Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 11: Tôi sắp chết

Edit: J.F

Mùa đông khắc khoải lại bắt đầu rồi, gấu ở nhà Gia Ánh đã hơn hai tháng.

Vì gánh trách nhiệm giúp gấu tìm người thân, Tiêu Gia Ánh không còn thường xuyên nghĩ đến cái chết nhưng việc nên chuẩn bị vẫn phải làm từng bước, suy cho cùng trầm cảm là một loại bệnh, không phải dựa vào ý chí là có thể khắc phục được.

Cho dù thế nào cũng phải chờ xuân về hoa nở.

Trời rét đậm mà tự sát thì rất lạnh, làm không xong mà xe cứu thương còn chưa đến, người đã đông cứng trước, nâng lên xe cũng khó khăn, lại nghe nói năm nay sẽ có một đợt phát tiền thưởng, mặc kệ thế nào cũng phải nhận được rồi hẵng chết.

Vì tìm người thân cho gấu, Tiêu Gia Ánh suy nghĩ rất nhiều biện pháp.

Cậu phỏng đoán, sở dĩ Phồn phồn bị biến thành gấu là do lúc nó còn là người đã có một con gấu bông như vậy, sau đó không biết trải qua chuyện gì, hồn phách ngẫu nhiên nhập vào gấu bông, từ người biến thành gấu.

Giả thiết này không phải không có lý nhưng đối với việc tìm người thân cho gấu hình như không có lợi ích gì.

Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, Tiêu Gia Ánh đành phải đăng tin trên trang web trao đổi đồ cũ, dò hỏi xem nhà ai bị mất một con gấu bông cũ, đăng kèm một hai bức ảnh.

Đối với việc chụp ảnh, ngay từ đầu gấu cảm thấy không vui, sau đó chụp mãi cũng thành thói quen.

Dù sao nó cũng là một con gấu bông không có lập trường.

Thậm chí nó còn thích chụp ngoại cảnh, thỉnh thoảng còn yêu cầu Gia Ánh mang nó ra ngoài trải nghiệm sinh hoạt, đặc biệt là ngày tuyết đầu mùa đó, gấu vui muốn điên luôn.

Tuyết lớn như vậy, vô số hạt tuyết như hạt muối rơi lả tả xuống đất, rơi ở trên người vừa lạnh vừa trắng, nhìn còn cổ tích hơn phim truyền hình, "cool guy" chưa hiểu việc đời đương nhiên là bị chinh phục.

Sáng sớm tinh mơ, tuyết đọng một lớp thật dày trên mặt đất.

"Tuyết lớn như vậy, thứ hai không thể đi làm được."

Tiêu Gia Ánh nhìn qua cửa sổ.

"Đi không được thì khỏi đi."

Gấu không thèm quan tâm nói:

"Tiêu Gia Ánh, tôi nuôi cậu."

Gia Ánh nghe xong, cắn răng nhịn cười muốn tức ngực.

"Xin nhóc bớt xem phim truyền hình lại."

"Này."

Gấu nghiến răng nghiến lợi:

"Ông đây ở nhà một mình quá nhàm chán, không xem phim thì làm gì?"

Cũng chỉ vì nhàm chán thôi à?

"Vậy đi tìm bạn gái đi."

Gia Ánh nhỏ giọng trêu chọc:

"Trên thế giới hẳn là sẽ còn những con gấu bông khác có thể nói chuyện, nhóc đi tìm thử, thuyết phục người ta cùng yêu đương."

Không ngờ gấu lại hỏi ngược:

"Yêu đương chỉ vì không nhàm chán sao?"

Một câu hỏi làm Tiêu Gia Ánh bị nghẹn.

Cậu dừng cái tay đang đánh răng, nghiêm túc suy nghĩ.

Đúng là có nhiều người bước vào tình yêu, thậm chí là hôn nhân đều vì tống cổ thời gian, giảm cảm giác cô đơn, nhưng nguyên nhân lúc đầu để hai người bên nhau đến tột cùng là cái gì? Hẳn là không chỉ như vậy.

Hai người dĩ nhiên là vui hơn một người, nhưng ở bên nhau là bởi vì tôi thích cậu, cậu thích tôi mà không phải tùy tiện muốn yêu ai thì yêu, chỉ cần sau giờ làm việc về nhà có thể tìm ai đó ăn cơm, nói chuyện phiếm rồi đi ngủ.

"Không thể tưởng tượng ngốc đầu ngốc não như nhóc mà có thể đặt ra vấn đề sắc bén như vậy!"

"Biến, cậu mới ngốc đầu ngốc não."

Ăn sáng xong gấu lại muốn xuống lầu.

Tiêu Gia Ánh nghĩ đến chuyện hôm qua, ngay cả răng cũng run lên:

"Xem một lần là đủ rồi chứ? Lạnh như vậy."

"Lạnh thì mặc dày một chút, cậu thấy tôi không sợ lạnh không, bởi vì lông tôi dày."

"Nhóc là da dày, da mặt dày."

“Tiêu Gia Ánh!”

Cậu xoay người lấy một cái khăn quàng cổ thật dày bao lấy gấu, ngăn cho nó khỏi ồn ào, sau đó dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi nó:

"Cổ họng của nhóc không biết đau à? Nhỏ tuổi thì nên ngoan ngoãn một chút."

“……”

Trong cổ họng gấu ậm ừ một tiếng, không nói thêm gì.

Dưới lầu có nhiều cha mẹ dẫn con ra ngoài chơi tuyết, có người dùng công cụ đắp một hàng vịt con, người dùng xẻng xúc tuyết thành một đống lớn, sau đó đứng trên cao điên cuồng mà nhảy xuống hố, trước kia Tiêu Gia Ánh không thường ra ngoài vào thời tiết này, không ngờ mọi người sẽ có hứng thú như vậy.

Gần đây, cậu càng ngày càng cảm nhận được một ít lạc thú nho nhỏ trong sinh hoạt, giống như một loại thực vật chậm phát triển, chậm rãi vươn cành lá hướng ra thế giới, mà thế giới cũng đáp lại cho nó rất nhiều.

“Tiêu Gia Ánh cậu nhìn bên kia kìa, bọn họ đang làm một cặp người tuyết! Ngu ngốc! Chỉ là một đôi người tuyết ngu ngốc!"

“……”

Lúc trước ở nhà Tiểu Bùn, nó xem không biết bao nhiêu lần bộ phim hoạt hình kia.

Tiêu Gia Ánh lấy gấu ra khỏi khăn quàng cổ, thấp giọng giáo dục nó không thể nói người khác như vậy, ngoại trừ người tuyết người ta còn làm những cái khác.

Tóc không quá dài tản ở sau ót, nhìn nó, bày ra một bộ dáng nghiêm túc, mặt mày lại hết sức ôn hòa, không mang theo một chút lực sát thương nào, ngữ điệu cũng chậm rãi.

Gấu khinh thường mà 'xí' một tiếng:

"Cậu cho rằng cậu là ai, dựa vào cái gì mà dạy dỗ tôi?"

Tiêu Gia Ánh:

"Tôi là anh của nhóc."

"Anh? Có lầm không? Không biết ai lợi hại hơn ai?"

Tiêu Gia Ánh nhẹ giương đuôi mắt:

"Không ai so sức mạnh với nhóc."

"Vậy so cái gì? Chiều cao hay sức ăn?"

“……”

Vì sao muốn so đo với mấy đứa nhỏ chứ?

Còn không bằng thử đắp một cặp gấu.

Nói làm là làm, cậu vén tay áo lên, gấu ở sau mông cậu hô to:

"Tôi có thể khiêng cậu trên lưng rồi tập hít đất, tôi có thể bế cậu bằng một tay, tôi có thể...."

"Lại đây chụp ảnh."

Cậu đặt gấu một bên để đối chiếu, không đến mười phút liền hoàn thành tác phẩm, gấu tuyết giống y như gấu bông, chỉ là một cái màu nâu, một cái màu trắng.

"Rắc...."

Từ đây di động có hình nền mới.

Ở góc tường trên nền tuyết, hai con gấu ngốc ngồi bên cạnh nhau, lấp đầy tiết trời lạnh lẽo.

Về đến nhà, cậu bắt đầu hắt xì, chảy mũi.

Buổi chiều, trước khi ra ngoài, cậu tìm thuốc trị cảm uống hai viên, lại đổi áo bông thành áo lông.

Bạn học hồi đại học tổ chức một buổi họp mặt, mười mấy người ở bên bờ sông đều tham gia, nếu cậu không đi có vẻ giống người khác loài.

"Không thể mang tôi theo à?"

Cậu lắc đầu, lấy chìa khóa ra cửa.

Chờ cậu đi rồi, gấu thấp giọng nói một câu:

"Có gì hiếm lạ đâu?"

Không đến năm phút sau, cửa chính bị người gõ vang.

“Chuyển phát nhanh!”

Lại là chuyển phát nhanh.

Không biết tinh thần mua sắm tràn trề của Tiêu Gia Ánh là từ đâu ra.

Chờ tiếng bước chân đi xa, gấu nhìn xuyên qua chuông cửa điện tử, thùng chuyển phát nhanh ở ngoài cửa 'vèo' một phát biến vào trong.

"Đệch, nặng dữ!"

Thứ gì rơi 'ầm' một tiếng.

Tuy bình thường nó rất kiêu căng nhưng nếu như nó làm hỏng đồ vật của Tiêu Gia Ánh, vẫn nên sửa chữa sớm một chút, tránh cho người nọ trở về nhìn thấy lại dong dài.

Ôm tâm tình này, gấu mở bao bì bên ngoài ra, nhìn thấy một cái hộp gỗ vuông vức màu đen.

“?”

Nó nhìn bên trái, ngó bên phải, còn không biết dùng để làm gì, trong đầu bỗng nhiên lên cơn đau nhức.

Như thần kinh bị ai xé ra, nhưng cũng chỉ trong hai ba giây.

Bởi vì bị rơi từ chỗ cao, nắp hộp bị bung ra một khe hở, có vẻ đã hỏng.

"Làm chuyện vớ vẩn."

Gấu bực bội chờ trong chốc lát, quyết định ra ngoài đi dạo, biến một cái hộp giống như vậy về nhà trước khi Tiêu Gia Ánh trở về.

Nhưng nói đi phải nói lại, nó phải ra ngoài bằng cách nào?

Không thể đi thật là phiền phức.

May mắn bên ngoài trời sắp tối, nếu tranh thủ đi trong đêm hẳn là sẽ không khiến mọi người chú ý, lấy thể lực của nó cố gắng đến dưới lầu hẳn là không thành vấn đề.

Sau khi quyết định, gấu liền không do dự, vốn dĩ tính cách của nó đã không dây dưa, chần chờ.

Như lần trước, nó dịch chuyển đến ban công, một trận gió thổi nó xuống lầu, vừa lúc trời tối, hơn nữa rớt trên nền tuyết cũng không ai phát hiện.

Nhưng kế tiếp không biết phải làm thế nào.

Nằm trong tuyết lạnh mười phút mà ngay cả chân cũng không rút ra được.

“Chờ ông đây biến thành người……”

Gấu vừa mắng vừa rút:

"Ông đây...Ông đây...."

Còn tiếp tục như vậy, có bị đông chết chứ không đi ra tiểu khu được.

May mắn có một ông lão mở xe ba bánh chở người bạn già của mình ra ngoài, xe chạy bằng điện, sau lưng xe còn có chỗ để đồ ăn bằng dây thép.

Gấu ra sức bật một cái, cuối cùng cũng làm bản thân rơi vào sọt.

"Họ Phồn, mày là vô địch."

Nó nằm ngửa trong sọt thở hồng hộc, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao trên đỉnh đầu, đắc ý mà cong khóe miệng:

"Chuyện này còn mạnh hơn 10800 lần cái tên họ Đặng kia chứ?"

Cảm giác đi nhờ xe đúng là thoải mái.

Cuối cùng xe ngừng trước cửa chính của một bệnh viện tổng hợp, thì ra cặp vợ chồng lớn tuổi đi khám bệnh, gấu nhảy xuống xe trong lúc bọn họ không phát hiện, theo tuyết ở cạnh cửa nhảy đến một khu cửa hàng tiện lợi.

Rất chậm, người đi đường không nhiều lắm.

Lúc nghỉ ngơi ở ven đường, quay đầu để thở lấy hơi bỗng nhiên phát hiện đồ vật muốn tìm.

.....từ bên trái sang bên phải, cửa hàng nhỏ hẹp đứng thứ tư, cái hộp nằm ở tầng dưới cùng trong tủ kính đối diện đường cái còn không phải là cái mà Tiêu Gia Ánh đã mua sao?

Nó cũng không biết làm sao tích góp đủ sức lực, cắn chặt răng dựng đứng thân mình lên, muốn thấy tên của cửa hàng kia, nhưng ánh mắt mới chuyển qua lại cảm thấy một cơn choáng váng mãnh liệt.

Giống như có ai đó cầm một chiếc rìu, bổ từ hốc mắt xuyên vào đầu, làm bên trong ầm ĩ đến long trời lở đất.

*

Đêm đó Tiêu Gia Ánh nhặt được gấu trong tiểu khu.

Họp mặt bạn bè không được vui, tâm trạng cậu như rơi vào đáy vực.

Bạn tốt nhất hồi đại học, cũng là đồng hương của cậu nhưng đã nhiều năm không liên lạc, Đới Thịnh Kiệt cũng có mặt.

Im lặng mà quay về tiểu khu, một đường chậm rãi suy nghĩ sự việc, không riêng gì những việc xảy ra trong đêm nay mà còn rất nhiều việc lúc trước, những chuyện xảy ra trong lúc học đại học.

Cảm giác oan ức và bị phản bội đó lành lạnh bò theo xương cốt, làm cậu phải xuýt xoa trong âm thầm.

Nhưng cậu nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một con chó hoang chạy ngang qua.

Trong miệng con chó ngậm một thứ, cho dù trời tối như mực không nhìn rõ được gì nhưng chỉ thoáng qua mà Tiêu Gia Ánh đã cảm thấy đó là gấu của cậu.

“Phồn phồn?”

Không có đáp lại.

Tim cậu nhảy lên cổ họng:

“Phồn phồn!”

Nhảy dựng lên chạy đuổi theo con chó, chạy đến một ổ chó hoang ở tiểu khu Đông Nam cậu mới cứu được gấu trong miệng chó.

Chó hoang bị cậu dọa một phát chạy mất, nhả ra Phồn phồn vẫn còn nguyên vẹn nhưng lông bên ngoài vừa bẩn vừa ướt, đã vậy còn không có động tĩnh gì.

Đôi tay Gia Ánh chắp lại để nâng nó lên, việc xảy ra bất thình lình làm cậu kinh hoàng không biết phải làm sao bây giờ.

“Phồn phồn, phồn phồn? Nhóc bị sao vậy?"

Gấu nằm trên tay cậu đáp lại bằng hơi thở thoi thóp.

"Cố gắng một chút, bây giờ tôi sẽ mang nhóc về nhà."

Không có thời gian để hỏi chuyện là thế nào, cậu cất bước chạy thẳng lên lầu.

Từ trước đến giờ chưa từng chạy nhanh như vậy, cảm giác phổi sắp nhảy ra khỏi ngực, tiếng gió vù vù bên tai.

Về đến nhà, mở cửa, bật đèn, cái hộp màu đen nằm chỏng chơ trên mặt đất.

"Cái này...."

Tháng trước cậu đã đặt mua hũ tro cốt, thân hộp và nắp hộp bị bung ra, giống như ai đó không cẩn thận làm rơi trên mặt đất.

Sửng sốt hết hai ba giây, cúi đầu phát hiện gấu được cậu ủ trong áo khoác lông nhưng thân thể đang run lên, còn phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn trong cổ họng:

“Tiêu Gia Ánh, Tiêu Gia Ánh tôi biết sai rồi…… Tôi muốn chết……”

“Tôi đau đầu, Tiêu Gia Ánh tôi sắp chết……”

Bỗng dưng Tiêu Gia Ánh tỉnh táo lại, da gà nổi khắp toàn thân.

Ba bước gộp làm hai mà vọt vào phòng tắm:

"Không cho nói! Nhóc sẽ không chết!"