anh vội vàng tiến đến chỗ cô.
Quản lý đại sảnh nhà hàng lựa lời khuyên nhủ: “Giám đốc Lý, ở đây có quá nhiều người, chúng ta đến văn phòng nói chuyện được không?”.
“Không được, đây là hiện trường đầu tiên, phải giải quyết ở đây”, Lý Đại Hải trợn con mắt bị đánh rất đau lên, kiên quyết nói.
Quản lý đại sảnh nhà hàng giật giật khóe môi, hiện trường đầu tiên, vị này xem phim Thám tử của đài TVB nhiều quá rồi.
“Hiện giờ mắt tôi đau như vậy mà con ranh này không chịu nhận. Không nhận cũng được, vậy tôi sẽ đấm cho cô một cú”, Lý Đại Hải giơ nắm đấm lên định đánh Giang Văn Khê.
Khi bàn tay của Lý Đại Hải chưa kịp chạm vào người Giang Văn Khê, Lạc Thiên đã kịp thời đẩy cô ra sau mình, giọng lạnh tanh: “Giám đốc Lý, xảy ra chuyện gì mà anh nổi giận thế?”.
Anh chú ý thấy mắt trái của Lý Đại Hải xanh tái, cau mày, quay sang nhìn cô gái nấp sau lưng mình, lại nhìn thấy một cảnh thảm hại, trong phòng đầy những mảnh vỡ gốm sứ, mà những mảnh vỡ đó hình như rất quen mắt.
Quản lý thấy Tổng giám đốc Lạc của Giang Hàng thì lập tức thở phào: “Tổng giám đốc Lạc, tình huống là thế này, Giám đốc Lý bảo cô gái này đã đánh ông ấy, còn cô gái này thì kiên quyết nói là không phải”.
Tình huống đơn giản như thế.
“Tổng giám đốc Lạc, tôi thật sự không đánh ông ta…”, Giang Văn Khê kéo áo anh, vẻ mặt vô tội.
Khóe môi Lạc Thiên giật giật, thầm nghĩ: Cô gái này chắc không phải là đánh người xong lại quên đấy chứ?
“Cái gì mà không đánh tôi? Anh nhìn mắt tôi này.” Lý Đại Hải nhìn vào gương, chỉ vào con mắt bên trái, rõ ràng xanh tím một vòng, sau đó lại chỉ vào Giang Văn Khê nấp sau lưng Lạc Thiên, gầm lên: “Con ranh chết tiệt này ra tay nặng như thế, nói cho cô biết, hôm nay nếu cô không nói cho êm tai tôi thì cô đừng mơ ra khỏi đây”.
Lạc Thiên đưa tay tóm lấy nắm đấm vung vẩy loạn xạ của Lý Đại Hải, bình thản kéo xuống rồi mỉm cười: “Giám đốc Lý, cô gái này là nhân viên công ty tôi, xin hãy nể mặt tôi, chúng ta có chuyện gì thì tìm một phòng riêng để nói”.
Nghe Lạc Thiên nói, quản lý nhà hàng cũng lựa lời: “Đúng thế, giám đốc Lý, ở đây quá nhiều người, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để ngồi, được không ạ?”. Ánh mắt quản lý nhìn rất lâu cô gái gây chuyện đang nấp sau lưng Tổng giám đốc Lạc, nhận thấy một chút gì đó lạ kỳ, thực ra anh ta rất muốn nói với Lạc Thiên rằng, cô gái này nom rất yếu đuối, làm sao có thể đánh Giám đốc Lý được.
“Được, hôm nay Lý Đại Hải này nể mặt anh đấy, Lạc Thiên.”
Quản lý thầm vuốt mồ hôi, xem như đã mời được Giám đốc Lý say khướt này đi chỗ khác, phải biết rằng nhà vệ sinh cũng là bộ mặt của nhà hàng chứ.
Tìm một gian phòng, mọi người đều ngồi xuống, Lý Đại Hải mắng nhiếc Giang Văn Khê gần mười phút. Giang Văn Khê co rúm người nấp sau Lạc Thiên, gục đầu, không dám nói câu nào.
Lúc này di động của Lạc Thiên đổ chuông, những người ở phòng trên kia thấy anh biến mất hơn hai mươi phút, tưởng anh bỏ chạy giữa đường nên gọi điện giục về.
Lạc Thiên lấy lý do nghe điện thoại, ra ngoài giải thích với những người trên kia.
Nhân cơ hội đó, anh tìm phục vụ nhà hàng để tìm hiểu sự việc, mới hiểu thì ra là Lý Đại Hải uống say nên định giở trò với một cô gái phục vụ, lại đυ.ng trúng Giang Văn Khê đi ngang qua. Đồ trong tay cô văng ra, vỡ tan tành. Giang Văn Khê quỳ xuống nhìn những mảnh vỡ ngổn ngang, nổi giận đứng lên rồi đấm cho Lý Đại Hải một cái. Lý Đại Hải không thể buông tha cho cô, sau đó hắn gây chuyện lớn như vậy. Nhân viên phục vụ kia thấy sự việc nghiêm trọng, lại không dám đắc tội với khách quen của nhà hàng là Lý Đại Hải nên đành bỏ trốn khỏi đó.
Một nhân viên phục vụ khác chứng kiến toàn bộ sự việc nói rằng, Giang Văn Khê vốn đang hung dữ thì không biết vì sao lại không nhận là đã đánh Giám đốc Lý, mới có việc xảy ra sau đó.
Hiểu ra ngọn nguồn sự việc, Lạc Thiên đại khái cũng biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, anh có thể chắc chắn con mắt gấu trúc kia của Lý Đại Hải là nhờ “phúc” của Giang Văn Khê. Nhớ lúc đầu anh bị cô tát một cú, sau đó cũng đau rất lâu, lực tay của cô gái ấy, anh hiểu rõ.
Quay lại gian phòng đó, thấy Lý Đại Hải đang l*иg lộn, nếu không phải quản lý đại sảnh ngăn lại thì đã chồm đến xé nát Giang Văn Khê ra rồi.
Anh hẹn Lý Đại Hải ra nói chuyện riêng, chuyện Lý Đại Hải giở trò với cô phục vụ, anh không nói rõ, tiền thuốc men và bồi thường tổn thất cho ông ta đều do anh chi trả.
Lý Đại Hải sau khi tỉnh rượu cũng hiểu chuyện xấu này không nên để lan rộng, nhận lời nể mặt anh mà tha cho Giang Văn Khê.
Qua một tiếng đồng hồ hòa giải, trong phòng chỉ còn lại Lạc Thiên và Giang Văn Khê.
Dưới ánh đèn vàng, sự trầm mặc bao phủ hai người.
Lạc Thiên khoanh tay, nhìn chằm chằm Giang Văn Khê vẫn đang sụt sịt.
“Người đó thật sự không phải do tôi đánh…”, Giang Văn Khê nức nở, khẳng định rằng cô không đánh Lý Đại Hải kia, “Tôi thật sự không đánh ông ta…”. Cô vốn định về nhà, chỉ trùng hợp đi qua nhà hàng này, vì gấp rút quá nên tìm vào nhà vệ sinh, làm sao có thể tự dưng đánh người được.
Lạc Thiên nhíu mày, im lặng mấy giây rồi nói gọn: “Giang Văn Khê, chẳng lẽ cô không nhận ra bản thân cô rất có vấn đề sao?”.
Nước mắt đầm đìa, Giang Văn Khê băn khoăn ngẩng lên nhìn anh, sụt sịt: “Có… có vấn đề gì?”.
Ánh đèn đỏ vàng giao nhau, chiếu lên gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của cô càng khiến cô trở nên vô tội và đáng thương hơn.
Lúc này rồi mà cô vẫn kiên quyết như thế, khiến Lạc Thiên tức tối nghiến răng: “Giang Văn Khê, chẳng lẽ cô không nhận ra, trong một tình huống đặc biệt nào đó, cô sẽ làm những việc khác hẳn hành vi bình thường của cô?”.
“Gì cơ?”, cô nấc lên, mở to mắt, nhìn anh vẻ khó tin.
Anh nhìn cô vẫn đang nấc nghẹn nhưng gương mặt toát lên vẻ ngạc nhiên, có phần không nhẫn tâm nhưng anh đành phải nói: “Cô không cần trừng mắt với tôi, ít nhất lần này là lần thứ tư tôi phát hiện ra cô không bình thường. Lần đầu là trong hôn lễ của Châu Thành, tôi cưỡng hôn cô, cô đã tát cho tôi một cái; lần thứ hai, bảo cô đưa catalog mẫu vật liệu tường, cô lại cầm nó ném vào đầu tên cướp giật; lần thứ ba, sáng hôm Giáng Sinh, cô dạy dỗ một tên đàn ông khốn nạn trước cửa thang máy. Ba lần đều do tôi tận mắt chứng kiến. Tối nay tuy tôi không nhìn thấy cô đánh Lý Đại Hải, nhưng với hành vi trước đây của cô, tôi hoàn toàn có lý do tin lời ông ta nói là sự thực, đồng thời tôi đã tìm ra cô nhân viên phục vụ kia để chứng minh việc này, mắt phải của Lý Đại Hải chính xác là do cô đánh bầm tím như vậy. Bốn lần, nếu thêm buổi tối ở quán bar là năm lần, sau mỗi lần như vậy cô đều viện cớ không phải do cô làm để trốn tránh trách nhiệm, chẳng lẽ cô thật sự không nhận ra bản thân có vấn đề?”.
Nghe anh nói xong, sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt bình thường tràn đầy sự linh hoạt bây giờ rất hoang mang, mặt đờ đẫn nhìn thẳng phía trước, không lâu sau, những giọt nước mắt trong veo lăn theo gò má rơi xuống đất.
“Giang Văn Khê, tôi đề nghị cô đến khám ở bác sĩ não khoa, hoặc đến bác sĩ tâm lý cũng được.”
Anh chưa nói xong, nước mắt cô đã dâng lên hệt như một dòng suối, rồi cứ thế mà khóc thật to.
Anh hoàn toàn không ngờ lời của mình lại mang đến kết quả như vậy, anh cắn răng thầm rủa một tiếng, rút mấy tờ khăn giấy trong hộp kế bên đưa cho cô: “Có gì thì cô cứ từ từ nói, khóc cái gì?”.
Giang Văn Khê như không nghe lời anh nói, nước mắt cứ như chuỗi trân châu bị đứt dây rơi xuống, càng lúc càng nhiều như đang phải chịu một nỗi tủi thân kinh khủng lắm.
Anh rút tay lại, cảm thấy bực bội khó tả, giọng bất giác cao lên vài phần: “Xin cô làm ơn đừng khóc nữa được không?! Có gì thì cứ nói ra đi chứ?!”. Sao phụ nữ cứ thích khóc thế nhỉ, có việc gì không thể nói mà cứ phải khóc mới được?!
Anh càng quát cô thì cô càng khóc dữ, như thể nước mắt không ngừng lại được.
Nhất thời, anh co chặt nắm tay nhìn cô vẻ bất lực, không biết phải làm sao chặn dòng nước mắt của cô lại, những lời định an ủi vừa đến miệng lại mắc kẹt ở cổ họng, không nói nổi.
Anh nghiến răng, quay mặt đi, quyết tâm đợi cô khóc xong sẽ tiếp tục nói chuyện.
Nhưng kiên trì không đến mười giây, anh chịu không nổi tiếng khóc và nước mắt của cô, đành đầu hàng, cầm mấy tờ khăn giấy đứng lên, đến cạnh cô rồi ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cô, ấn cô vào lòng, khẽ khàng lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có bệnh gì khó nói thì cô cứ nói ra đi.” Đôi mắt anh chưa bao giờ dịu dàng như thế, giọng nói trong vô thức cũng dịu dàng hẳn đi.
Giang Văn Khê áp vào ngực anh, nức nở không kiềm chế được: “Tôi thật sự… không phải cố ý… Tôi cũng thật sự không nhớ ra… từng đánh người… Nhưng tôi biết, tôi nhất định là có đánh… nhất định là có… hu hu hu…”.
“Ừ ừ, đừng khóc nữa, cô từ từ mà nói”, anh rất tự nhiên ôm lấy cô, khẽ vỗ lưng cô, giúp cô thở đều hơn.
Cô nấc lên mấy tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nói: “Do ông ấy làm vỡ hai bộ ly cà phê tôi mới mua hôm nay, hai bộ ly đó rất đắt, tốn của tôi hơn nửa tháng lương. Tên háo sắc đó giở trò với người khác, còn làm vỡ ly cà phê của tôi, tôi nhất thời giận quá nên…”.
Anh hơi nhíu mày, chẳng trách thấy những mảnh vỡ đó quen mắt như vậy, thì ra là cùng kiểu ly cà phê anh dùng. Cô gái ngốc nghếch này mua ly cà phê đắt như vậy để làm gì? Chẳng lẽ cũng học theo những cô gái khác…
“Cô mua ly cà phê đắt như vậy để làm gì?”
“Lần trước hại anh uống phải mực, rất xin lỗi. Thực ra tôi mua ly cà phê là để đền cho Tiểu Lương, vì tôi sợ đồng nghiệp biết mình làm chuyện ngu ngốc nên đã lén vứt ly cà phê của cô ấy rồi, định lặng lẽ mua trả lại.”
“Cô cũng biết mình ngốc à.” Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó nói, “Cô cần bộ ly cà phê đó thì cứ nói thẳng với tôi là được, trong tủ của tôi còn mấy bộ mới tinh. Thứ Hai cô đến mà lấy.”
“…” Cô ngước lên, không dám tin.
Anh nhìn gương mặt đẫm nước mắt và vẻ lúng túng của cô, nhìn kiểu gì cũng thấy rất mê hoặc, tim bỗng co rút mạnh, anh hơi bực bội rút mấy tờ khăn giấy trong hộp ra ấn vào mắt cô: “Lau nước mắt đi đã. Vì ly đã vỡ rồi nên cô đánh người ta, sau đó lại không thừa nhận, cô thật sự không nhớ hay là giả vờ quên?”.
“Tôi thật sự không biết, bây giờ tôi không nhớ nổi, nhưng sau đó sẽ dần dần nhớ ra. Lần này, tôi nghĩ có thể là do ly vỡ chăng, âm thanh đó đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi…”
“Vậy hôm Châu Thành kết hôn là vì cô đã đυ.ng vỡ đĩa của nhân viên phục vụ?”
Cô gật đầu.
“Quanh cô không ai phát hiện ra sự bất thường này à? Cha mẹ cô, bạn bè cô, chẳng lẽ không ai nhận ra?”
“… Có.” Tuy cô không nhớ toàn bộ quá trình cô ra tay đánh người, nhưng sau mỗi lần như thế, nhìn phản ứng của người khác, cô biết mình đã thật sự làm việc đó.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đặc biệt nhạy cảm với âm thanh, có lẽ là năm mười bốn tuổi, quá sợ hãi dẫn đến mất lý trí, sau khi nghỉ học một thời gian, thính lực hồi phục lại bình thường, cô trở nên rất nhạy cảm với âm thanh, thường xuyên nóng nảy.
Vốn là một người hoạt bát vui vẻ cũng trở nên im lặng kiệm lời.
Đến năm lớp Mười một, cha mẹ chẳng may qua đời, cô lại càng lặng lẽ hơn.
Sự việc cũng bắt đầu từ lúc ấy, chỉ cần nghe những âm thanh khác lạ hoặc gặp những việc khiến người ta bất bình, cô sẽ biến thành một người khác, biến thành một người có ý thức bảo vệ vô cùng mạnh mẽ.
Có quãng thời gian cấp ba, cô thường xuyên bị mời phụ huynh, vì thầy cô liên tục nghe các học sinh khác phản ánh rằng cô bắt nạt họ.
Ban đầu thầy cô cho rằng cô thường ngày ngoan hiền, không ai tin cô bạo lực với người khác, càng không tin cô có thể tay không đánh lại những cậu học sinh cao to, khỏe hơn cô nhiều lần.
Một lần, hai lần, ba lần… Dần dần tình huống bắt đầu kỳ lạ, thầy cô cũng rất nghi ngờ, áp lực từ phía các vị phụ huynh học sinh, bất đắc dĩ đành khuyên cô chuyển trường.
Cô chuyển trường, nhưng tình huống tương tự lại xảy ra.
Trong lòng cô hiểu, cho dù cô không nhớ những việc đó, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của các bạn khi trông thấy mình, và cả những vết thương của những nam sinh đáng ghét từng bị cô đánh, cô biết đều là do chính cô làm.
Công việc của cha mẹ thường xuyên phải đi khảo sát ở các tỉnh miền núi, không liên lạc được, có lúc nửa năm đảo qua một lần, mỗi lần quay về đều mang theo những hình ảnh và tiêu bản bướm rất đẹp. Lần đó quay về tổ chức sinh nhật cho cậu, sau đó vì vấn đề tai của cô, lại chậm trễ gần một năm mới quay trở lại công việc cũ. Nhưng sau lần đó cô không còn nhìn thấy họ nữa.
Cô gần như lớn lên cùng cậu, sau khi cha mẹ qua đời, cậu cô gánh trọng trách chăm nom cô, tuy công việc của cậu rất bận nhưng tuyệt đối không lơ là với cô.
Từ nhỏ cô đã học võ với cậu, vì lý tưởng của cô là có thể trở thành một cảnh sát giống cậu mình. Trong lòng cô tràn ngập chính nghĩa, những nam sinh cô dạy dỗ đều là những học sinh hư hỏng hay bắt nạt kẻ khác.
Cậu biết những việc đó là do cô làm thì rất tức giận, phạt cô quỳ ngoài cửa suốt đêm, đồng thời không cho phép cô học võ nữa. Hôm sau cậu ép cô đi khám bệnh, cuối cùng cô khóc lóc van xin cậu đừng đưa cô đến bệnh viện, vì cô không muốn bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Vì cha mẹ qua đời, cô mãi chưa tìm ra cái gì để giải tỏa, khoảnh khắc ấy, cô đang cố giải tỏa nỗi đau thương trong lòng mình nên trong tiềm thức mới mô phỏng theo cậu…
Đến cổng bệnh viện, cậu thấy cô khóc đến không thở nổi, cuối cùng không nỡ, lại đưa cô về nhà.
Cô khóc, thề thốt đảm bảo với cậu rằng cô nhất định sẽ học cách kiểm soát bản thân, không bao giờ ra tay đánh ai nữa. Lúc này, cậu mới miễn cưỡng đồng ý không đưa cô đến bệnh viện.
Sau việc đó, để khống chế bản thân, phần lớn thời gian là cô chơi một mình, cô gắng cách xa các bạn, vì cô sợ nghe thấy âm thanh gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại có hành vi không tốt. Người bạn duy nhất chính là Nghiên Nghiên. Nhưng vì cô bị bệnh về tai phải nghỉ học một năm, Nghiên Nghiên đã học hơn cô một khóa. Về sau lên đại học, cũng chỉ có lúc nghỉ đông, hai người mới có cơ hội gặp nhau.
Dần dà, cô hiếm khi tái phát bệnh cũ, khi cậu qua đời trong lúc thi hành nhiệm vụ, cô ngồi trước bia mộ khóc rất lâu, cũng không thấy bất thường nhiều như quãng thời gian gần đây.
Rốt cuộc là cô bị sao vậy?
Chẳng lẽ do áp lực cuộc sống khiến cô không thể nào chịu đựng, mới lại xuất hiện tình huống này.
Nghe Giang Văn Khê kể xong, Lạc Thiên trầm tư. Bỗng có một nỗi buồn khó nói, tim anh đột nhiên thắt lại.
“Trước kia cô thất nghiệp bao nhiêu lần có phải do nguyên nhân này?” Lạc Thiên bỗng nhớ lại bạn cô khi nhiệt liệt đề cử cô, căn cứ vào tình hình lúc này thì thất nghiệp bao nhiêu lần cũng không phải là không có khả năng.
“Tôi không biết, có lẽ phải có lẽ không phải…” Đột nhiên cô căng thẳng ngẩng đầu lên, bất chấp tất cả, hai tay nắm chặt ngực áo anh không buông, run rẩy cuống quýt, “Tổng giám đốc Lạc, xin anh tin tôi, lúc tôi làm những việc đó thì thật sự là không có ý thức. Xin anh đừng đuổi tôi, tôi biết tôi ngốc, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc. Lúc nãy phí thuốc men và bồi thường ông Lý kia, anh cứ trừ vào lương của tôi. Xin anh đừng đuổi tôi, cũng đừng nói cho người khác biết, tôi thật sự không muốn mất công việc này. Tôi cầu xin anh…”.
Giọng nói gần như van nài của cô cứ gõ vào tim Lạc Thiên, trong lòng anh, một cảm xúc khó tả dần dâng lên.
Chăm chú nhìn dáng vẻ đáng thương đó của cô, anh mím chặt môi, rút ra mấy tờ khăn giấy, khẽ giúp cô lau nước mắt, thở dài rồi dịu giọng: “Được, tôi nhận lời, nhưng cô có thể buông áo tôi ra không, ở đây không phải K.O, nếu cô làm hỏng nó thì tôi biết tìm áo ở đâu để thay đây?”.
Cô nhìn ngực áo anh, ở đó đã bị nước mắt của cô làm ướt một khoảng lớn, cô xấu hổ buông vội tay ra, xin lỗi rối rít: “Ôi, xin lỗi, xin lỗi…”.
“Đừng nói xin lỗi, lần sau cô uống ít nước đi là được.” Anh cúi xuống nhìn khoảng áo ướt đẫm, chau mày, cô nàng này nhiều nước mắt thật, cứ chảy mãi, cái áo này bị hủy hoại cũng kha khá rồi.
“A? Uống ít nước?”
“Cô mà uống nhiều hơn thì áo trên người tôi cũng quá bằng nhúng nước.”
Cô tưởng anh tức giận nên cuống lên: “Tổng giám đốc Lạc, xin lỗi, tôi không cố ý làm bẩn áo anh, nhưng lần này tôi có thể giúp anh giặt sạch, anh đừng bắt tôi đền nữa”.
Nếu cái áo này cũng mấy ngàn tệ thì đúng là gϊếŧ chết cô đi. Nghĩ thế, cô nhanh chóng chụp lấy áo anh, chỉ muốn lột ngay nó ra, gói lại mang về, đưa đến tiệm giặt ủi.
Anh vội vàng tóm chặt đôi tay “có ý đồ” của cô, vẻ mặt hoảng sợ: “Cô muốn làm gì?”.
“Tôi… tôi…” Cô ngượng ngập rút tay lại, ngước lên nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm đang tỏ ra bất lực, gần như là mắt đối mắt, mũi đối mũi. Cô bỗng nhận ra mình đã quá gần anh, cơ thể gần như đeo trên người anh, rất ư là mờ ám.
Bỗng ngượng đến độ gò má cô đỏ ửng lên.
Cô cắn môi, đang định đứng lên thì lúc này, “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy bật ra, một giọng nữ cao vυ't vang lên: “Khê Khê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Nghiên Nghiên!”, cô hoảng hốt quay lại, thấy cô bạn thân Lý Nghiên.
“Hai người… hai người…”, Lý Nghiên bất ngờ bắt gặp gian tình của bạn thân và cấp trên, thầm hú hét trong lòng, “Oh my God!!!”.
Cô vừa về đến nhà, tắm xong trở ra thì nghe di động réo mãi. Sau đó thấy Giang Văn Khê gọi, cô gọi lại mới biết cô nàng xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến đây. Sợ Văn Khê thiệt thòi, cô còn kéo thêm bạn trai Hùng Diệc Vĩ và Cố Đình Hòa đến cùng, ai ngờ lại thấy cảnh khiến người ta đau mắt như vậy. Tạo nghiệt!
Giang Văn Khê vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Đình Hòa sắc mặt có phần tái nhợt đứng sau lưng Lý Nghiên, vội vàng đứng dậy, cách Lạc Thiên hơn một mét, giả vờ vuốt lại phần tóc rối hai bên má.
Cô bỗng hoảng loạn, có cảm giác bị bạn trai bắt quả tang.
Sau cuộc trò chuyện cả tối với Lý Nghiên, cô quyết định đón nhận tấm lòng của Cố Đình Hòa, nhưng chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà đã gặp phải chuyện hiểu lầm này, đúng là đau đầu.
Giang Văn Khê đứng dậy khiến Lạc Thiên bỗng thấy trong lòng trống vắng, như thiếu đi thứ gì đó, có một tích tắc lạc thần. Anh ngước lên nhìn Giang Văn Khê đang đỏ ửng mặt, lại nhìn ba người đứng ngoài cửa, bỗng thấy không vui.
“Nếu bạn cô đã đến thì về sớm đi.” Anh đứng dậy đi ra cửa, nhìn Cố Đình Hòa một cái, đôi mày nhíu lại, quay người nói với Giang Văn Khê bằng giọng nói rất lạnh nhạt: “Về khoản thuốc men và bồi thường cho Lý Đại Hải thì công ty ứng trước, mỗi tháng trừ vào tiền lương của cô”.
Nói xong anh đi ra ngoài, biến mất ở đầu hành lang.
Sự lạnh nhạt bất ngờ của Lạc Thiên khiến Giang Văn Khê rất hoang mang khó hiểu.
Rõ ràng lúc nãy anh không như thế, sao trong chớp mắt đã như biến thành người khác, chẳng lẽ anh cũng giống cô? Nhân cách phân liệt…
Lý Nghiên chồm đến trước, kéo Giang Văn Khê đang đứng đờ người: “Đại tiểu thư ơi, chẳng phải cậu về nhà rồi sao? Sao lại chạy đến nhà hàng đánh người?”.
“Tại cậu chứ ai, lần nào đi với cậu, cậu đi vệ sinh toàn chọn nhà hàng cao cấp, tớ đang đi ngang nên quen, thế là vào thôi.”
Lý Nghiên vò đầu, tỏ ra suy sụp: “Tại tớ? Bao năm nay, tớ đi vệ sinh có ra tay đánh ai không?”.
“Làm sao tớ biết lại gặp phải tên háo sắc giở trò với cô phục vụ, còn làm vỡ hai bộ ly cà phê hôm nay mới mua nữa.” Cô kể lại chuyện gặp Lạc Thiên ra rồi xử lý chuyện này thế nào cho bạn nghe.
Lý Nghiên nghe xong tỏ ra đau lòng như cắt: “Chính vì hai bộ ly cà phê mà cậu ra tay đánh người ta hả?”.
“… Ừ”, cô xấu hổ gật đầu.
Lý Nghiên kéo cô lại, thì thầm: “Anh đẹp trai tóc bạc sao lại ở đây, hai người cậu còn ‘abc’ thế kia?”.
Bỗng nhiên mặt cô đỏ bừng, hạ giọng nói: “Cái gì mà ‘abc’, anh ấy cũng đang ăn cơm ở đây, giúp tớ giải vây. Tớ và anh ấy không như cậu nghĩ đâu”.
“Ồ…” Lý Nghiên dài giọng, cô nghĩ rằng nếu lời nói cuối cùng trước khi đi của anh đẹp trai tóc bạc là ghen tuông, thì mọi chuyện đều dễ giải thích. Cô liếc nhìn người bạn thiếu EQ[1] của mình, cười mờ ám: “Được, đều là lỗi của tớ”.
Giang Văn Khê thấy Lý Nghiên cười rất kỳ dị thì da đầu cứ tê rần rần, vùng thoát ra khỏi cánh tay cô nàng, đẩy bạn một cái rồi đi về hướng Cố Đình Hòa và Hùng Diệc Vĩ ngoài cửa, vẻ mặt hổ thẹn: “Xin lỗi, muộn thế này rồi còn gây phiền phức cho các anh”.
Hùng Diệc Vĩ cười nói: “Chuyện của em là chuyện của Nghiên Nghiên, chuyện của Nghiên Nghiên chính là chuyện của anh, khách sáo cái gì?”.
“Chỉ cần em không sao là được.” Cố Đình Hòa cười nhẹ, đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, anh lại nói, “Khuya quá rồi, anh đưa em về”.
“Không cần đâu, tự em có thể về được”, Giang Văn Khê khoát tay.
Lý Nghiên kêu lên: “Đại tiểu thư ơi, cậu để bọn này yên lòng cái đi, cho Tiểu Cố đưa cậu về, tớ không muốn lát nữa cậu lại gây chuyện nữa đâu”.
Chẳng nói chẳng rằng, Lý Nghiên cầm túi xách trên sofa nhét vào lòng cô, rồi lôi xềnh xệch cô ra ngoài.
Cô im miệng, ngoan ngoãn ra khỏi nhà hàng, lên xe của Cố Đình Hòa.
Trên đường, Cố Đình Hòa mím chặt môi, không nói câu nào, chăm chú lái xe.
Đêm khuya, không khí bỗng bức bối khó tả.
Giang Văn Khê đan hai bàn tay vào nhau, không ngừng cắn môi dưới.
Dường như cảm thấy sự bất an của cô, Cố Đình Hòa cười, lên tiếng: “Muốn nghe nhạc gì?”.
“Ơ, tùy ạ.”
Anh khẽ nhếch môi cười, mở CD, âm nhạc lập tức vang lên những giai điệu nhẹ nhàng êm ái, đó là bài Hoa rơi nước chảy:
Em như cánh hoa rơi trôi theo dòng nước, theo dòng nước trôi về biển người
Biển người mênh mông chẳng biết mình đang ở chốn nào, cứ cảm thấy thiếu vắng một tình yêu
Em như cánh hoa rơi trôi theo dòng nước, theo dòng nước trôi về biển người
Biển người mênh mông tìm kiếm một tình yêu, cứ cảm thấy thật khó dò đoán
Em đã lang thang từ sớm, buổi tối cũng lang thang, lang thang trong biển người mênh mông
Em đã trải qua sương gió, chịu đựng cái lạnh cắt da, người em yêu ở nơi nào
Em như cánh hoa rơi trôi theo dòng nước, theo dòng nước trôi về biển người
Nghe bài hát này, Giang Văn Khê bất giác giật mình. Hoa rơi nước chảy? Tức là ám chỉ hoa rơi có ý, nước chảy vô tình chăng?
“Hay đừng nghe nhạc nữa, anh cứ lái xe đi”, cô hơi hoảng loạn, đưa tay tắt nhạc.
Cố Đình Hòa không kìm được cười thành tiếng, quay sang nhìn cô ngồi cạnh, nói: “Lý Nghiên nói với anh hai bộ ly cà phê em mua, trong đó có một là tặng cho anh?”.
Má cô hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng đồ nhiều chuyện Lý Nghiên.
“Vâng, nhưng tiếc là đã làm vỡ rồi…”, cô mím môi.
“Vì vỡ nên mới đánh người kia à?”, Cố Đình Hòa nhìn thẳng phía trước.
Thực ra cô muốn nói bản thân mình cũng không biết mình khi đó thực sự đã nghĩ gì, nghĩ ngợi rồi vẫn gật đầu: “Vâng”.
Cô quay sang, vừa hay nhìn thấy khóe môi Cố Đình Hòa hơi nhướn lên, dường như tâm trạng anh rất tốt.
“Tối cuối tuần có rảnh không?”, Cố Đình Hòa lại hỏi.
“Ưm?”, cô không hiểu.
“Nghe nói dạo gần đây chiếu rất nhiều phim hay.”
“…” Cho dù ngốc cách mấy, cô cũng hiểu ý của anh, hơi xấu hổ, cô ấp úng đáp, “Vậy em mời anh ăn cơm nhé”.
“Ừ”, Cố Đình Hòa mỉm cười dịu dàng.
Một lúc sau, xe đến dưới khu nhà cô ở.
Cô chào tạm biệt anh, đến khi không nhìn thấy xe của anh nữa mới quay người lên lầu.