Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3

Chương 16: Lừa dối vào ngày kỷ niệm

Edit: Thỏ Ngọc.

Gần cuối năm là thời điểm bộ phận tài chính của công ty bận rộn nhất.

Sao kê, thanh toán bù trừ các khoản mục cho cả năm. Kiểm tra đối chiếu các hạng mục, còn có các loại kiểm kê cuối năm. Toàn bộ bộ phận tài chính mấy ngày nay đều phải bận rộn tăng ca.

Đặc biệt là Giản Tang, thân là giám đốc tài chính còn bận đến tối mặt.

Hôm nay anh đang nói chuyện với trợ lý của mình về việc chấp thuận nghỉ phép.

Cô trợ lý nhỏ lại gần nhờ anh giúp đỡ: "Anh Giản, người trực ban ngày Tết năm nay có thể thêm tôi được không ạ?"

Giản Tang nhíu mày: "Tại sao?"

"Bởi vì..." Trợ lý xấu hổ cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Mẹ tôi bị bệnh, bệnh rất nặng, việc trị liệu phải tốn mấy chục vạn. Tôi đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình. Tôi nghe nói tiền lương trực ban qua năm sẽ tăng gấp ba lần vậy nên tôi muốn xin ngài giúp đỡ một chút."

Giản Tang không hề tỏ ra nghi ngờ, ngược lại gật đầu: "Tôi biết rồi."

Trợ lý sửng sốt.

Bởi vì trước khi đến đây, cô ấy đã hỏi thăm rằng cơ hội để nhận được mức lương gấp ba là rất hiếm. Số lượng vị trí trong mỗi bộ phận lại có hạn, không thể chỉ sắp xếp cho một người.

Đôi mắt của trợ lý đỏ hoe: "Giám đốc Giản, thực xin lỗi đã làm ngài khó xử. Tôi thật là một người vô dụng, chỉ có thể nghĩ đến mấy chuyện này."

Giản Tang rút tờ danh sách điền vào: "Không có gì khó xử cả."

Danh sách trực ca đã đổi, Giản Tang ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày lúc này dường như trở nên ấm áp: "Hãy cố gắng nỗ lực chữa bệnh cho mẹ, cô đã làm rất tốt rồi."

Tay của trợ lý hơi run khi cầm danh sách.

Giản Tang thấp giọng nói: "Nếu thật sự rất cần tiền, có thể tới tìm tôi. Tôi có thể giúp cô một chút theo khả năng của mình."

Nước mắt của trợ lý cuối cùng không tự chủ được rơi xuống. Cô cúi đầu thật sâu: "Cảm ơn giám đốc Giản!"

Sau khi hai người nói chuyện xong lại tiếp tục công việc.

Giản Tang đang định nói chuyện báo cáo với trợ lý thì nhận được điện thoại, anh bắt máy: "Alô?"

Giọng nói bên kia là của chồng anh.

"Alo." Giọng nói của Thẩm Minh Yến có phần lười biếng, mang ý cười: "Vợ ơi, anh đang ở một triển lãm, họ có mấy bộ sưu tập bản giới hạn được lưu truyền. Anh đã gửi ảnh chụp cho em, em chọn một cái đi."

Giản Tang biết hôm nay Thẩm Minh Yến đi tham gia một sự kiện, là một triển lãm bộ sưu tập tư nhân cao cấp. Mấy đồ vật bên trong anh cũng có nhìn qua. Dù là mấy vật phẩm bình thường cũng phải trăm vạn trở lên.

Bấm vào bức ảnh trên điện thoại, thứ được gửi đến là một chiếc vòng tay rất đẹp. Những viên đá quý màu xanh lam sáng lấp lánh được cất giữ tinh tế trong ngăn tủ. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sự tinh xảo của nó.

Giản Tang nói: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Thẩm Minh Yến dường như vừa mới nhớ đến vấn đề giá cả. Hắn hỏi một chút rồi mới trở về, thong thả ung dung như đang mua rau ngoài chợ nói: "Chắc khoảng 4000 vạn đi."

...

Giản Tang trầm giọng nói: "Không cần, đừng mua."

Thẩm Minh Yến nhíu mày: "Tại sao, không thích cái nào à?"

"Đắt quá." Giản Tang là người tiết kiệm, anh cảm thấy bỏ ra mấy chục triệu mua một chiếc vòng tay cũng không có gì hay: "Không cần thiết. Nếu anh muốn mua thì mua cho mẹ đi, bà ấy chắc sẽ thích nó."

Thẩm Minh Yến bất mãn: "Anh đang hỏi em, tự nhiên em nhắc đến bà ấy làm gì?"

Giản Tang tắt ảnh đi: "Em không cần mấy thứ này."

"Tổ tông của tôi ơi, em được nhận lễ vật còn không vui sao?" Thẩm Minh Yến không vui lắm: "Cần gì phải tiết kiệm như vậy? Có phải chồng em không mua được đâu."

Giản Tang tiếp tục xem báo cáo: "Tiết kiệm hay không không phải là vấn đề, chỉ là không cần thiết phải tiêu vào việc này. Em vừa mới kiểm tra tình hình tài chính của công ty. Mặc dù quý này thu nhập tổng thể cũng không tồi, tăng so với năm ngoái. Nhưng một số hạng mục đầu tư vẫn có chênh lệch, trong đó có một số dự án thua lỗ. Mấy cái này em sẽ sắp xếp và ghi vào báo cáo thường niên. Hôm nay anh trở về..."

Lại bắt đầu rồi.

Thẩm Minh Yến bất lực thở dài.

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, một người đàn ông bên cạnh cười nói: "Làm sao vậy tổng giám đốc Thẩm, hình như phu nhân không thích những món đồ trang sức này cho lắm. Đây là bộ sưu tập kinh điển nhất được lưu truyền của chúng tôi, đại diện cho tình yêu vĩnh cửu và chân chính. Tặng cho vợ của mình là rất thích hợp. Lúc nãy tôi thấy ngài rất hứng thú với nó, bây giờ lại có vấn đề gì sao?"

Thẩm Minh Yến cất điện thoại đi, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên một chút bất đắc dĩ, hắn uể oải nói: "Ừ, Giản Tang nhà tôi không thích."

Vương Dương từ phía sau thò tới cười nói: "Em thấy không phải là không thích, mà là không nỡ mua."

Thẩm Minh Yến đang dựa vào cửa sổ, nghịch chiếc nhẫn cưới trong tay, chậm rãi nói: "Tính tình của em ấy mày không phải là không biết. Mấy năm nay có bằng lòng mua bất cứ thứ gì đâu."

Ai không biết còn cho rằng nhà họ Thẩm sắp phá sản.

...

Vương Dương ôm bạn gái của mình, thở dài: "Tang Tang bây giờ có chút không tình thú rồi. Mấy của ngon vật lạ đều không thích. Cũng không biết rốt cuộc có cái gì mới có thể làm cậu ấy vui."

Thẩm Minh Yến cũng đang lo lắng về vấn đề này.

Mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy tâm trạng Giản Tang sa sút hơn. Chắc là do em ấy vẫn còn tức giận chuyện hắn đi uống rượu lúc trước. Hắn muốn mua thứ gì đó dỗ dành em ấy nhưng cái tính tiết kiệm này của Giản Tang lại làm khó hắn.

Đột nhiên.

Thẩm Minh Yến nhớ ra điều gì đó, hạ quyết tâm: "Đàn piano của Lý Quảng chắc là không sao đâu, cuối tuần này tao sẽ cử người đến lấy."

Vương Dương nói: "Anh thật sự định đấu với hắn một trận sao?"

"Ừ." Thẩm Minh Yến đeo nhẫn cưới vào, lười biếng vươn vai: "Anh dâu của mày có sở thích quá tao nhã, chắc cũng chỉ có cây đàn piano kia mới làm em ấy thích."

Bạn nữ bên cạnh Vương Dương rất ghen tị.

Những trang sức bên trong tủ kính kia, tùy tiện lấy ra một cái cũng có thể giúp cô cả đời không phải lo cơm áo gạo tiền. Người khác không cần, có lẽ cô có thể thử một chút.

Cô gái thăm dò kéo cánh tay Vương Dương: "Anh Dương, cái vòng tay màu lam kia thật đẹp."

Vương Dương cười nói: "Cái kia là bộ sưu tập tình yêu vĩnh cửu được lưu truyền. Chỉ có thể tặng cho vợ của mình. Em cho rằng ai cũng có thể đeo sao, tâm tư này nên bỏ đi thôi."

Cô gái: "..."

...

Bên kia.

Giản Tang cúp điện thoại.

Trợ lý không nhịn được tò mò hỏi: "Giám đốc Giản, tại sao anh không muốn chiếc vòng đó? Anh không thích sao?"

"Quá đắt lại không cần thiết." Giản Tang nhìn cô gái vì tiền phẫu thuật mấy chục vạn của mẹ mình mà mang vẻ mặt u sầu bên kia, nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ tất cả số tiền này đều là khó khăn lắm mới kiếm được. Tôi cũng không cần mấy thứ đó."

Cô trợ lý nhỏ nhìn anh rồi cúi xuống đọc báo cáo.

Giản Tang cúi đầu xắn tay áo, khuôn mặt như ngọc rất chuyên chú và nghiêm túc. Cho dù công việc có bận rộn phức tạp đến đâu, anh vẫn luôn có trật tự, suy nghĩ rõ ràng.

Lời này nếu là người khác nói ra, cô trợ lý nhỏ sẽ cảm thấy có chút làm màu, nhưng nếu là Giản Tang thì không.

Cô trợ lý nhỏ có chút áy náy thay anh: "Nhưng chiếc vòng tay kia rất đẹp, hơn nữa còn là tấm lòng tặng cho ngài, rất đáng tiếc."

Giản Tang lật một trang văn kiện, tùy ý nói: "Không có gì phải đáng tiếc cả."

Cô trợ lý nhỏ hơi ngạc nhiên.

Người ngồi ở bàn vẫn đang đắm chìm trong công việc đặt bút xuống ngước nhìn cô, trong mắt nở nụ cười, giọng nói trong trẻo: "Vòng tay 40 triệu là tấm lòng, loại 40 tệ bán ven đường cũng thế. Chỉ cần là do anh ấy tặng, tôi đều sẽ vui vẻ."

Cô trợ lý nhỏ vẫn có chút chua xót.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn khẽ mỉm cười: "Tổng giám đốc Thẩm có được ngài, đúng thật là may mắn."

Giản Tang đang viết chữ chợt dừng lại, anh chìm vào suy nghĩ.

May mắn sao?

Anh nhớ lại vừa rồi cùng Thẩm Minh Yến nói chuyện. Anh cùng hắn nói chuyện phiếm, nhưng giọng điệu của đối phương luôn có vẻ không kiên nhẫn.

Tính cách của anh luôn giản dị lại vụng về, lúc nào cũng chọc hắn mất hứng. Thẩm Minh Yến thích tiêu xài phung phí, nhưng anh lại luôn muốn tiết kiệm, luôn muốn gìn giữ số tiền đó cẩn thận. Lo lắng rằng sau này vạn nhất công ty phá sản thì dù có chuyện gì xảy ra anh cũng có thể sẻ chia giúp đỡ một chút.

Đây cũng là lý do tại sao Giản Tang đến làm việc trong bộ phận tài chính.

Giống như một kẻ keo kiệt, anh dành toàn bộ sức lực của mình để quản lý các tài khoản khác nhau mỗi ngày. Anh nghiêm khắc với cấp dưới và công việc của chính mình, thậm chí anh thường xuyên làm mất lòng hắn. Chỉ sợ điều này đối với Thẩm Minh Yến lại trở thành gông cùm xiềng xích.

Hắn đã quen với việc tự do, còn chính mình lại luôn là kiểu lo trước lo sau.

Tại sao lại như vậy?

Giản Tang cũng thường nghĩ rằng, có thể là do đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng suốt bao nhiêu ngày đêm. Nghèo đến sợ rồi.

Từ khi cuộc gặp gỡ với Khổng Văn Tĩnh kết thúc, anh đã suy nghĩ rất lâu. Anh có nhiều điểm muốn buông bỏ đối với cuộc hôn nhân này, nhưng trong lòng lại còn chút do dự. Có lẽ đã đến lúc anh đưa ra quyết định.

...

Hôm sau.

Cuối tuần.

Hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới.

Giản Tang dậy từ sáng sớm, anh luôn là một người chú trọng đến nghi thức và có kế hoạch. Bọn họ năm trước đã quyết định được nhà hàng và vé vào cửa nhạc hội. Vào buổi sáng, anh bận rộn ở phòng bếp, làm không ít mấy món ăn rất tốn công sức.

Nhưng Thẩm Minh Yến lại nói rằng trong nhà có việc gấp. Buổi sáng hắn muốn qua đó xử lí trước.

Giản Tang đã chuẩn bị rất lâu, lúc chợt nghe được có chút thất vọng hỏi: "Rất gấp sao?"

Thẩm Minh Yến mặc áo khoác, nhẹ gật đầu: "Ừ, có chút vội."

Giản Tang từ trước đến nay luôn rất hiểu chuyện: "Được rồi, vậy anh đi đi."

Anh luôn là người phân rõ phải trái. Tuy rằng ngày thường vẫn sẽ tức giận, nhưng khi liên quan đến vấn đề công việc, anh chưa bao giờ cãi vã hay nháo loạn.

Nhìn vợ đứng bên bàn ăn, lòng Thẩm Minh Yến chợt mềm đi. Mỗi lần Tang Tang nhà hắn cảm thấy tủi thân, hắn đều hận không thể giao mạng mình cho anh.

Dừng lại bước chân, người đàn ông một tay cầm lấy cà vạt đang thắt dở, một tay vòng qua eo Giản Tang, hôn lên môi anh: "Buổi chiều anh nhất định sẽ về đúng giờ, anh hứa."

Giản Tang gật đầu, nhưng vẫn nói: "Công việc của anh rất quan trọng."

Thẩm Minh Yến cảm thấy có chút chột dạ.

Sau khi hắn đi, Giản Tang một mình dọn dẹp. Muốn thay đổi tâm trạng của mình, anh gọi điện cho Khổng Văn Tĩnh.

Khổng Văn Tĩnh nhanh chóng tiếp điện thoại: "Alo, anh Giản?"

"Văn Tĩnh, lúc trước nói giúp cậu tìm phòng ở hiện giờ có tin tức rồi." Giản Tang nhìn tài liệu trên tay: "Có một căn nhà tình cờ là của một đồng nghiệp trong công ty tôi. Con gái cô ấy sắp đi du học nên nhà bỏ trống mấy năm nay rồi, tiền thuê cũng không đắt, chủ yếu là muốn tìm một người trông giữ căn nhà, giữ gìn sạch sẽ ngăn nắp là điều quan trọng nhất ".

Khổng Văn Tĩnh mỉm cười: "Thật tốt quá, tôi có thể."

Giản Tang nói: "Hôm nay cô ấy rảnh, cậu có thể đến xem qua phòng ở không?"

Khổng Văn Tĩnh lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Thật xin lỗi anh Giản, hôm nay tôi vẫn phải đi làm. Nhưng thời gian buổi trưa lại rảnh, chỉ là tôi không có xe nên bắt xe lại đây sẽ hơi lâu."

Giản Tang nhướng mày: "Cuối tuần cũng phải tăng ca sao?"

"Không phải." Khổng Văn Tĩnh giải thích: "Tôi làm việc ở Đế Cảnh. Người quản lý câu lạc bộ đua xe này là chú của tôi. Tôi chỉ làm một số công tác hậu trường. Hôm nay có một cuộc đua ở đây, rất nhiều người giàu có đến đây chơi. Đây là trò tiêu khiển nhàm chán của bọn họ, nhưng rất náo nhiệt."

Giản Tang bất giác nhíu mày, nhưng rất nhanh buông ra: "Thì ra là thế."

Khổng Văn Tĩnh thở dài.

"Vậy tôi qua đó một chuyến cũng được." Giản Tang liếc nhìn đồng hồ, "Buổi trưa tôi dẫn cậu qua xem nhà."

Khổng Văn Tĩnh có chút được thương mà sợ: "Anh Giản, thế này có thích hợp không? Tôi nhớ hôm nay hình như là kỷ niệm ngày cưới của cậu, cậu không muốn dành thời gian cùng anh Thẩm sao?"

Mắt Giản Tang tối lại, nhỏ giọng nói: "Buổi sáng anh ấy có việc gấp nên không có ở đây."

Khổng Văn Tĩnh cảm thấy đau lòng, cô ấy cười nói: "Vậy thì cậu cứ đến đây đi. Tôi là nhân viên hậu trường, nếu cậu đến còn có thể xem thi đấu miễn phí đó!"