Trong nhà Bạch Nguyễn có không ít những thứ Lang Tĩnh Phong cố ý đặt để đánh dấu lãnh thổ, đầy đủ mọi thứ như quần áo, vật dụng hàng ngày, Lang Tĩnh Phong thay áo ngủ ngồi ở bên giường, đem Bạch Nguyễn trong hình dạng con thỏ đặt ở trên đùi của mình, dùng chiếc lược dành cho thú cưng chải lông mao cho cậu.
Vào tháng sáu, giai đoạn thay lông một năm hai lần đã bắt đầu, Lang Tĩnh Phong dùng lược tỉ mỉ chải hàng chục lần, rất nhiều sợi lông màu trắng sạch sẽ mắc vào trong những chiếc răng lược, Lang Tĩnh Phong cẩn thận đem những sợi lông mắc trên lược vuốt xuống, hắn mát-xa từ đầu đến chân nhẹ nhàng cho Bạch Nguyễn như đang chạm vào đám mây, sau đó dùng lực đạo như chạm vào đám mây chải lại lần thứ hai.
Đã rất nhiều năm Bạch Nguyễn không được hưởng thụ loại đãi ngộ như vậy, thả lõng cơ thể, càng nằm úp sấp xuống, cuối cùng, tựa như biến thành một chiếc thảm lông thỏ mỏng, cảm nhận được bàn tay của Lang Tĩnh Phong đang không ngừng gãi trên bộ lông của mình, Bạch Nguyễn vô cùng an tâm.
Bạch Nguyễn cụp tai, quay đầu nhìn Lang Tĩnh Phong, cặp mắt kia vốn lúc nào cũng sắc bén như mũi kim, ẩn chứa nét châm chọc, nhưng khi nhìn Bạch Nguyễn lại lộ ra vẻ phục tùng, ôn hòa hiếm thấy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ở trước mặt Bạch Nguyễn, hắn đem răng nanh sắc bén trên mặt tháo xuống, từ một con sói luôn kiêu ngạo, bất tuân lại nguyện ý làm một con chó trung thành ở bên cạnh người mình thích.
“Kỉ” Trong lòng Bạch Nguyễn dâng lên một cảm giác khó tả, dùng bàn tay thỏ vỗ nhẹ mu bàn tay của Lang Tĩnh Phong.
“Hửm?” Lang Tĩnh Phong dùng hai ngón tay thon dài vững vàng chụp lấy bàn tay thỏ trên mu bàn tay của mình, cố gắng dùng sức cúi lưng, đem mặt áp sát trên đùi, ngay chỗ tay thỏ để hôn một cái, nói: “Ấn đau anh sao? Em sẽ nhẹ tay lại.”
Âm thanh dịu dàng, cẩn thận kia tựa như một cơn cuồng phong bất chợt dừng lại trước một hang thỏ giữa đường, đem một luồng gió yếu ớt lách vào trong hang, cố gắng thổi bay một nhúm lông mềm mại trên đầu thỏ.
“Kỉ nha” Không đau
Bạch Nguyễn lắc đầu, trở mình đứng lên, dùng hai chân sau đứng trên đùi của Lang Tĩnh Phong, thừa dịp Lang Tĩnh Phong đang cúi đầu, dùng hai chân trước ôm má Lang Tĩnh Phong, ngẩng đầu, thô bạo đem cái miệng ba cánh hoa dán lên môi Lang Tĩnh Phong cọ cọ, cái đuôi tròn nhỏ bé trên mông đưa qua đưa lại, dùng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện tình yêu vừa nồng nhiệt vừa vụng về. TruyenHD
Đáng tiếc cái đuôi của Bạch Nguyễn quá ngắn, cái đuôi đong đưa trên mông trông không giống cái đuôi, mà lại có chút giống như một cái bánh bao nhỏ run rẩy dán trên mông.
Con ngươi của Lang Tĩnh Phong run lên, ánh mắt hơi mở to.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Bạch Nguyễn chủ động hôn hắn.
Trên miệng ba cánh hoa của Bạch Nguyễn lộ ra đầu lưỡi phấn nộn, tình cảm mãnh liệt liếʍ môi và hai gò má của Lang Tĩnh Phong, cánh tay thỏ liều mạng đem mặt của Lang Tĩnh Phong đè về phía sau, giống như đang thể hiện du͙© vọиɠ của thỏ đực với thỏ cái. Lang Tĩnh Phong hiểu ý, dùng hai tay nâng mông của Bạch Nguyễn đem hắn đặt đến trước mặt, đứng thẳng dậy đi đến ngã lên giường, đặt Bạch Nguyễn ở trên cổ của mình, cười nói: “Sức lực không nhỏ nha, em còn bị anh đẩy ngã.”
“Kỉ” Bạch Nguyễn phát ra âm thanh hùng tráng, một chiếc tay thỏ còn lại đè mặt của Lang Tĩnh Phong xuống, cái miệng ba cánh hoa nhẹ nhàng hôn liếʍ xuống dưới.
Một người một thỏ thân mật một hồi, Bạch Nguyễn cho rằng một giờ này chắc là đã tích đủ yêu lực, chỉ cần không vận động nhiều là đủ rồi, vì thế nằm lên người Lang Tĩnh Phong biến thành hình người. Trong hình dạng con người, cậu không có quần áo, trên làn da trắng như sa tanh rải rác những dấu vết đậm nhạt, những vết nhỏ sẫm màu tập trung ở cổ và ngực, là do bị mυ'ŧ vào mà tạo thành, còn những vết màu nhạt tập trung ở chân, mông và bên hông là do bị bóp mà tạo thành.
“…Thao” Lang Tĩnh Phong vốn chưa thỏa mãn, bất ngờ bị phong cảnh bày ra trước mắt này làm cho không kịp phòng thủ, ánh mắt hắn đều tái đi rồi, thế nhưng thể lực của Bạch Nguyễn đã cạn kiệt không thể tiếp tục, hắn đành phải buồn bực nói: “Anh muốn nghẹn chết em thì cứ nói thẳng.”
“Không phải” Bạch Nguyễn cúi người ôm hắn, vượt qua cảm giác thẹn thùng, đem môi dán đến bên tai Lang Tĩnh Phong nhỏ giọng, lắp bắp nói: “Không phải anh còn có tay sao, cái kia… Anh giúp, giúp em nha?”
“Em có thể chạm anh sao? Đừng cố quá rồi lát nữa lại biến về thành thỏ,” Hơi thở của Lang Tĩnh Phong bắt đầu dồn dập, hắn hưng phấn đến mức lộ ra nguyên hình của mình, một cái đuôi sói đen bóng, tráng kiệt vẩy sau lưng, hắn lật người, ép Bạch Nguyễn dưới thân.
Bạch Nguyễn ngoan ngoãn đưa tay xuống dưới, đồng thời thể hiện sự nghiêm túc khi giảng bài cho học sinh, che dấu cảm giác thẹn thùng, nói: “Có thể chạm anh, có thể… sờ, cũng có thể hôn, nhưng em không được sờ cái đuôi phía sau của anh, nếu anh bị em biến thành cái kia, chính là phóng, phóng ra, thể lực tiêu hao rất lớn.”
Nói xong những lời này, Bạch Nguyễn xấu hổ đến mức liên tục thở như ra lửa.
“Thầy Bạch dạy lớp sinh lý này thật tốt.” Đôi mắt của Lang Tĩnh Phong dần tối lại.
“Này, em đừng nói…” Bạch Nguyễn giơ bàn tay còn lại lên, đặt phía sau gáy Lang Tĩnh Phong, đè khuôn mặt đang đỏ bừng nhìn chằm chằm hắn của Lang Tĩnh Phong xuống, vội vàng dùng miệng chặn miệng hắn lại, sợ hắn sẽ nói ra điều gì đó xấu hổ hơn.
Lang Tĩnh Phong hiểu ý, hết sức chuyên chú hưởng thụ tiểu bạch thỏ.
Từ trước đến nay, Bạch Nguyễn đã sống một cuộc sống mù quáng bị điều khiển bởi nguy hiểm và quy tắc, vì không muốn trở thành con mồi trong bụng dã thú, cho nên cậu cố gắng tu luyện, bởi vì con người trong nhân loại đều học tập và làm việc nên cậu học cách học tập và làm việc, bởi vì sợ bị ông trời trừng phạt, cho nên cậu lựa chọn làm việc có thể tích góp được một chút công đức, bởi vì sợ hãi đạo đức và lời nói mà cậu không dám bộc lộ nội tâm của mình… Hết việc này đến việc khác, nhìn thì có vẻ như đó là sự lựa chọn của cậu, nhưng thực ra là bị những con mãnh thú vô hình sau lưng ức hϊếp, không thể không chọn nó.
Bởi vậy, dù đã tu luyện đắc đạo, bước ra khỏi khu rừng nguy hiểm kia nhưng Bạch Nguyễn thường xuyên cảm thấy mình là một con thỏ nhỏ trong rừng rậm, tu luyện thành người, cũng cố gắng du nhập vào thế giới loài người, nhưng mà cũng chỉ là thay đổi một cách kiếm ăn khác của con thỏ trong hang động trước kia, đi ra đi vào kiếm ăn theo khuôn phép cũ của cuộc sống mà thôi.
Cho đến khi bị con sói nhỏ kích động làm bậy, chỉ cần dựa vào 3 chữ bừa bãi, mờ mịt “Em thích anh” mà dính vào, phá vỡ tất cả giới hạn của quy tắc, chà đạp thành từng mảnh, lại mang theo một cơ thể giá lạnh đầy sương gió chui vào hang thỏ của Bạch Nguyễn, cả thế giới của Bạch Nguyễn bổng trở nên tươi mới, tràn đầy sức sống.
Bây giờ giữa hai người đã không còn bất kỳ trở ngại nào, những muộn phiền trong lòng Bạch Nguyễn đã bị một đám lửa đốt tới ranh giới chỉ trong vài giờ ngắn ngủi hôm nay, một con sói dũng cảm như hắn mà lại ôn nhu, trước nay chưa từng có mà bây giờ lại để ý, cẩn thận như vậy, từ nay về sau cậu cũng phải dùng một lượng tình cảm như vậy mà nhiệt tình đáp lại hắn, làm cho Lang Tĩnh Phong hiểu được mình cũng thích hắn như vậy, mới xem như không phụ tình yêu ngây thơ, trong sáng, hết sức chân thành này.
Trong đầu mãi suy nghĩ phải làm cho Lang Tĩnh Phong thoải mái, tận hứng, Bạch Nguyễn ngoan ngoãn không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn lúc ở trong bồn tắm một giờ trước. Lang Tĩnh Phong đã có thói quen bị từ chối, khi thấy Bạch Nguyễn nghe lời làm cho hắn cực kỳ hưng phấn, đem Bạch Nguyễn đùa nghịch qua đùa nghịch lại, cho đến khi Bạch Nguyễn kháng nghị nếu hắn còn như vậy thì cậu sẽ biến lại nguyên hình, Lang Tĩnh Phong mới tìm về cho mình một chút lý trí, đặt việc mua nút lọ là việc hàng đầu trong chương trình một ngày của hắn.
Hai người triền miên đến hơn nửa đêm, cả hai đều mệt hiện ra nguyên hình, ra giường bị chà đạp đến rối tinh rối mù, không thể ngủ trên giường, Lang Tĩnh Phong ngậm Bạch Nguyễn nhảy xuống đất, đem Bạch Nguyễn đặt trước tổ làm bằng cỏ, dùng chóp mũi đẩy cậu vào trong tổ làm bằng cỏ, sau đó nằm lên sàn nha bên cạnh tổ cỏ, chuẩn bị ngủ một đêm trên sàn nhà, dù sao mùa hè ngủ trên sàn nhà cũng là thỏa mái nhất.
Bạch Nguyễn giống như cái bánh trôi bị Lang Tĩnh Phong cuốn vào bên trong tổ, ngẫng đầu nằm xuống một lát lại đứng dậy nhảy ra khỏi tổ cỏ, kiên quyết đến bên miệng cùng hai chân trước của Lang Tĩnh Phong, dùng chiếc miệng ba cánh hoa hôn nhẹ lên mặt hắn, nói: “Kỉ”
Cùng nhau ngủ.
Lang Tĩnh Phong quay đầu, liếʍ liếʍ chiếc miệng ba cánh hoa cùng với lỗ tai, Bạch Nguyễn co rụt người lại, bị nhột mà cười không ngừng, cũng đứng dậy liếʍ tai của Lang Tĩnh Phong hai cái trả lại, Lang Tĩnh Phong bị nhột đến tức giận, vội dùng chân trước đem Bạch Nguyễn đè xuống, tức giận liếʍ từ đầu đến chân, sau đó dùng mặt ngăn Bạch Nguyễn làm cho cậu ngủ.
……
Kết quả thi đại học sẽ được công bố vào ngày 27, nói chung còn nữa tháng thời gian tự do.
Nửa tháng này mỗi ngày Lang Tĩnh Phong đều dính lấy Bạch Nguyễn, ban ngày hai người đi dạo phố, xem phim, chơi bóng, chơi trò chơi, buổi tối thì lại vận động đến sức cùng lực kiệt.
Lang Tĩnh Phong mua cái nút cao su nhét vào, hiệu quả không tồi, mỗi lần hơn mười phút, Bạch Nguyễn hầu như đều ở trạng thái lơ lửng trên bờ vực kɧoáı ©ảʍ tột độ, đối với chuyện này càng ngày càng thích.
Phát tiết hết du͙© vọиɠ, hai người trước sau biến nguyên hình, người này mát xa cho người kia, cuộc sống gia đình tạm ổn, hạnh phúc, không màng danh lợi, giống như có thể sống như vậy đến trăm năm.
Nửa tháng sau, Lang Tĩnh Phong không trực tiếp ở nhà của Bạch Nguyễn, mỗi ngày hắn đều đến đây vào ban ngày, buổi tối 10 giờ 11 phút về, mỗi lần đều mang theo một túi rau dưa bà Trương mới hái.
Loại rau này tự trồng không sử dụng thuốc trừ sâu và phân bón hóa học, nhìn không đẹp bằng rau ngoài chợ nhưng mùi vị của rau rất đậm, Bạch Nguyễn đối với đồ ăn rất kén chọn, không thích ăn đồ ăn mua ngoài chợ.
Không chỉ mang rau, mỗi ngày Lang Tĩnh Phong đều mang theo những bó hoa, nước hoa nam, bút máy, cà vạt và những món quà nhỏ khác, vừa làm cho Bạch Nguyễn vui vẻ, vừa cố ý làm bộ để Lang Thiến nhìn thấy, để Lang Thiến biết rằng hắn đang theo đuổi một người.
“Mẹ” Buổi tối hôm nay, Lang Tĩnh Phong chạy đến bên người Lang Thiến đang đắp mặt nạ, đưa điện thoại đến trước mặt bà, lướt vài tấm hình, giả vờ hỏi ý kiến: “ Mẹ xem những chiếc ví này, cái nào đẹp hơn?”
Lang Thiến liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cho con dùng?”
Lang Tĩnh Phong cười cười: “Không phải, con muốn tặng người khác.”
Lang Thiến cũng cười: “Bao nhiêu tuổi?”
Lang Tĩnh Phong ho nhẹ một tiếng: “Hai mươi sáu.”
Lang Thiến nhíu mày: “Làm công việc gì?’
“Mẹ, mẹ đừng hỏi.” Lang Tĩnh Phong làm ra vẻ ngượng ngùng, cố gắng nặn ra một vệt đỏ trên khuôn mặt còn dày hơn cả tường thành, nhưng không thành công, vì vậy hắn đứng dậy đi lên lầu hai, “Con tự mình chọn. “
“Con quay lại—” Lang Thiến miễn cưỡng kéo dài giọng.
Lang Tĩnh Phong cúi đầu quay lại ngồi cạnh Lang Thiến trên sô pha, người thiếu niên ngây thơ bị hù dọa đến hồn muốn bay lên, nhỏ giọng than thở nói: “ Con chỉ là tùy tiện tặng thôi.”
Lang Thiến cười giễu cợt: “Nói đi, vừa ý tiểu tử nhà ai, mẹ sẽ chỉ cho con cách theo đuổi, cho lời khuyên. Ngày nào cũng đến tối muộn mới về nhà, người còn chưa theo đuổi được mà hồn thì đã muốn bay?”