Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3

Chương 12: Không cho phép tiểu tam vào cửa

Edit: Thỏ Ngọc.

Một tuần sau.

Bộ phận tài chính và văn phòng tổng giám đốc là hai bộ phận độc lập, bình thường cũng không có nhiều liên hệ với nhau.

Vào buổi sáng, một số nhân viên trong bộ phận đã gửi một số sai sót trong báo cáo. Giản Tang rất nghiêm khắc với công việc của mình, cho dù không gây ra tổn thất nào nhưng sau khi biết điều đó, anh vẫn tự mình lên tầng cao nhất.

Các thư ký ngay lập tức đứng dậy khi họ nhìn thấy anh:

"Xin chào giám đốc."

"Tại sao ngài lại tự mình đến đây?"

"Phu nhân."

Có hai thư ký trong văn phòng tổng giám đốc, thư ký điều hành và thư ký văn phòng.

Giản Tang dừng lại ở cửa, nhìn Ellie hỏi: "Sao chỉ có mỗi mình cô?"

"Vâng, gần đây có một người mới đến. Tuổi còn trẻ nhưng bằng cấp không tồi, năng lực cũng rất mạnh, du học nước ngoài 5 năm mới trở về." Ellie đứng dậy trả lời: "Cô ấy đang báo cáo công việc với tổng giám đốc Thẩm ở bên trong. A đúng rồi, ngài có yêu cầu gì ạ. Có cần tôi hỗ trợ không?"

Thành thật mà nói, Văn phòng tổng giám đốc là một bộ phận tương đối có uy tín trong công ty.

Các bộ phận khác, bao gồm cả giám đốc phụ trách cũng sẽ đi nịnh hót thư ký của tổng giám đốc. Nhưng các thư ký lại có thái độ khác với Giản Tang, phu nhân tổng giám đốc đương nhiên phải chăm sóc thật tốt.

Giản Tang đứng ở cửa, quy củ khách khí: "Không cần, tôi đến lấy văn kiện."

Ellie mỉm cười: "Vâng."

Thông thường, khi muốn vào văn phòng của tổng giám đốc thì phải báo cáo trước, nhưng rõ ràng là Giản Tang không cần.

Khi anh đi qua hành lang và đến văn phòng ở cuối, lớp kính bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Đó là một cô gái trẻ trung tràn ngập cảm giác thanh xuân, dáng người và khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy mặc quần bó chuyên nghiệp, mặc dù trời đã sang đông nhưng vẫn khó che giấu được vẻ lạnh lùng mỹ lệ trên người. Lúc này cả người đang dựa vào bàn làm việc, cúi đầu nói chuyện.

Ánh mắt Thẩm Minh Yến không rơi trên người cô ta mà cúi đầu nhìn tài liệu.

"Cộc cộc."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tổng giám đốc Thẩm đang ngồi trên bàn mặt không chút thay đổi nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy người đứng ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười: "Mời vào."

Thư ký cũng ngẩng đầu lên, vừa rồi trong mắt vẫn còn mang theo ý cười nhưng khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, đặc biệt là khi nghe thấy giọng nói rõ ràng rất vui vẻ của Thẩm Minh Yến, ánh mắt của cô liền tối sầm lại.

Giản Tang bước vào: "Em đến lấy tài liệu."

Thẩm Minh Yến kéo tay anh siết chặt vài cái, giọng nói đầy từ tính: "Việc gì mà cần em phải đến đây một chuyến, để nhân viên tự đến là được rồi mà."

"Tài liệu bị đưa nhầm rồi." Giản Tang thuận tay sửa cà vạt của hắn: "Tự mình đến lấy mới yên tâm."

Thẩm Minh Yến đáp lại.

Giản Tang ngước mắt nhìn cô gái đang đứng trước bàn, ánh mắt hơi trầm xuống nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, chỉ nói với chồng trước mặt: "Anh đang nói về chuyện gì vậy?"

Mặc dù Thẩm Minh Yến thường ngày cà lơ phất phơ, nhưng khi làm việc vẫn rất nghiêm túc. Hắn vốn là một người rất có đầu óc kinh doanh. Hơn nữa đã tiếp xúc với những vị lãnh đạo cấp cao từ khi còn nhỏ nên có nhiều mối quan hệ, hiểu biết sâu rộng nên có rất nhiều ý tưởng cho các dự án.

"Kỹ sư của bộ phận thiết kế vừa mang đến bản vẽ quy hoạch cho trung tâm mua sắm mới của chúng ta, em đến nhìn qua một chút." Thẩm Minh Yến đưa bản vẽ cho anh: "Chỗ này, anh cảm thấy không thích hợp..."

Giản Tang lắng nghe cẩn thận.

Sau khi hiểu được suy nghĩ của Thẩm Minh Yến, anh khẽ gật đầu. Suy nghĩ một chút, anh cầm bút lên: "Không bằng chúng ta làm như vậy đi. Anh cảm thấy sao..."

Hai vợ chồng nhẹ giọng thảo luận, thư ký tự động đứng sang một bên.

Lâm Thiến đã nghe nói đến tên của Giản Tang từ lâu, cũng đã từng nhìn từ xa vài lần nhưng cô không để trong lòng. Sau khi du học về, cô nghĩ rằng điều kiện của mình vô cùng thuận lợi. Từ trình độ học vấn đến ngoại hình, cô không kém Giản Tang phần nào.

Hơn nữa khi nghe rằng Thẩm Minh Yến và Giản Tang kết hôn vì yêu cầu của bậc cha chú trong nhà và họ không có nhiều cảm tình, cô lại càng tự tin hơn.

Lúc trước khi cô đang đi du học, cô đã gặp Thẩm Minh Yến một lần trong một buổi tiệc rượu.

Con trai cả của nhà họ Thẩm, con trai của một gia đình giàu có bậc nhất thành phố A. Đó là sự tồn tại tựa sao trên trời, mọi thứ đều phải xoay quanh hắn. Hắn tự tin lại hào hoa, cho dù là cách nói chuyện hóm hỉnh hay khuôn mặt đẹp trai có thể hớp hồn tất cả mọi người, tất cả đều khiến cô cảm thấy thích thú.

...

Nhưng mà......

Cô chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ kết hôn sớm như vậy.

Đối phương lại là một người có xuất thân tầm thường, nghe nói tính cách cũng rất nhàm chán.

Làm sao có thể xứng với Thẩm Minh Yến?

Cô ta cố ý ứng tuyển vào vị trí này, muốn Thẩm Minh Yến nhìn thấy năng lực, vẻ đẹp và ưu điểm của cô ta. Đàn ông đã có gia đình không đời nào lại không lừa dối, cô ta không tin mình sẽ thua!

...

Tại bàn làm việc.

Giản Tang đã sửa đổi kế hoạch một lần, nhưng cảm thấy nó vẫn chưa tốt lắm.

Thẩm Minh Yến nhìn một hồi, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Ở bản kế hoạch xây dựng tầng 4 sửa lại: "Như vậy thì sao?"

Mắt Giản Tang sáng lên, gật đầu: "Ừm, như thế tốt hơn rồi."

Hai người ở rất gần, Thẩm Minh Yến quay đầu lại liền ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Giản Tang. Đó là một loại hương thơm tao nhã như gió thoảng qua rừng trúc sau mưa. Đây là mùi hương hắn chưa bao giờ ngửi thấy trên bất kì một lọ nước hoa nào. Đây là mùi hương khiến người khác yên tâm và quyến luyến chỉ thuộc về Giản Tang.

Thẩm Minh Yến nghiêng đầu nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười nghịch ngợm, hôn lên má anh một cái.

Giản Tang sửng sốt.

Thẩm Minh Yến chuẩn bị sẵn sàng bị vợ dạy dỗ.

Anh không cho phép hắn thể hiện trước mặt các nhân viên. Mỗi khi hắn cư xử không đúng mực, hắn sẽ bị chỉnh đốn một phen.

Lần này Giản Tang lại không nói lời nào, anh dùng đôi mắt đen trầm lặng liếc nhìn Thẩm Minh Yến, cuối cùng dừng lại trên chiếc bánh chocolate đen trên bàn, hỏi: "Anh cho người đi mua đồ ngọt đến?"

Ánh mắt Thẩm Minh Yến từ bên cạnh rơi xuống, lười biếng nói: "Anh làm gì có thời gian, là thư ký mang đến."

Giản Tang ngước nhìn Lâm Thiến.

Lâm Thiến lẳng lặng đứng tại chỗ, không chút sợ hãi bắt gặp ánh mắt của Giản Tang, trên mặt nở nụ cười tự đắc: "Là tôi tự làm, ở nhà tôi thích nướng mấy món tráng miệng. Dù sao một mình tôi cũng không ăn hết nên mang đến đây cho các đồng nghiệp ăn thử. Ngài muốn thử sao, ngài mai tôi sẽ mang một phần đến cho ngài".

Giản Tang mở miệng nói: "Không cần."

Khóe miệng Lâm Thiến nở một nụ cười, cô tùy ý nhướng mày: "Thật đáng tiếc."

Giản Tang tự nhiên giúp Thẩm Minh Yến dọn dẹp bàn, anh thu thập một số mảnh bút và nhỏ giọng nói: "Tôi không thường ăn những thứ này."

Lâm Thiến chủ động nói: "Không sao, tôi thích làm bánh. Về sau tôi có thể thường xuyên mang đến cho mọi người."

Giản Tang hơi dừng một chút, nhướng mi nhìn cô: "Có lẽ cô không tham gia khóa huấn luyện thư ký. Thẩm Minh Yến không ăn được nhiều đồ ngọt, anh ấy có chút bệnh dạ dày."

Nụ cười của Lâm Thiến như đóng băng.

Vì Thẩm Minh Yến thích ăn đồ cay, hơn nữa thời còn trẻ ngày nào cũng la cà ở hộp đêm và quán bar, ăn uống thất thường, đồ nóng lạnh gì cũng ăn nên mấy năm nay dạ dày luôn khó chịu. Giản Tang hầu như đều tự mình nấu ăn để đảm bảo dinh dưỡng hợp lý, anh cúi đầu nhìn Thẩm Minh Yến nói: "Không phải em đã nói với anh rồi à. Nếu anh muốn ăn đồ ngọt thì em có thể tự làm cho anh một ít."

Để Thẩm Minh Yến ăn uống lành mạnh hơn, anh luôn dành nhiều thời gian để nghiên cứu thực đơn.

Thẩm Minh Yến nhướng mày, nhìn cô thư ký đang có chút xấu hổ ở phía sau, thở dài: "Anh chỉ thử vài miếng thôi."

Lâm Thiến cũng vội vàng nói: "Anh Giản, anh đừng tức giận, tôi chỉ thấy đồ ăn của anh Thẩm vẫn luôn khá thanh đạm nên đã chủ động làm mấy món tráng miệng mang tới. Tôi chỉ muốn anh Thẩm thử mấy món mới mẻ thôi. Lần sau tôi sẽ không mang đến nữa, tôi biết mình sai rồi, xin đừng vì tôi mà cãi nhau."

Giản Tang cau mày.

Anh biết làm đồ ngọt nên cũng biết một chiếc bánh Black Forest tinh xảo như vậy chắc chắn không thể nào "thuận tay làm" như Lâm Thiến nói.

Hơn nữa......

Lúc nãy anh nói chuyện với Ellie ở cửa văn phòng cũng thấy trên bàn của Ellie còn có một chiếc bánh ngọt trông rất bình thường, khác xa với chiếc bánh tinh xảo trên bàn của Thẩm Minh Yến.

Một thư ký có năng lực nên dùng khả năng làm việc của mình để làm sếp hài lòng thay vì dùng những chiêu trò này.

Thẩm Minh Yến lại còn là người vô lo vô nghĩ, hắn nhướng mày với Lâm Thiến, cười nói: "Em ấy sẽ không vì mấy chuyện vặt vãnh như thế mà tức giận đâu."

Lúc này Lâm Thiến mới lộ ra nụ cười, có chút đắc ý nhìn Giản Tang: "Vậy thì tốt rồi."

Đôi mắt Giản Tang trầm xuống, những ngón tay mảnh khảnh trên bàn siết chặt lại. Thẩm Minh Yến từ nhỏ đã được xoay quanh bởi những lời ca tụng, quà tặng lễ vật nhiều không đếm xuể cho nên hắn sẽ không đặt những việc này ở trong mắt. Đương nhiên, hắn cũng chưa bao giờ đem cảm xúc của mình để ở trong lòng.

Anh điều chỉnh nhịp thở của mình, anh không muốn làm khó mình trong một hoàn cảnh như vậy.

Giản Tang thấp giọng nói: "Em đi trước."

Thẩm Minh Yến có chút kinh ngạc: "Em phải đi rồi sao?"

Giản Tang không nhìn hắn nữa: "Ừ."

Thư ký Lâm Thiến thấy anh rời đi cũng vội vàng đi theo phía sau.

Hai người một trước một sau. Thời điểm chuẩn bị tách ra, Lâm Thiến cười nói: "Mối quan hệ giữa giám đốc và anh Thẩm thật tốt."

Giản Tang dừng bước.

Tấm kính phản chiếu dáng người thon dài thẳng tắp của anh, khuôn mặt như ngọc trầm tĩnh tao nhã. Khi ở công ty, anh luôn đeo một cặp kính gọng bạc, tròng kính sạch sẽ sáng sủa, che đậy tâm tư của anh.

Lâm Thiến tiếp tục nói: "Giám đốc, anh không chỉ chăm sóc gia đình mà còn có tính cách tốt, năng lực làm việc lại mạnh mẽ như vậy. Bảo sao bà Thẩm lại rất thích anh. Tổng giám đốc Thẩm thật là may mắn."

Không biết là vô tình hay cố ý mà cô tự nhiên nhắc đến bà Thẩm.

Giản Tang cuối cùng cũng liếc nhìn cô ta.

Đôi mắt đen không có ý thù địch, nhưng trái tim Lâm Thiến run lên một cách khó hiểu, như thể Giản Tang đang nhìn thấu tất cả những tâm tư nhỏ nhặt trong lòng cô. Mà người này cũng không để cô vào trong mắt.

Giản Tang khẽ mở miệng: "Tính cách của tôi cũng không phải rất tốt."

Lâm Thiến cười mỉa: "Thật sao?"

"Ừ." Giản Tang nhìn cô ta, cặp kính gọng bạc với đường cong lạnh lùng, mở miệng: "Cô sẽ biết ngay thôi."

...

Với sự hiểu biết của cô, Lâm Thiến có nghĩ tới, nhưng cô không nghĩ rằng nó sẽ tới sớm như vậy.

Chỉ hai ngày sau, phòng trà của công ty có rất nhiều món bánh ngọt tinh tế. Nghe nói đã được bộ phận tài chính phê duyệt, doanh thu và thu nhập quý này tốt nên phúc lợi của công ty đã được nâng cấp. Vào buổi trưa nhân viên có thể tự do đến ăn điểm tâm và trà bánh, không hạn chế người ra vào.

Văn bản chính thức này vừa được đưa ra, toàn bộ công ty đều vui mừng khôn xiết, chỉ biết hét lên cảm tạ ân huệ của Hoàng Hậu điện hạ:

"Giám đốc Giản yyds!"

"Tất cả vì lợi ích của nhân dân."

"Đều là điểm tâm cao cấp, thật hào phóng."

"Có thể được làm việc ở đây thật hạnh phúc."

"Aaaa, hi vọng Tổng giám đốc Thẩm với anh Giản mãi mãi bên nhau!"

Tất nhiên, tin tức này cũng truyền đến văn phòng giám đốc.

Khi Lâm Thiến biết tin, những chiếc bánh quy tự làm mà cô đang cầm thiếu chút nữa vương vãi khắp sàn nhà. Cô hơi sững sờ, không ngờ Giản Tang lại nhẫn tâm như vậy.

Ellie cười nói: "Làm sao vậy?"

Lâm Thiến lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có việc gì."

"Cô làm mấy thứ này, khu ẩm thực đều cung cấp rồi. Lần sau không cần phải mang đến công ty nữa đâu." Ellie vẫn giữ nụ cười trên môi: "Giám đốc Giản còn nói như vậy sẽ tiết kiệm thời gian cho chúng ta, giúp ta tập trung hơn vào công việc."

Đây không còn là ám hiệu, mà là một dấu hiệu rõ ràng.

Sắc mặt của Lâm Thiến trở nên xấu đi rất nhiều.

Ellie đưa tài liệu cho cô xử lý, thấp giọng nói: "Là người từng trải, cũng vì chúng ta là đồng nghiệp nên tôi mới khuyên cô. Đừng có ý đồ gì trong lòng, quy củ nhà họ Thẩm rất ngay thẳng, bà Thẩm tuyệt đối không cho phép mấy loại người thứ ba vào cửa. Cô cũng đừng có đi trêu chọc Giản Tang, phá hoại tình cảm của bọn họ. Nếu cô dám chọc giận Giản Tang, Thẩm Minh Yến cũng tuyệt đối không bỏ qua cho cô. Cô vừa tới công ty cho nên không hiểu rõ về tổng giám đốc Thẩm."

Lâm Thiến nghĩ, cô ta còn điều gì không hiểu?

Hắn không phải chỉ là một tay chơi già đời nổi tiếng, đại thiếu gia suốt ngày ăn chơi sao?

...

Cô không tin điều đó.

...

Buổi chiều.

Lúc Lâm Thiến ở trong văn phòng giám đốc đưa ra một vài tấm vé, là vé đua xe, cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm, có người đưa cho tôi. Nghe nói ngài thích đua xe cho nên tôi tặng ngài."

Thẩm Minh Yến đang thu dọn tài liệu nghe thấy, hắn liếc nhìn tấm vé, cong môi: "À thứ này khá khó lấy."

Nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Thiến càng trở nên rõ ràng hơn.

Gia cảnh của Giản Tang làm sao có thể so với cô ta, chỉ có cô ta mới có thể cho Thẩm Minh Yến những gì hắn muốn.

Thẩm Minh Yến đẩy tấm vé trở lại, chậm rãi nói: "Cô tự giữ cho mình đi, em ấy không thích tôi tham gia vào những việc như thế này."

Lâm Thiến hơi sửng sốt.

"Nhưng mà tổng giám đốc Thẩm, chẳng phải ngài rất thích mấy hoạt động này sao. Đây là sở thích của ngài mà. Ngày thường ngài làm việc vất vả như thế, thỉnh thoảng đi chơi một chút cũng không sao. Hơn nữa tôi cảm thấy việc đua xe rất ngầu nha."

Thẩm Minh Yến dừng lại động tác. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ngẩng lên, hắn vô cùng hứng thú liếc nhìn Lâm Thiến, nhếch môi cười rồi ngồi trở lại trên ghế. Đôi môi mỏng hơi hé mở, nói như một quý ông: "Tiếp tục đi."