Sau khi kiểm tra tình trạng của lớp tự học buổi sớm, Bạch Nguyễn trở lại văn phòng, chuẩn bị cho tiết ngữ văn đầu tiên.
Ngay sau đó là thời gian học sinh nộp vở bài tập, cửa văn phòng mở ra, người đại diện các ban các khoa đang cầm một đống bài tập đi ra đi vào.
Bạch Nguyễn đưa tay ra sau, ấn ấn lá bùa trên lưng.
Vừa rồi đi tuần tra lớp tự học buổi sáng thì không thấy Lang Tĩnh Phong, hỏi Trương Đào bạn ngồi cùng bàn của y, thì nghe nói là chưa có tới, Bạch Nguyễn vội vã muốn thử xem hiệu quả của lá bùa, vòng vo vài vòng ở trong ban mà vẫn không chờ được người tới, đành phải đi về văn phòng trước.
Bỗng nhiên, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào mang theo một ít yêu khí, chóp mũi Bạch Nguyễn hơi hơi dật dật, quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Lang Tĩnh Phong đang từ cửa chính bước về phía bên này. Y giống như là chạy thẳng tới văn phòng, áo khoác đồng phục mở rộng, tóc mái bị gió thổi nhếch lên trên. Cả gương mặt đều lộ ra, gương mặt bị nhìn không xót gì, có vẻ rất đẹp trai.
“Thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong đi tới trước bàn công tác, giống như lướt trên một trận gió nhẹ nhàng: “Em ngủ quên.”
Yêu khí lạnh thấu xương của sói yêu đập thẳng vào mặt, nhưng cường độ so với mấy ngày trước yếu đi không ít, toàn thân cơ thể Bạch Nguyễn khi nhìn thấy Lang Tĩnh Phong lập tức trở nên căng thẳng, sau khi cảm thấy uy hϊếp không đủ lớn liền từ từ thả lỏng. Đại não vẫn duy trì cảnh giác cao độ, thần kinh lại vang lên một hồi cảnh báo, cũng không có hạ xuống.
Có tác dụng, thật tốt quá…. Bạch Nguyễn thở nhẹ ra.
Trong não bộ cậu vẫn căng thẳng, cũng vẫn sợ, nhưng mức độ đã giảm đi rất nhiều, từ sợ tới mức không thể tự làm chủ cuộc sống tới hồi hộp rụt rè, quả thực đã là một bước nhảy vọt, hơn nữa hiện giờ trong văn phòng có rất nhiều người, học trò mang bài tập tới chạy ra chạy vào cũng rất ồn ào, thần kinh của Bạch Nguyễn cũng được thả lỏng một tầng.
Bạch Nguyễn lấy lại bình tĩnh, so với mấy ngày hôm trước nhìn thấy Lang Tĩnh Phong liền sợ tới mức không thể nói được đã thay đổi rất nhiều, bình tĩnh nói: “Từ khi em chuyển trường tới nay đây là lần đầu tiên tới muộn, thầy không phạt em, sau này nhớ rõ đặt lại đồng hồ báo thức.”
Lang Tĩnh Phong nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn, hình như không còn sợ mình, đáy mắt hơi lộ ra ý cười nói: “ Có dì gọi em rời giường…. Đêm qua vận động mạnh, ngủ như chết, không có nghe thấy tiếng gõ cửa.”
Nhắc tới chuyện vận động mạnh tối hôm qua liền khiến Bạch Nguyễn nghĩ tới Lang Tĩnh Phong thấy việc nghĩa hăng hái làm, lại càng không muốn tính sổ việc đi muộn này, liền phất tay nói: “Sau này nhớ chú ý, nhanh trở về tự học đi.”
Bạch Nguyễn không biết Lang Tĩnh Phong nói vận động mạnh thật ra cũng không phải là đánh nhau.
Tối hôm qua Lang Tĩnh Phong mất ngủ.
Trước đó y làm bánh áp chảo ở trên giường, lăn qua lộn lại thay đổi vô số tư thế, nhưng thần kinh phấn khởi của y chết sống lại không cho y đi vào giấc ngủ, một đôi mắt sói đầy sức sống sáng rực trong phòng ngủ, sáng tới mức có thể thiêu cháy người khác.
Y nghĩ tới Bạch Nguyễn.
Kỳ thật y cũng không biết muốn nghĩ cái gì, dù sao nó giống như một khối u, Bạch Nguyễn ngồi dưới chân tường, bị mấy sợi tơ cuồn cuộn quấn lấy sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt rơi từng giọt cứ quanh quẩn trong não y không đi.
Lang Tĩnh Phong chịu không nổi là con trai khóc, con trai càng khóc y càng muốn đánh người, nhưng Bạch Nguyễn khóc nhìn rất đẹp, thuộc loại ngoại lệ.
….. không chỉ không muốn đánh, trong lòng còn hơi mềm mại.
Vật nhỏ đó rụt rè, nhát gan như một con thỏ…. Trong đêm nay Lang Tĩnh Phong đã xoay người mấy trăm lần, từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, khóe miệng hơi hơi cong lên, gối tay lên đầu nhìn về phía trần nhà, trong ngực có một luồng lửa nóng giống như ruồi bọ không đầu đấu đá lung tung.
Một thầy giáo nhỏ hay sợ hãi như vậy, vậy mà ở thời khắc quan trọng còn có thể cho học trò chạy trước, trước khi Lang Tĩnh Phong bay qua mặt tường bên kia cũng nghe thấy rõ ràng.
Còn có cái tên Chu…. Chu gì ấy nhỉ, để cho Chu nhỏ bé chạy, Lang Tĩnh Phong nghĩ liền nôn nóng thở hắt ra, nghĩ thầm nếu mình tới trễ một chút, Bạch Nguyễn nhất định sẽ bị những con chó kia cắn nát, nghĩ như vậy, luồng nhiệt đang xao động trong cơ thể Lang Tĩnh Phong liền lạnh xuống, có một dòng điện xẹt qua lưng, lại không ngủ được.
Không phát tiết tinh lực thừa thải này thì không thể nào ngủ được, Lang Tĩnh Phong lập tức ngồi dậy, thuần thục cởϊ áσ ngủ và qυầи ɭóŧ ra, nhảy xuống giường, thân hình hơi thấp xuống liền biến thành một con sói.
Thân hình con sói kia vừa thô to vừa mềm dẻo, bóng loáng trơn nhẵn, bị ánh trăng chiếu vào nhìn giống như lụa sa tanh.
Lang Tĩnh Phong rũ đuôi xuống, im lặng đi ra phòng ngủ, đi tới phòng tập thể dục dưới lòng đất, nhảy lên máy chạy bộ, dựng thẳng người lên, dùng móng vuốt vỗ vào chốt mở, chỉnh tới tốc độ nhanh nhất, mở ra bốn chân sói thon dài chạy như điên!
Sức chịu đựng của sói rất tốt, có thể chạy được tốc độ 60km/h trong 20 phút, Lang Tĩnh Phong thích cảm giác buông bỏ mọi thử dùng hết sức để chạy, mỗi khi tâm tình y buồn bực, hay tinh lực quá thừa, hoặc không có việc gì đều có thói quen lựa chọn chạy bộ để phát tiết hoặc gϊếŧ chết thời gian.
“Hú hú hú—-“ Lang Tĩnh Phong chạy vui vẻ, liền đắc ý, ngửa mặt lên trời hú một tràng dài.
“Hú hú hú—-“
“Hú hú hú hú hú —-“
“Hú hú—-“
Tiếng hú của Lang Tĩnh Phong vừa vang lên, phòng ngủ lầu hai và phòng bảo mẫu cũng vang lên tiếng sói hú.
Đây là tập tính của loài sói vừa nghe đồng lại hú sẽ nhịn không được hú theo….
Lang Tĩnh Phong: “Ẩu u.”
Thao.
Vài giây sau, một con sói xám cường tráng từ lầu hai tiến sát tới tầng hầm, hình thể của nó còn lớn hơn so với Lang Tĩnh Phong, một thân toàn là sát khí.
“Wooooo? Woooooo!?” sói xám uy nghiêm răn dạy.
Còn không ngủ? Hơn nửa đêm còn ầm ĩ cái gì!?
“….. wooo.”….. Bây giờ ngủ.
Lang Tĩnh Phong nhảy xuống máy chạy bộ, run rẩy lông, vung đuôi, y ủ rũ đi ngang qua ba mình.
Chế độ cấp bậc trong bầy sói rất nghiêm ngặt, không thể không có nguyên tắc, người có địa vị thấp phải phục tùng người có địa vị cao vô điều kiện, đây cũng là lý do vì sao Lang Tĩnh Phong không hề có hứng thú với học hành, lại vẫn phải mỗi ngày kiên trì đi kéo dài việc học— cha mẹ cức nhắc quy định y là phải học đại học, cho dù là học đại học theo trào lưu cũng được, chỉ cần không bị mất mặt trong tộc là được.
Lang Tĩnh Phong ở trong nhà đứng hàng thứ ba, thứ nhất là mẹ y, thứ hai là ba y, thứ tư là dì bảo mẫu, thứ năm là lái xe, nếu mở rộng ra cả gia tộc Sói, vậy thì phải mất cả danh sách dài hàng mét mới có thể tìm y.
Hậu quả của việc tối hôm qua điên tới nửa đêm là sáng sớm hôm sau Lang Tĩnh Phong không thể rời giường, đến muộn hai mươi phút.
“Thầy giáo Bạch.” Bạch Nguyễn kêu Lang Tĩnh Phong trở về lớp học, Lang Tĩnh Phong lại không nhúc nhích, duỗi tay về phía Bạch Nguyễn: “Kẹo đâu?”
Lúc này Bạch Nguyễn mới nhớ ra điều này, từ trong ngắn kéo lấy ra một túi kéo thỏ còn lại một nửa, cầm lấy ba viên, cẩn thận đặt vào trong lòng bàn tay Lang Tĩnh Phong.
Ăn ngọt tâm tình sẽ tốt, Bạch Nguyễn gọi học sinh tới nói chuyện xong nếu cảm xúc của học sinh không tốt, sẽ cho vài viên kẹo để đùa học sinh vui vẻ.
Lang Tĩnh Phong nhét kẹo vào trong túi, đang muốn đi, bống nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào nửa túi còn lại hỏi: “Số còn lại muốn cho ai sao?”
Bạch Nguyễn thành thật đáp: “Không biết…. dù sao cũng chỉ cho học trò.”
Đột nhiên Lang Tĩnh Phong lại thấy khó chịu, im lặng một lát, chậc một tiếng nói: “Không đúng thầy Bạch, em ra tay vì nghĩa nên phải thưởng cho em nhiều hơn chứ?”
Bạch Nguyễn hơi gật đầu: “Muốn thưởng cái gì, em nói đi.”
Lang Tĩnh Phong cầm lấy nửa gói kéo đang nằm trên đùi Bạch Nguyễn nói: “Đều là của em.”
Bạch Nguyễn mờ mịt ngẩng đầu nhìn y: “…. Em thích ăn thì cầm đi.”
Sói thích ăn đồ ngọt như vậy sao?
Từ khi Lang Tĩnh Phong đi vào tới giờ, Bạch Nguyễn cũng chưa dám nhìn thẳng y, chủ yếu là bởi vì mấy ngày hôm trước bị dọa, theo thói quen không dám ngẩng đầu, cho nên vừa rồi liếc mắt nhìn qua, Bạch Nguyễn với phát hiện hôm nay Lang Tĩnh Phong khác với mọi ngày—- lớp sương công đức đen như mực ban đầu đã nhạt hơn, biến thành màu xám tro tàn.
Ngày hôm qua giúp Chu Hạo Thần hình như đã có chút hiệu quả? Bạch Nguyễn nghĩ, yên lặng nhìn về chỗ xương quai xanh dưới cổ áo của Lang Tĩnh Phong, muốn nhìn rõ màu sắc của công đức.
“Thầy đang nhìn gì vậy?” Bỗng nhiên, Lang Tĩnh Phong cố ý hạ giọng hỏi một câu.
“A…. Không.” Bạch Nguyễn vội thu lại tầm mắt, bỗng nhiên nhận ra Lang Tĩnh Phong không đeo cà vạt, thuận miệng hỏi: “Cà vạt em đâu? Trường học có quy định, phải mặc đồng phục chỉnh tề.”
“Dì ủi cà vạt cho em, em quên lấy, ngày mai nhất định không quên.” Lang Tĩnh Phong nói xong, bỗng nhiên nổi hứng, cởi bỏ một nút áo sơ mi, đùa giỡn với Bạch Nguyễn: “Em lại cởi một nút nữa nhé?”
Bạch Nguyễn sửng sốt, ánh mắt bỗng dưng trợn tròn: “Em đang nói gì vậy!?”
Lúc này, Thôi Vũ Hoành đại, diện môn toán ban bốn ôm một chồng sách bài tập đi vào, thả xuống bàn làm việc của Lưu Chấn, báo cáo: “Lang Tĩnh Phong và Triệu Duệ không nộp.”
Lưu Chấn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lang Tĩnh Phong, ánh mắt quắc thước, thanh âm như chuông đồng: “Bài tập của em đâu!”
“Em viết rồi.” Lang Tĩnh Phong mỉm cười, từ trong cặp sách lấy ra một cuốn bài tập dựa vào sao chép đưa qua.
Các giáo viên khác cũng được chia ra thành thật và không thành thật, các giáo viên khác đã có thái độ chết lặng với việc Lang Tĩnh Phong không nộp bài tập, biết y việc xấu đầy mình, cũng lười quản, mà Lưu Chấn là loại trong mắt không thể lưu một hát cát, làm thầy giáo sẽ dạy chữ tín, nói phải thu toàn bộ bài tập, sẽ thu toàn bộ bài tập.
Lưu Chấn hừ lạnh một tiếng nhận lấy cuốn sách bài tập, Lang Tĩnh Phong lấy ra một quyển bài tập ngữ văn để lên trên bàn Bạch Nguyễn nói: “Của thầy em cũng viết.”
Giọng nói và thần thái của y khi nói lời này làm cho Bạch Nguyễn mơ hồ nghĩ muốn nói lời cảm ơn với y.
“Đi nhé, thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong vung tay lên, lắc lư đi ra văn phòng, Thôi Vũ Hoành vừa đưa sách bài tập toán tới xong liền đi theo phía sau y.
Hai người đi tới cửa phòng học ban bốn, bước chân Lang Tĩnh Phong hơi dừng lại, quay đầu hỏi: “Còn người không giao bài tập toán tên là gì?”
Thôi Vũ Hoành ngẩn ra, chần chờ nói: “Triệu Duệ, làm sao vậy?”
Lang Tĩnh Phong: “Không biết, ngồi ở đâu?”
Thôi Vũ Hoành đứng ở cửa chỉ tay vào trong: “Là bạn nam dựa vào tường ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên, để làm chi?”
Lang Tĩnh Phong không đáp, y hùng hồn đi về phía người ngồi từ hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên, dùng ngón tay gõ gõ hai cái lên bàn Triệu Duệ hỏi: “Vở bài tập toán của cậu đâu?”
Vẻ mặt Triệu Duệ cứng lại, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, nhìn người từ khi chuyển trường tới đây không hề nghe giảng và nộp bài tập, còn mang tiếng đánh thầy giáo, học sinh xếp loại kém Lang Tĩnh Phong: “…..”
Người anh em này bị vấn đề gì sao?