Hai ngày thi đại học, cả Lang Thiến và Lang Viễn Sơn đều canh giữ bên ngoài phòng thi như những bậc cha mẹ bình thường khác, còn đặt phòng hai ngày ở khách sạn gần phòng thi cho con trai nghỉ trưa. Lang Viễn Sơn có công việc trên người, hai ngày nay không theo được cả quá trình thi, Lang Thiến lại theo sát làm người hầu cả hai ngày, thay đổi tác phong bá đạo cường thế ngày xưa, sợ có gì đó nhỏ nhặt làm tâm trạng con trai không thoải mái, hiền từ giống như đổi thành người khác vậy, ngay cả vặn nắp chai nước khoáng cũng không cho Lang Tĩnh Phong tự làm.
Dưới tình hình như vậy, Bạch Nguyễn không có chỗ nào để lộ diện, đành phải dùng WeChat liên lạc với bạn trai tương lai của mình, mỗi khi có môn thi xong đều trò chuyện một lát với Lang Tĩnh Phong, giúp cậu thư giãn tâm trạng tránh cho suy nghĩ nhiều, còn để cổ vũ cho môn thi tiếp theo.
Lang Tĩnh Phong có khả năng chịu được áp lực rất mạnh, tâm trạng ổn định tâm thái bình thản, không sợ hãi chút nào cả, vừa nhìn thấy Lang Thiến và Bạch Nguyễn rõ ràng rất căng thẳng lại vì không muốn lây nhiễm sự căng thẳng ấy cho mình mà tỏ ra cẩn thận giả vờ ung dung, Lang Tĩnh Phong vừa nghĩ tới đã vui vẻ, thi xong một môn còn trấn an ngược lại hai người, nói dăm câu vui đùa để trêu chọc họ.
Tiếng chuông reo, bài thi môn tiếng Anh cuối cùng kết thúc, thí sinh đổ xô ra khỏi phòng thi.
Một tiếng cửa xe đóng lại, Lang Tĩnh Phong ngồi vào hàng ghế sau, cơ thể nghiêng người về phía trước, một trái một phải ôm Lang Thiến với Lang Viễn Sơn ngồi ở ghế lái cùng ghế phụ, lộ ra một nụ cười hơi kiêu ngạo, nói: “Thi tốt lắm, con vớ mánh rồi.”
Lang Viễn Sơn cười to, quay tay lại xoa mạnh trên đầu con sói nhỏ kia, nói: “Không hổ là con trai của cha!”
Lang Thiến sợ hai cha con này nói trước bước không qua, vội vàng hủy bỏ FLAG: “Chỉ cần phát huy được trình độ đáng có của mình thì chính là thắng lợi, buổi tối muốn ăn gì, có muốn đi đâu chơi hay không? Bạn cùng lớp của con không tổ chức liên hoan gì hả?”
Lang Tĩnh Phong đảo mắt, nói dối: “Tổ chức, con và mấy người bạn hẹn nhau, buổi tối ra ngoài chơi bi-a hát hò gì đó, muốn chơi thâu đêm, có được không mẹ?”
“Có cái gì không được, cứ thả lỏng thư giãn thoải mái đi.” Lang Thiến đồng ý ngay, lúc trước bà quản Lang Tĩnh Phong nghiêm ngặt lại cấm cửa là bởi vì Lang Tĩnh Phong suốt ngày cà lơ phất phơ không chịu học tập, bà sợ con trai học thói hư hỏng ở bên ngoài, mà hiện tại sự băn khoăn này đã bị Lang Tĩnh Phong dùng hành động tiêu trừ, bà cũng sẽ không bó tay bó chân với con trai nữa, thi đại học kết thúc rồi tất nhiên là muốn chơi như thế nào thì chơi thế đó.
Để bày tỏ sự ủng hộ, Lang Thiến chuyển cho Lang Tĩnh Phong một khoản tiền tiêu vặt luôn tại chỗ, nói: “Đi chơi đi, tụ họp ở chỗ nào, có cần mẹ đưa con qua đó không?”
“Không cần.” Lang Tĩnh Phong nhớ thương Bạch Nguyễn, xao động đến ánh mắt lóe sáng: “Con phải về trường trước, nhận thông tin đăng ký, còn phải mang sách gì gì đó đi, mẹ đưa con đến cổng trường rồi chờ một chút, con cầm sách lên xe, sau đó con sẽ đi chơi với bọn nó.”
Lang Thiến đáp lại, đạp chân ga, Lang Tĩnh Phong ngồi trở lại ghế sau, thấy Bạch Nguyễn gửi tới một tin nhắn wechat.
Bạch Nguyễn: “Ra khỏi phòng thi chưa?”
Lang Tĩnh Phong: “Ra rồi, em phát huy rất tốt.”
Bạch Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được, lát nữa nhớ trở lại trường thu dọn đồ đạc, nhận hướng dẫn đăng ký và bằng tốt nghiệp.”
Trong lòng Lang Tĩnh Phong ngứa ngáy không chịu nổi: “Lát nữa trở về trường hôn thầy.”
Bên Phía Bạch Nguyễn không trả lời ngay, Lang Tĩnh Phong truy hỏi: “Có cho hôn không? Nói đi.”
Lang Tĩnh Phong đánh máy rất nhanh: “Bây giờ em đã thi xong cũng tốt nghiệp rồi, từ giờ trở đi em không tính là học trò của thầy, thầy lại nói không cho là em giận thật đấy.”
Bạch Nguyễn nhắn một chữ: “Cho.”
Đầu quả tim Lang Tĩnh Phong run lên.
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng có trời mới biết một câu trả lời thẳng thắn như vậy hắn chờ đợi trong lo lắng, miệng Bạch Nguyễn rất nghiêm khắc, sống chết không chịu chính thức thiết lập quan hệ yêu đương, ngoại trừ ngày sinh nhật của mình cậu phá giới nói ra những lời mập mờ, vẫn cứ luôn không chịu nói ra lời để khiến hắn vui vẻ. Lý trí Lang Tĩnh Phong hiểu rõ Bạch Nguyễn có cảm giác đối với mình, cũng khó tránh khỏi bởi vì lâu dài không có được khẳng định mà thấp thỏm lo lắng, thỉnh thoảng khi tâm trạng sa sút cũng không nén nổi hoài nghi Bạch Nguyễn miễn cưỡng thân cận với mình nhưng thật ra trong lòng thật sự không bằng lòng, cho nên một câu Bạch Nguyễn đáp lại bây giờ đối với hắn rất quan trọng, phải bắt Bạch Nguyễn bồi thường tất cả những bất an ngày trước
Lang Tĩnh Phong trêu chọc hắn: “Mười phút nữa em đến, thầy tới phòng chứa đồ tầng ba chờ em, được không?”
Lang Tĩnh Phong ngay từ đầu đã có tâm khi sư diệt tổ, Bạch Nguyễn lại không có ý giống vậy, cậu còn chưa kịp đem quan hệ trước mắt của hai người từ trong quan hệ thầy trò hoàn toàn lột ra, cho nên chần chờ không biết xấu hổ hé răng.
Lang Tĩnh Phong trong lòng hiểu rõ, thừa dịp tình hình đang tốt nắm chắc thời cơ củng cố, thuần thục bán thảm giả vờ mất hứng nói: “Thật ra ánh mắt của em rất cao, sống đến lớn chừng này vất vả lắm mới gặp được người mình thích, quen biết không được mấy ngày đã nhận định là thầy, móc tim móc phổi với thầy như vậy, nhưng thầy nói xem hơn một năm nay thầy đối với em như thế nào, em muốn làm chút gì đó với thầy, thầy có bao giờ nghe theo em không?”
Lang Tĩnh Phong phát một đợt thảm, ngay sau đó lại tuôn ra một đợt: “Đây là mối tình đầu của em, thầy xem ai yêu đương lần đầu mà thảm như vậy, vất vả lắm mới được thư giãn, thầy cũng không bồi thường cho em, thầy nói xem thầy có đúng như vậy không, bảo bối?”
Bạch Nguyễn bị hắn nói đến áy náy, rốt cuộc cũng chẳng quan tâm đến cái gì khác nữa, vội vàng nói: “Sau này em nói gì cũng nghe theo em, đừng khó chịu nữa.”
Lang Tĩnh Phong cười: “Ở phòng chứa đồ tìm hiểu một chút?”
Bạch Nguyễn nhìn xung quanh, thấy hành lang không có người, mở một cánh cửa nhỏ hít sâu một hơi, buộc không khí hơi ẩm ướt trong không gian thấm ướt vào phổi: “Tôi đã ở đây rồi.”
Lang Tĩnh Phong liếʍ liếʍ môi, tưởng tượng dáng vẻ của Bạch Nguyễn lúc này bấy giờ, hỏi: “Thầy có đỏ mặt không?”
Làn da Bạch Nguyễn vừa trắng vừa căng mịn, lúc ngượng ngùng thì đôi gò má ửng hồng nhàn nhạt, không giống như cậu bị đỏ mặt, ngược lại giống như bị xung quanh ngàn cây vạn thụ bỗng nhiên nở đầy hoa đào ánh hồng, còn đẹp hơn, với lúc không đỏ mặt, Lang Tĩnh Phong thích ngắm cực kỳ..
Chỉ tiếc hơn một năm nay Bạch Nguyễn bị hắn trêu chọc không đứng đắn nhiều lần, da mặt mỏng vốn vừa chọc đã ngượng ngùng bị yếu tố hoàn cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều, lưu manh đùa giỡn cũng sắp trêu chọc không nổi.
Bạch Nguyễn đóng cửa phòng chứa đồ, thành thật trả lời: “Được rồi, không có đỏ lắm.”
Lang Tĩnh Phong tăng liều lượng: “Đợi lát nữa còn muốn hôn cổ thầy, dùng sức hôn, mυ'ŧ thầy đỏ một mảng, tím một mảng, sau đó có bạn học hỏi thầy thì thầy nói là bị sâu cắn, có được không?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lang Tĩnh Phong chỉ là nghiện miệng trêu chọc, muốn nhìn Bạch Nguyễn khó xử mà thôi, trên thực tế cho dù Bạch Nguyễn bảo hắn làm như vậy hắn cũng không thể làm được, dù sao hắn cũng đã tốt nghiệp, không sợ người ta đàm tiếu, nhưng Bạch Nguyễn còn phải tiếp tục làm giáo viên ở trường trung học, sao có thể chịu được chuyện này.
Quả nhiên, Bạch Nguyễn nghe xong kinh ngạc chốc lát: “Vậy chắc chắn không được, em đừng nghĩ nữa.”
Lang Tĩnh Phong cắn môi nhịn cười, suy nghĩ làm sao để trêu chọc thầy Tiểu Bạch, trong lúc không ai nhắn tin, phía trên giao diện đối thoại trong WeChat của Lang Tĩnh Phong “Đối phương đang nhập…” vẫn cứ lặp đi lặp lại nhấp nháy, Bạch Nguyễn ở bên kia nhắn rồi xóa, xóa rồi nhắn, rối rắm một hồi lâu, mới gửi tới một câu: “Xương quai xanh thì được, có thể cài cúc áo che đi”
… Đệch! Lang Tĩnh Phong ngẩn ra, kích động đến đứng ngồi không yên, miệng khô lưỡi đắng kéo áo xuống, hỏi: “Bây giờ thầy có đỏ mặt không?”
Bạch Nguyễn vuốt ve gò má nóng bỏng của mình, thành thật nói: “Đỏ rồi.”
… Thầy Tiểu Bạch đang đỏ mặt vụиɠ ŧяộʍ trốn ở trong phòng chứa đồ chờ mình đi vào hôn cậu, ý nghĩ này trong đầu làm cho Lang Tĩnh Phong hận không thể bóp cổ hít một hơi.
Trong phòng chứa đồ tầng ba, Bạch Nguyễn đang dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trên hành lang, bỗng nhiên, có tiếng bước chân quen thuộc, hai bậc hai bước lên cầu thang từ lầu hai bay lên cả đoạn đường, tim Bạch Nguyễn đập thình thịch, nghĩ Lang Tĩnh Phong muốn hôn xương quai xanh của mình, lén cởi bỏ hai cái cúc áo sơ mi.
Cởi cúc áo xong, một bóng người nhanh chóng chen vào trong phòng chứa đồ rồi nhanh chóng đóng cửa lại, Bạch Nguyễn bị kéo ngã vào trong ngực, theo người ấy xoay một vòng, bị đặt ở giữa cửa và vách tường, bị người ta đè tới không thể nhúc nhích.
“Nói “ Giọng nói tràn ý cười của Lang Tĩnh Phong truyền đến: “Em có phải là bạn trai của thầy không?”
Bạch Nguyễn miễn cưỡng rút cánh tay ra, vòng quanh lưng Lang Tĩnh Phong, nhẹ giọng nói: “Phải.”
Dứt lời, động tác của cậu hơi trúc trắc chủ động vuốt ve gáy Lang Tĩnh Phong, đè xuống.
Cái đè nhẹ nhàng này, phảng phất tạo thành hơn trăm vạn tấn lực đẩy trên cổ Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong mạnh mẽ cúi đầu, hôn Bạch Nguyễn dữ dội.
“Nhẹ chút nào” Động tác mυ'ŧ hôn cắn cắn của Lang Tĩnh Phong hơi thô lỗ, Bạch Nguyễn thở hổn hển, liếʍ cánh môi mình bị đùa đến đỏ bừng, nhỏ giọng nhắc nhở “: Lát nữa thầy còn phải cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp cho các bạn học, đừng để bọn họ nhìn ra…”
“Vậy em hôn ở nơi họ không thể nhìn thấy nhé?” Lang Tĩnh Phong vô cùng hiền từ, một đường đi xuống phía dưới, xương quai xanh đẹp đẽ bị cổ áo sơ mi trắng che hờ đẹp đến mê người không thể tưởng tượng nổi. Lang Tĩnh Phong khêu một cái thấy chỗ Bạch Nguyễn cố ý cởi bỏ hai cái nút cổ áo, nói: “Thầy vừa mới cởi?”
“Ừm.” Bạch Nguyễn quay mặt đi, rũ mắt nhìn xuống đất.
Lang Tĩnh Phong cảm thấy mình sắp điên rồi: “Để tiện cho em hôn thầy?”
Bạch Nguyễn hít sâu một hơi, ngẫm lại sói con của cậu đã chịu ấm ức, không dám không chiều theo Lang Tĩnh Phong, nhịn xuống nỗi xấu hổ thừa nhận: “Ừm.”
Tất cả mọi thứ trong phòng chứa đồ dường như đều đang nóng lên, ngay cả không khí cũng dần thiêu đốt, nhẵn nhụi, bí ẩn, niêm mạc và da dẻ ma sát vào lại tách ra tạo lên âm thanh mập mờ không dứt, Lang Tĩnh Phong đã có “danh phận”, nắm lấy Bạch Nguyễn sao cũng không đủ, gần như hận không thể mang tất cả những lời tình cảm Bạch Nguyễn nợ mình, vừa hôn vừa hỏi hết: “Có phải đã thích em từ lâu rồi không?”
Năm ngón tay thon dài của Bạch Nguyễn luồn vào trong mái tóc đen của Lang Tĩnh Phong, ánh mắt bị hun nhuộm đến hơi mê ly, ngoan ngoãn nói: “Ừ… thích lâu rồi.”
Trong lòng Lang Tĩnh Phong ngọt ngào không chịu nổi, quấn quýt hỏi: “Thầy thích em lúc nào vậy? Nói mau.”
Bạch Nguyễn không cần suy nghĩ: “Ngày em tổ chức sinh nhật cho thầy, bắt đầu thích một chút, sau đó càng ngày càng… thích.”
“Tại sao lại là ngày sinh nhật?” Lang Tĩnh Phong truy hỏi: “Bởi vì em có lòng chuẩn bị quà?”
“Một nửa nguyên nhân.” Bạch Nguyễn nói xong, bỗng nhiên giơ tay nhéo nhéo lỗ tai trái Lang Tĩnh Phong, nói: “Ngày đó em đẹp trai vô cùng.”
Lang Tĩnh Phong cầm tay Bạch Nguyễn sờ lỗ tai mình, cười: “Thích em đeo hoa tai?”
Bạch Nguyễn nghĩ đến dáng vẻ Lang Tĩnh Phong đeo khuyên tai, tim đập không ngừng, nói: “Thích, nhìn đẹp lắm.”
Lang Tĩnh phong sôi máu sói, chuyển đề tài, nói lời thô tục: “Vậy muốn em đeo bông tai làm thầy thì sao?”
Lưu manh này đùa giỡn không khỏi quá thẳng thắn, Bạch Nguyễn không đủ trình độ, nhất thời nghẹn lại.
“Nói chuyện đi, cưng à.” Thắt lưng Lang Tĩnh Phong khẽ động, đè vào Bạch Nguyễn: “Sau này chuyện gì cũng nghe theo em nói đúng không?”
Bạch Nguyễn xấu hổ khó chịu, cúi đầu đặt trán lên vai Lang Tĩnh Phong, nhắm mắt lại, da đầu cứng ngắc quyết tâm, nói: “Muốn.”