Yêu Phu Thú Thân: Bách Vô Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 21: 4

Ba người nhà họ Thái quá kỳ lạ, tôi không dám ở lâu, vội xách đồ ra ngoài.

Ngoài cửa, bốn đồng nghiệp đi cùng đều đang xì xào bàn tán.

Đồng nghiệp nữ tận mắt thấy mẹ Thái nuốt chửng con ếch dùng ánh mắt thương cảm nhìn tôi: "Chị Tô, ngày xưa chị kể mẹ chồng chị ăn nòng nọc sống với nhau thai để chữa bệnh, em còn không tin. Khi nãy em thấy bà ta ăn ếch sống, bộ dáng đó..."

Có lẽ cô ấy vẫn cảm thấy buồn nôn khi nhớ lại.

Nam đồng nghiệp ở cạnh tuy có hơi sợ hãi nhưng vẫn an ủi: "Con người ta khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử, chỉ cần sống là được, đừng nói là ếch sống, ăn phân cũng dám mà. Phân người cũng có thể làm thuốc, còn có ngũ linh chi (1) là phân của sóc bay, huống chi là ếch..."

(1) Ngũ linh chi (五灵脂) là vị thuốc lấy từ phân của một loài sóc bay, có vị đắng, tính ôn, có tác dụng ức chế sự sinh trưởng của vi khuẩn lao, tác dụng ức chế nhiều loại nấm gây bệnh ngoài da, làm giảm co thắt cơ trơn.

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Đồng nghiệp nữ kia suýt nôn mửa.

Đúng lúc Thái Minh Trạch cầm một cái túi rác màu đen đi ra, ném thẳng xuống đất rồi đóng sầm cửa lại.

Khi hắn đóng cửa, tay hắn tì lên cánh cửa đỏ sẫm nhìn y hệt cánh tay trắng bệch của mẹ hắn, thậm chí dưới móng tay còn có tơ máu đang vặn vẹo.

Hai đồng nghiệp nữ giúp tôi thu dọn đồ đạc nhìn tôi: "Chị Tô, trước đây chị thích hắn ở điểm nào vậy? Sao lại bước vào nấm mồ hôn nhân này thế!"

"Nấm mồ mà, đương nhiên là chưa thấy quan tài thì chưa từ bỏ ý định." Tôi cuộn quần áo lại, trực tiếp vào thang máy, nhà họ Thái này tôi không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.

Trên đường về, nhóm đồng nghiệp thảo luận về những bài thuốc dân gian hay những cấm kỵ trong sinh lão bệnh tử.

Trong lúc đó tôi nhân cơ hội hỏi xem có truyền thuyết nào về ngôi mộ rắn hay không.

Quả thật có một đồng nghiệp nam nói cậu ta từng nghe về mộ rắn, nhưng đó cũng như rắn mào gà, chỉ là lời đồn.

Giống như mộ voi thì phải đầy ngà voi, mộ cá voi thì chắc chắn có Long Tiên Hương hay những báu vật khác.

Mấy linh thú này nếu thật sự có phần mộ riêng thì chắc chắn có từ trường đặc biệt, rất bí mật, chỉ có đồng loại sắp chết mới cảm nhận được, con người không thể nào biết đến.

Thử nghĩ xem, nếu có một ngôi mộ rắn thì nó phải tồn tại hàng vạn, chục vạn, thậm chí là triệu năm, trong đó chắc chắn sẽ có rất nhiều xương rắn, thần kỳ và đồ sộ biết bao!

Nếu có mộ rắn, vậy trong dó sẽ chứa rất nhiều đan dược của trời đất cũng khoáng sản bảo vật.

Đồng nghiệp nam càng nói càng hăng say, chủ đề tiếp theo chuyển sang chuyện săn kho báu và làm giàu.

Khi chuyển đồ đạc đến nhà tôi, bố mẹ tôi cố giữ thể diện, cảm ơn họ rồi tiễn họ đi trước, sau đó đưa di động cho tôi xem.

Tôi thấy nhà họ Thái đăng ảnh tôi và các đồng nghiệp rời khỏi nhà họ Thái với khuôn mặt tái mét, quần áo xộc xệch, tay cầm túi rác.

Dòng tâm trạng đăng kèm là mấy câu thâm ý khiến người ta không thể không nghĩ tôi như bị nhà họ Thái đuổi đi.

Bố mẹ tôi nổi giận muốn đi đính chính.

Nghĩ đến sự quái gở của nhà họ Thái, tôi vội bảo bố mẹ đừng quan tâm.

Thời đại này có quá nhiều vụ án gϊếŧ chồng gϊếŧ vợ, tôi bây giờ thành công thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại đã là không tệ.

Mẹ tôi cười khẩy: "Không lẽ mẹ phải cảm ơn họ đã không đuổi cùng gϊếŧ tận con hả!"

Tôi mang đồ vào phòng, định dọn dẹp.

Kết quả mở túi rác đen ra mới thấy bên trong hoàn toàn không phải nội y của tôi mà là vỏ rắn.

Tôi sợ đến mức lập tức cột chặt túi rác lại, không dám nói với bố mẹ, trực tiếp xuống lầu ném đi.

Thậm chí quần áo và mỹ phẩm mang từ nhà họ Thái về tôi không dám dùng nữa, đem đi bỏ hết.

Lỡ như Thái Minh Trạch thêm gì đó vào trong, thế thì mất nhiều hơn được.

Sau khi xử lý những thứ này, tôi cố không cho bản thân nghĩ đến sự kỳ lạ của nhà họ Thái.

Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy xà tiên trong mộ rắn, có lẽ lần hoan ái đó quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tôi cứ gặp mộng xuân.

Xà tiên trong mơ luôn quấn lấy tôi, tôi thế mà không hề chống cự, ngược lại còn vui vẻ đón ý hùa theo nó.

Khi tỉnh lại, quần áo luôn ướt sũng và có mùi tanh nồng nặc.

Thậm chí, trên người đôi khi còn có vết trầy xước.

Trải qua nhiều lần, tôi nghi ngờ đó không phải giấc mơ.

Xà tiên kỳ lạ kia có lẽ đã theo tôi ra ngoài, có ngay bên cạnh tôi, hằng đêm còn cùng tôi...

Nghĩ đến việc bản thân có thể đang dây dưa với một con rắn, tôi đâm ra sợ hãi, cố tìm mọi cách để thoát thân.

Nhưng trước khi ngủ dù có uống bao nhiêu trà hay cà phê, cuối cùng tôi đều ngủ quên và lại có những giấc mơ tình ái đó.

Xà tiên trong mơ còn hung ác hơn trước.

Đôi lúc tôi mơ thấy bản thân quay lại mộ rắn, cùng xà tiên kia dây dưa cùng nhau, dục tiên dục tử.

Ngay cả khi tôi khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào, làm theo cách trên mạng rắc bột mì lên khe cửa và đầu giường, nhưng đến sáng hôm sau khi tôi tỉnh lại, trải qua mộng xuân, không còn dấu vết của bột mì nữa.

Tôi không biết ký ức về cuộc hoan ái cấm kỵ kia khắc sâu trong tâm trí thế nào hay xà tiên kia thật sự tồn tại, mộng xuân cứ diễn ra hằng đêm.

Quấn quít trong mơ, ra ngoài hư ảo.

Như ảo mộng, không biết thật giả.

Tôi không đủ can đảm để quay lại mộ rắn để tìm hiểu.

Hơn nữa việc này dường như không hề có hại cho tôi, ngược lại còn có chỗ tốt.

Đầu tiên là vì tôi bị "đuổi" ra khỏi nhà họ Thái, Thái Minh Trạch liên tục chụp ảnh hẹn hò, mỗi lần nhìn tôi họ hàng bạn bè đều tỏ vẻ thương cảm.

Có lẽ do không cần ngày đêm chăm sóc mẹ Thái ốm yếu, cũng không cần lo lắng về những bài thuốc dân gian kỳ dị, bản thân có thể chuyên tâm vào sự nghiệp, chỉ trong vòng nửa tháng, tôi đã trúng hai dự án bị trì hoãn hơn nửa năm vì nhiều lý do, công ty thăng chức cho tôi, ngay cả quyền hạn cũng được nới lỏng rất nhiều.

Còn nữa, lúc đợi xe buýt ở dưới công ty, một tờ vé số từ trạm xổ số gần đó đột nhiên bay đến chân tôi.

Tôi chưa từng tin vào mấy thứ như vé số.

Lúc đầu tôi không muốn nhặt, nhưng tờ vé số ấy lại bị gió thổi bay, một góc mắc vào giày của tôi khiến tôi không thể không cúi người nhặt lên.

Đúng lúc xe đến, tôi chỉ có thể cầm lên xe.

Ở trên xe tôi thoáng nhìn, là tờ vé số chưa xổ, vì thế tôi nhét vào túi, đem về nhà cho bố.

Bố tôi có thói quen mua vé số.

Kết quả là đã trúng!

Khi đó bố mẹ tôi rất phấn khởi, nói rằng tôi vừa ly hôn tránh xa tra nam, vận may liền tới.

Tiền trúng thưởng rất lớn, cộng thêm công việc gần đây quá thuận lợi khiến tôi cảm thấy không được chân thật.

Tôi phải tốn hết nước bọt, nói rằng khi trúng vé số sẽ có rất nhiều người tới vay tiền, thế nên bố mẹ tôi mới từ bỏ suy nghĩ khoe tôi trúng thưởng lớn.

Nhân lúc bố mẹ đi lĩnh tiền, tôi đến tìm một thầy tướng số nổi tiếng hỏi về chuyện liên quan tới mộ rắn.

Nghe nói tôi đã đến mộ rắn, thầy tướng số kia lập tức trở nên hưng phấn

Đầu tiên ông ta an ủi tôi, bảo tôi không cần sợ.

Rắn chủ tài chủ dục, tôi vào mộ rắn, dây dưa với xà tiên bảo vệ nơi đó, con đường làm giàu thuận được xuôi gió là chuyện bình thường.

Hơn nữa rắn có ân báo ân, có thù báo thù, ân oán rõ ràng.

Nếu tôi đã được tài lộc thì có nghĩa xà tiên kia đang bảo vệ tôi, sẽ không làm hại tôi.

Sau đó ông ta bảo tôi nói tỉ mỉ làm sao tìm được mộ rắn, ở đâu...

Nói xong, yết hầu ông ta như bị mắc đờm đặc, cứ phát ra tiếng tanh tách.

Ông ta kinh hãi nhìn tôi, ngay sau đó quỳ xuống, liên tục dập đầu.

Nhưng mới dập đầu hai cái, trán đã rỉ máu.

Ông ta nói không nên lời, cứ dập đầu giống như đang khẩn cầu, cũng như đang sợ hãi gì đó.

Tôi nhớ tới người dẫn đường, ông ta cũng như vậy.

Nghĩa là xà tiên kia thật sự luôn đi theo tôi?

Toàn thân tôi cứng đờ, thử quay đầu nhìn lại.

Vẫn không có gì.

Nghĩ đến lời thầy xem tướng này nói xà tiên kia sẽ không hại tôi, tôi thử nói với anh: "Tôi biết anh không hại tôi, anh hãy tha cho ông ta đi."

Lúc đầu thầy xem tướng này không có gì bất thường cả, nhưng khi hỏi đến vị trí cụ thể của ngôi mộ rắn, ông ta liền biến thành thế này.

Cũng như mộ voi, mộ cá voi, mộ rắn là cấm địa không ai hay biết.

Nhưng tại sao Thái Minh Trạch lại biết về mộ rắn, còn tìm được nó một cách chính xác?

Tôi vừa dứt lời, ông thầy xem tướng kia lập tức dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta lau đi vết máu đang nhỏ giọt trên trán, nói: "Cảm ơn cô. Xà tiên sẽ bảo vệ cô, cô cứ yên tâm. Còn những người khác, được bao nhiêu thì sẽ mất bấy nhiêu, cô không cần lo lắng."

Nếu tôi đã không sao, vậy người "được bao nhiêu thì mất bấy nhiêu" chẳng lẽ là nhà họ Thái?