Đêm Sương

Chương 30

“Lại đây ngồi đi.”, Châu Liêm Nguyệt đã châm xong hết chỗ nến.

Nam Gia đi tới, nghiêng người ngồi xuống một góc khăn. Cô ngẩng đầu nhìn, Châu Liêm Nguyệt quay về xe, kéo cửa sau ra, thò người vào trong lấy ra chiếc áo vest của anh.

Anh cầm áo ra, thả xuống đùi cô.

Nam Gia thoáng sửng sốt, mở chiếc áo ra đắp lên chân.

Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống, lấy dụng cụ mở chai từ trong giỏ ra, khui rượu, rót một ly rồi đưa cho Nam Gia.

Rượu vang Riesling ướp lạnh, Nam Gia giơ cái ly lên nhìn nó dưới ánh nến, trông rất giống màu hổ phách.

Châu Liêm Nguyệt cũng ngồi xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, nhìn về phương xa, ngón tay kẹp điếu thuốc đang hút dở.

Nam Gia đưa ly rượu qua.

Châu Liêm Nguyệt quay đầu nhìn cô, một lúc sau mới nâng ly rượu của mình lên, cụng vào ly của cô một cái, rồi nói bằng giọng lãnh đạm như thường ngày: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lát nữa còn phải lái xe xuống núi, nên anh chỉ nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống.

Nam Gia nếm thử một ngụm, rượu được ướp lạnh có vị hơi ngọt, hương thơm thấm đượm như ăn nguyên một quả nho. Cô một tay cầm ly rượu, một tay mở cái giỏ, bóc lớp vỏ bảo quản của miếng sandwich ra, “Anh ăn không?”

“Có.”

Nam Gia đưa cho anh một miếng, Châu Liêm Nguyệt lại chỉ nhìn cô chứ không nhận. Cô đành phải đặt ly rượu xuống, quỳ hai chân nhổm người lên, đưa miếng sandwich tới bên miệng anh.

Châu Liêm Nguyệt đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu cắn vào ngón tay cô một cái rồi mới nhận lấy.

Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài một lúc lâu, không ai lên tiếng cả.

Gió núi hiu hiu, ánh nến nhẹ nhàng đong đưa, Nam Gia cứ nghĩ nó sẽ bị thổi tắt, vậy mà trong chớp mắt bị làn gió liếʍ đến ngả rạp xuống, nó lại chầm chậm vươn lên.

Châu Liêm Nguyệt vẫn chăm chú nhìn Nam Gia, trong bầu không khí như thế này, cô cực kỳ yên tĩnh, nhưng không phải theo kiểu trầm mặc tiêu cực khiến người ta sốt ruột, mà tạo một cảm giác cộng hưởng với bầu không khí bình lặng này.

Qua một lúc lâu, Châu Liêm Nguyệt mới lên tiếng: “Có nguyện vọng sinh nhật gì không?”

Nam Gia không chút do dự, “Không có. Cầu nguyện vô dụng, đến cuối cùng, nguyện vọng gì rồi cũng phải dựa vào sức mình để thực hiện mà.”

Ánh mắt đang nhìn cô của Châu Liêm Nguyệt sâu thêm mấy phần.

Nam Gia ăn thêm mấy miếng khoai tây chiên, vài miếng gà viên chiên, uống rượu xong lại cảm thấy khát nước, trong giỏ có một hộp dâu tây đã rửa sạch, cô bèn lấy ra, ăn liên tiếp mấy quả.

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, bỗng nhiên hỏi: “Hồi đại học em như thế nào?”

Nam Gia thoáng im lặng, không ngờ anh vẫn nhớ câu hỏi này, cô cười một tiếng rồi mới nói: “…Ngu ngơ, người ta nói gì thì tin nấy.”

Châu Liêm Nguyệt lại nhìn cô, cô biểu hiện ra quá rõ, ánh mắt kia khiến anh không thể nào tin lời này của cô được.

Nhưng anh không nói gì.

Nam Gia lại cầm một quả dâu lên, Châu Liêm Nguyệt bỗng đưa ly rượu ra xa, đưa tay, ôm bả vai cô.

Cả người cô ngả về phía anh, anh lập tức cúi đầu, thấp giọng nói, “Để tôi nếm thử xem.”, Nam Gia vừa nuốt miếng dâu xuống, đầu lưỡi anh đã len vào.

Chỉ trong chốc lát, Nam Gia đã cảm thấy đầu óc quay cuồng. Duy chỉ trong chuyện này, sau khi nếm được vị ngọt, cô sẽ luôn chủ động. Cô nhổm người dậy, nhích về phía trước Châu Liêm Nguyệt, tách hai chân anh ra rồi ngồi chen vào giữa, ngửa đầu, tiếp tục hôn anh.

Châu Liêm Nguyệt thả một tay ra chống sang bên cạnh, nhưng gần như không chống đỡ được sự hung mãnh của con mèo hoang đang chuếnh choáng men say trước mặt.

Cô đẩy bả vai anh, làm anh ngã về phía sau, động tác cuối cùng là đưa tay cứu ly rượu đặt bên cạnh, nhưng vẫn chậm một bước, ly đổ, rượu tràn hết ra ngoài.

Châu Liêm Nguyệt giơ tay lên đè gáy cô, anh bật cười, “Tôi thấy em say quá rồi đấy…”

“Suỵt.”

Nam Gia che miệng anh lại.

Đến cuối cùng, bởi đang ở bên ngoài nên không tiến thêm một bước nữa.

Nam Gia ngồi dậy, son trên môi đã nhòe hết, cô hổn hển hỏi: “…Về không?”

“Không đợi được nữa à?”, Châu Liêm Nguyệt khẽ cười.

Anh cầm cái chụp tắt hết nến, sau đó ôm eo Nam Gia, dùng một tay nhấc cô lên.

Nam Gia nhắc nhở: “Không thu dọn lại à?”

Châu Liêm Nguyệt kéo cửa xe ra, “Không cần quan tâm. Tôi cho người đến dọn.”

Lái xe trở về biệt thự, lên tầng hai, Nam Gia kéo Châu Liêm Nguyệt đi về phía thư phòng.

Hai người vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo cho nhau, cuối cùng lại vấp chân ngã nhào xuống mặt thảm trên sàn.

Còn chưa kịp nhóm lửa trong hộc lò sưởi, đó là điều tiếc nuối duy nhất.

***

Say rượu lại thêm một đêm rã rời, ngày hôm sau, Nam Gia ngủ đến mười rưỡi sáng mới tỉnh dậy, còn Châu Liêm Nguyệt thì đương nhiên là đã rời đi từ sớm rồi.

Cô xuống lầu nhờ đầu bếp làm cho mình hai phần trứng rán một mặt, vừa ăn vừa gọi điện cho Châu Hy.

Châu Hy hẹn cô buổi chiều đi dạo phố, sau đó cùng nhau ăn tối, cô ấy đã đặt chỗ rồi, Châu Liêm Nguyệt cũng sẽ tới.

Nam Gia xuống núi, tiện đường đến chỗ Giải Văn Sơn lấy quà sinh nhật ông đã chuẩn bị cho mình, xong xuôi mới về nhà gọi điện cho Nam Trọng Lý, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi đi ra ngoài cùng Châu Hy.

Châu Hy tặng cho cô một đôi hoa tai bằng hồng ngọc làm quà sinh nhật, bởi sự cương quyết của Châu Hy, cô đành phải đeo lên luôn.

Hai người không đi dạo quanh các cửa hàng, mà tìm một quán cà phê yên tĩnh để ngồi nói chuyện.

Châu Hy cười hỏi cô: “Anh em tặng chị quà gì?”

Nam Gia cười đáp: “Không tặng gì cả.”

Châu Hy trợn tròn mắt, “…Một chút thể hiện cũng không có ư?”

“Cũng không hẳn. Đêm qua đi dã ngoại.”, Nam Gia tự nói tự cười, bởi vì nghe ngây thơ hệt như đám học sinh tiểu học đi du lịch mùa thu vậy.

Nào ngờ Châu Hy bỗng ngây người, lại hơi tỏ ra nghiêm túc, “Đi đâu dã ngoại cơ?”

“Lên núi. Anh ấy bảo hồi em sinh nhật bảy tuổi cũng cùng người lớn đi dã ngoại.”

Sắc mặt Châu Hy bỗng trở nên phức tạp, “… Đấy là lúc mẹ em còn sống, lần cuối cùng đón sinh nhật cùng em.”

Nam Gia sững sờ, “Chị xin lỗi…”

“Không không… Không sao, đã là chuyện từ mười mấy năm trước rồi. Chủ yếu là… hôm đấy, anh em không đi cùng cả nhà.”

“Tại sao?”

Châu Hy cúi đầu, bất an bứt đứt tờ khăn giấy trong tay, “… Anh ấy bị bố phạt cấm túc. Buổi tối hôm trước, hình như hai người họ cãi nhau, cãi nhau to lắm. Nhưng hồi đấy em còn quá nhỏ, không nhớ rõ là họ ầm ĩ vì chuyện gì nữa. Trong trí nhớ của em… bố vẫn luôn cực kỳ khắc nghiệt với anh em.”

Nam Gia không lên tiếng. Cô cảm thấy đây không phải là điều cô nên nghe.

Châu Hy nói tiếp: “Em ngốc cực kỳ, đi dã ngoại về còn cứ khoe với anh em, cứ kể là buổi tối thắp nến lên, phong cảnh trên núi đẹp lung linh, chỉ tiếc là anh ấy không đi… Trước giờ em chưa từng nghĩ đến việc, có phải là anh ấy vẫn để bụng chuyện này hay không.”

Nam Gia không biết nên nói gì, “Có lẽ anh ấy không nghĩ nhiều như vậy đâu.”

“Không phải đâu…”, nhìn Châu Hy như đang chực khóc, “Từ lúc em bắt đầu có trí nhớ, mỗi năm một lần sinh nhật, chỉ cần là tổ chức ở bên ngoài thì anh ấy không bao giờ đi cùng mọi người.”

Cho nên… Hành động của Châu Liêm Nguyệt đêm qua, rốt cuộc chỉ đơn thuần là để tái hiện khung cảnh đẹp đẽ mà Châu Hy miêu tả, hay với anh mà nói, đó là một cách đền bù tiếc nuối, hoặc là… nhớ mãi không quên?

Kiểu người như Châu Liêm Nguyệt, liệu có tâm trạng nhớ mãi không quên này không?

Nam Gia như ngồi trên bàn chông.

Với cô mà nói, cho tới bây giờ, Châu Liêm Nguyệt vẫn hoàn toàn khép kín, anh không thể hiện quá rõ ràng mình yêu ghét thứ gì, không có điểm yếu, càng không có sự thay đổi cảm xúc như người bình thường.

Dựa vào mối quan hệ thuần túy không thể thuần túy hơn được nữa giữa cô và Châu Liêm Nguyệt, trộm xem đoạn hồi ức riêng tư này dường như đã là vượt quá ranh giới rồi.

Nam Gia nắm chặt lấy tay Châu Hy, “Hy Hy, nói với chị những chuyện này không ổn đâu. Em hiểu rõ tính tình Châu Liêm Nguyệt mà, chị biết nhiều quá anh ấy sẽ không vui, xin em đừng để chị khó xử.”

Châu Hy hoàn hồn, đưa mắt “nhìn” cô, nhoẻn miệng cười, “Gia Gia, tính cách của chị đúng là đặc trưng của cung đất đấy… Chị quá lý tính.”

Đương nhiên Nam Gia nghe ra được câu nói này không hề hàm ý khen ngợi.

Thế nhưng… Muốn cô cảm tính thế nào đây?

Cô mà cảm tính thì nhất định là chết không có chỗ chôn.

Châu Hy chủ động chuyển sang chủ đề khác, nói về cô ấy và Tô Tinh Dư.

Sắp tới sẽ có một đại nhạc hội ngoài trời được tổ chức tại sân vận động ở khu ngoại ô, cô ấy định đi cùng Tô Tinh Dư. Vì chuyện này, cô ấy nài nỉ Châu Liêm Nguyệt rất lâu mới được cho phép, mà điều kiện tiên quyết là phải dẫn bốn vệ sĩ đi theo.

Châu Hy cười bảo: “Chắc chắn Tô Tinh Dư sẽ cười em, làm quá lên như đại minh tinh không bằng.”

Nam Gia cười theo, “Không đâu, không phải minh tinh nào cũng khoa trương như thế đâu.”

Đợi đến năm rưỡi, Châu Liêm Nguyệt gọi điện báo anh đang trên đường tới nhà hàng, Nam Gia liền cùng Châu Hy đi trước.

Nhà hàng nhận đặt phòng riêng theo số lượng có hạn, không gian yên tĩnh, không dễ bị người ngoài quấy rầy.

Nam Gia và Châu Hy ngồi đợi không lâu thì Châu Liêm Nguyệt đến. Anh mặc một bộ âu phục trang trọng, hiển nhiên là vừa xong việc.

Anh vắt áo khoác lên thành ghế, ngồi ngả về phía sau cởi cúc cổ tay áo sơ mi.

“Gọi món chưa?”, anh hỏi.

“Gọi rồi. Gọi bít tết cho anh.”, Châu Hy nói.

Châu Liêm Nguyệt gật đầu, hơi nghiêng người nhìn Nam Gia.

Hôm nay cô mặc một bộ váy hai dây liền thân màu đen, cắt xẻ bất quy tắc, đậm phong cách nghệ thuật, hoàn toàn khác với tối hôm qua.

Châu Liêm Nguyệt thoáng khựng lại, đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai cô.

Nam Gia không hiểu, vừa ngước mắt lên đã thấy anh ra hiệu “suỵt” một cái, nên chẳng dám mở miệng.

Mà Châu Liêm Nguyệt cũng không nói gì, chỉ ngắm nghía đôi bông tai hồng ngọc trên vành tai cô một lát, sau đó buông tay ra.

Ăn xong, Châu Liêm Nguyệt đưa Châu Hy về nhà trước, sau đó mới cùng Nam Gia quay về chung cư.

Châu Liêm Nguyệt ngả người ra ghế, châm một điếu thuốc, lại giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy vành tai Nam Gia lần nữa, “Châu Hy tặng à?”

“Ừm.”

“Rất hợp với em.”

Nam Gia không lên tiếng, bởi cô cảm giác dường như Châu Liêm Nguyệt còn có lời muốn nói.

Quả nhiên Châu Liêm Nguyệt nói: “Lúc Châu Hy sáu tuổi, con bé thường xuyên lải nhải đòi sau này lớn được thừa kế hộp đồ trang sức của mẹ. Đôi hoa tai hồng ngọc này, là một trong số những món đồ trong cái hộp đấy.”

Nam Gia ngẩn người.

Sau đó lập tức đưa tay lên.

Châu Liêm Nguyệt tóm lấy tay cô, “Làm gì đấy?”

“Tháo xuống trả cho Châu Hy.”

“Con bé tặng em thì em cứ đeo đi.”

“Em không nhận được món quà quý thế này đâu.”

“Khó lắm con bé mới có được một người bạn nó thích.”

Nam Gia cắn môi, nói ra lời thật lòng, “Nhưng em không xứng. Em không dùng tình cảm thật ngang hàng đối đãi với con bé.”

Cô và Châu Liêm Nguyệt sớm muộn gì cũng chấm dứt, khi đó làm sao còn có thể thoải mái tiếp tục làm bạn với Châu Hy được nữa.

Cô cứ nghĩ nói như vậy nhất định sẽ khiến Châu Liêm Nguyệt tức giận, nhưng anh lại chỉ liếc cô một cái, vẫn nói bằng giọng điềm tĩnh: “Em tưởng là em thật lòng hay không mà con bé lại không biết à?”

Nhất thời, Nam Gia ngơ ngẩn.

“Trực giác của con bé nhạy cảm hơn bất kỳ ai. Cứ giữ lại đi, em trả lại chắc chắn con bé sẽ buồn lắm đấy.”

Nam Gia bất lực buông tay xuống, “… Lạ thật.”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô với vẻ không hiểu.

“Biết rõ là giả, là dối trá mà cũng không sao à?”

Châu Liêm Nguyệt không trả lời cô một cách trực tiếp, “Tôi chỉ có thể nói là, đôi khi em cũng đừng đánh giá quá cao khả năng diễn xuất của mình.”

Nam Gia không nói nổi thành lời.

Đã nhìn thấu là cô đang diễn rồi, vậy mà cô còn diễn nhập tâm như thế, chẳng phải chính là kẻ ngốc duy nhất hay sao?

Dường như Châu Liêm Nguyệt biết cô đang nghĩ gì, anh giang tay ôm cô, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: “Đừng suy nghĩ nhiều quá. Cứ như bây giờ cũng tốt mà.”

Như bây giờ là như thế nào? Tốt ở đâu?

Nam Gia chỉ cảm thấy mờ mịt.

***

Cuộc sống cùng Châu Liêm Nguyệt vẫn duy trì sự cân bằng kỳ lạ ấy.

Về phần công việc, dưới sự sắp xếp của chị Quan, Nam Gia đến gặp Nghiêm Mân Quân – nữ đạo diễn của bộ phim nghệ thuật kia.

Địa điểm gặp mặt là tại nhà của Nghiêm Mân Quân. Nhà bà ấy lộn xộn theo một cách điển hình của người làm nghệ thuật, sách và bản thảo bày la liệt khắp nơi.

Cách ăn vận và diện mạo của Nghiêm Mân Quân chẳng liên quan gì đến nhau. Từ trên xuống dưới trông bà cực kỳ xuề xòa, mái tóc mỏng buộc đuôi ngựa, không trang điểm, mặc một chiếc áo thun xám, bên ngoài là áo khoác dáng rộng màu đen, phối cùng chiếc quần thun dài mặc ở nhà. Nhưng trên người bà toát ra một vẻ điềm đạm mà tự tin, không hề ăn nhập với cung cách ăn mặc.

Nam Gia mới gặp Nghiêm Mân Quân mà đã có cảm giác thân thuộc, hai người trò chuyện đến tận trưa, uống hết một ấm cà phê pha tay.

Nghiêm Mân Quân nói không có hứng thú với bộ phim chiếu mạng “Hung thủ thứ mười một”, chỉ tình cờ lướt Weibo và thấy được tấm gif nổi tiếng của Nam Gia, sau lại chợt nhớ ra đã từng xem Nam Gia diễn kịch.

Hồi đó, bà cùng một người bạn ăn cơm ở một nhà hàng gần rạp hát, sau đó đi dạo loanh quanh thì nhìn thấy áp phích, liền tạt vào xem thử.

Bà rất thích những đoàn kịch diễn theo phong cách tiểu chúng, đôi khi có thể gợi ra những ý tưởng mới mẻ.

Nghiêm Mân Quân nói: “Mọi người đều khen cháu diễn tốt trong bộ phim chiếu mạng này, tôi lại cảm thấy cũng chỉ gọi là tròn vai thôi. Tại yêu cầu của người xem bây giờ quá thấp. Thị trường nát thành ra cái dạng này rồi, sáu mươi điểm cũng có thể thổi phồng thành chín mươi điểm được.”

Nam Gia không hề cảm thấy bị tổn thương, cô cười nói: “Bởi vì nhân vật này đã được hình thức hóa, đặc trưng hóa, để thể hiện được cũng không khó lắm, cho dù cháu đã cố hết sức để mở rộng hình tượng nhân vật, nhưng cùng lắm cũng chỉ được như vậy thôi. Vai thật sự khó diễn là nhân vật trong cảnh sinh hoạt đời thường, ví dụ như, người phụ nữ của gia đình chẳng hạn, không có hình mẫu nào cả, mà người phụ nữ của gia đình thì ở đâu cũng có thể bắt gặp, diễn giống hay không, đã cố hết sức chưa, khán giả xem một lúc thôi là nhìn ra được.”

Nghiêm Mân Quân rất tán đồng, bà cười bảo: “Thấy cháu không bị tư bản làm hư, tôi rất vui.”

Nhất thời, Nam Gia cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Nghiêm Mân Quân là người trong giới, biết về mối quan hệ giữa cô và Châu Liêm Nguyệt cũng chẳng lạ.

Nghiêm Mân Quân nói: “Chuyện riêng của cháu, các mối quan hệ của cháu, tôi không quan tâm, diễn tốt là được.”

Buổi tối, Nghiêm Mân Quân còn cuộc hẹn khác nên chuẩn bị tiễn khách.

Sau cùng, bà nói: “Tôi biết cháu từng đóng phim của Hà Nột. Tôi với Hà Nột là bạn học, cũng hay qua lại, ông ấy là người rất ôn hòa, rất dân chủ, tôi thì không giống lắm, mọi người đều bảo tôi là bạo quân. Tôi cảnh cáo trước, quay phim với tôi cực kỳ khổ, nếu không chịu được áp lực, có lẽ là tôi dùng lần này chứ không có lần sau đâu, cho nên cháu cân nhắc cẩn thận. Tôi sẽ không buông lỏng chỉ vì cháu có năng khiếu, mà ngược lại, rất có thể còn mài năng khiếu của cháu đến kiệt thì thôi đấy.”

Nam Gia nói: “Cháu suy nghĩ kĩ rồi.”

Nghiêm Mân Quân nhìn cô.

Nam Gia cười, “Nếu cô biết cháu đã trải qua những gì, thì sẽ hiểu, cháu không đời nào bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào để mình thăng tiến.”

Nghiêm Mân Quân cười, ôm cô một cái, “Tốt. Hy vọng sớm được nhìn thấy cháu trên màn hình của tôi.”

Nam Gia xuống lầu, lên xe, quay về studio.

Chị Quan còn việc khác cần thảo luận với cô, nên bảo cô sau khi nói chuyện với Nghiêm Mân Quân xong thì đến studio một chuyến.

Lúc Nam Gia đến, studio đã hết giờ làm việc, nhưng vẫn còn một vài người ở lại tăng ca.

Cô chuyển khoản cho Tiểu Đàm, bảo cô ấy mua trà sữa cho những người kia.

Đẩy cửa văn phòng của chị Quan ra, Nam Gia đi vào.

Chị Quan cười bảo: “Tại mỗi lần em đến đều mua đồ uống mời họ nên họ cứ bảo, giá mà ngày nào chị Gia cũng đến.”

Nam Gia biết chắc chắn chị Quan cảm thấy đây là thủ đoạn mua chuộc lòng người của cô.

Cô cũng chẳng giải thích.

Nam Trọng Lý mở nhà hàng, mỗi lần xong việc sẽ đích thân nấu ăn cho nhân viên. Cô học theo bố. Mọi người đều vất vả. Nếu như một chút “tiểu xảo” có thể đổi được niềm vui, vậy sao lại không làm, dù gì cũng chẳng thiệt.

Chị Quan cùng Nam Gia ngồi mặt đối mặt trên bộ ghế sofa cạnh cửa sổ.

“Em với Nghiêm Mân Quân nói chuyện thế nào?”, chị Quan hỏi.

“Cũng không tệ lắm. Em quyết định diễn bộ này rồi.”

“Vậy được. Trong thời gian này, mình sẽ dựa theo yêu cầu của đạo diễn Nghiêm làm chuẩn để điều chỉnh linh hoạt. Chờ quay xong phim ngắn này, sang năm sẽ có một dự án quan trọng, là một bộ phim bên mình đã chuẩn bị từ cuối năm ngoái.”

“Ai làm đạo diễn?”

“Tiết Ương, một đạo diễn trẻ khá tài năng, xem như là được bồi dưỡng bởi đạo diễn Mục Vĩnh Niên.”

“Em biết anh ta, từng xem phim của anh ta rồi.”

Chị Quan gật đầu, “Phim này Châu tổng đầu tư nhiều nhất, cho nên gần như chắc chắn sẽ chọn em làm nữ chính.”

“Phim thương mại à?”

“Phim điện ảnh thương mại. Kịch bản sửa đi sửa lại ba năm rồi, bọn chị đã bình chọn khá nhiều vòng, cuối cùng đều cảm thấy rất có tiềm năng.”

Nam Gia không có ý kiến gì. Mặc dù chị Quan là người rất khôn khéo, rất biết kinh doanh, nhưng mắt chọn phim thì không chê vào đâu được.

Hơn nữa, nếu là phim do Châu Liêm Nguyệt đầu tư, bảo cô diễn vai chính thì cô cũng không thể từ chối được.

Nói xong những lời này, chị Quan nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Nam Gia cười bảo: “Hiếm lắm mới nhìn thấy chị Quan lo lắng như thế này. Còn chuyện gì chị cứ nói thẳng đi.”

Chị Quan nói: “Chị nói cho em biết, nhưng nếu em thấy không vui, nhất định đừng nói thẳng với Châu tổng nhé, chị sẽ giúp em truyền đạt khéo léo.”

Nam Gia cũng không hứa trước, “Chị Quan, chị cứ nói đi đã.”

***

Châu Liêm Nguyệt về nhà rất muộn, vốn tưởng rằng Nam Gia đã ngủ rồi, nào ngờ mở cửa vào thì thấy phòng khách vẫn còn lờ mờ ánh sáng.

Máy chiếu mở, đang phát một bộ phim đen trắng, Nam Gia ôm gối ngồi dưới sàn, trên bàn để một ly rượu.

Châu Liêm Nguyệt nới lỏng cà vạt, đi vào, quỳ một gối ngồi trước mặt cô, “Vẫn chưa ngủ à?”

“Ừm.”

Châu Liêm Nguyệt khựng lại, bởi cảm giác được tâm trạng cô đang không tốt, anh hỏi: “Làm sao thế?”

“Chị Quan không cho em nói trực tiếp với anh.”

Châu Liêm Nguyệt thu tầm mắt lại, giọng điệu bình thản, “Vì chuyện này à?”

Nam Gia ngồi thẳng dậy, muốn nhìn ngang tầm mắt với anh, cô không nhịn được nữa, cô nhịn cả một buổi tối mà cảm giác sắp chết rồi, “Là thật à, anh muốn hợp tác với nhà họ Thiệu hả?”

“Quan Tú Lệ không nói với em à?”

Nói rồi.

Chị Quan nói với cô, một bên đầu tư khác của “bộ phim trọng điểm” kia là nhà họ Thiệu, đại diện là Thiệu Tòng Cẩn.

Trong lĩnh vực truyền hình điện ảnh, Châu Liêm Nguyệt chỉ mới tham gia đầu tư, anh có tiền, nhưng có những thứ, dùng tiền cũng vô ích, ví dụ như, chuỗi rạp và suất chiếu phim.

Nhà họ Thiệu có thâm niên trong lĩnh vực này, sở hữu đến hơn 500 rạp chiếu phim, hơn 6000 màn hình trên quy mô cả nước. Hợp tác với nhà họ Thiệu, tới khi phim được công chiếu, chuỗi rạp của nhà họ Thiệu sẽ sắp xếp để đảm bảo cho bộ phim đạt được doanh thu cao nhất.

Một bộ phim cho dù tốt, nếu không được xếp suất chiếu tốt, thì cũng không làm nên chuyện.

Cuối cùng Nam Gia cũng hiểu, lần đầu tiên cô gặp chị Quan, cô từng hỏi sao lại mở được studio nhanh như vậy, chị Quan nói vì họ vốn đã chuẩn bị từ trước rồi.

Đây tất nhiên là một bước tính toán sâu xa, cái mà Châu Liêm Nguyệt muốn đầu tư chính là liên kết tích hợp phim rạp và phim mạng vào một nền tảng chung, sao có thể nhất thời có ý tưởng, xây dựng cơ sở một cách qua loa được.

Tất cả mọi người đều rất quan trọng, bao gồm cả chị Quan dày dạn kinh nghiệm.

Duy chỉ có cô là không quan trọng, cô chỉ vừa hay xuất hiện vào đúng thời điểm mà thôi.

Đổi cho một nữ diễn viên khác đến ký hợp đồng bán mình cũng thế cả.

Đương nhiên, cô cũng chẳng quan tâm chuyện này.

Làm một quân cờ của tư bản, dù sao cũng hơn là làm một quân cờ không được đặt xuống.

Thế nhưng tại sao người cùng nắm giữ quân cờ lại là nhà họ Thiệu?

Nam Gia cảm thấy ngộp thở, “… Nói cho em biết. Tại sao lại là nhà họ Thiệu? Anh biết em với nhà họ Thiệu…”

“Nhà họ Thiệu phong sát em nhiều năm, tôi biết. Rồi sao?”, Châu Liêm Nguyệt nói bằng vẻ cực kỳ tỉnh táo, “Người ngày xưa loại trừ em, nhưng bây giờ lại không thể không hạ mình hợp tác với em. Chuyện này có gì không tốt?”

“Thế em kiên trì bao nhiêu năm là vì cái gì?”, Nam Gia cắn chặt răng, “Anh cho rằng Thiệu Tòng An chưa từng hứa hẹn giúp đỡ à? Em không đồng ý! Nếu không thì em đã nổi tiếng từ lâu rồi!”

“Vậy tại sao em không đồng ý?”

Nam Gia cắn môi không nói lời nào.

Châu Liêm Nguyệt đưa tay nắm cằm cô, “Tôi đang hỏi em đấy.”

“Chuyện này không liên quan đến anh.”

“Chia tay với Thiệu Tòng An, đối phương vì yêu sinh hận. Lý do này làm sao mà thuyết phục được tôi?”, cả ánh mắt và giọng nói Châu Liêm Nguyệt đều cực kỳ bình tĩnh, “Nam Gia, đây là làm ăn. Điều tối kỵ trong làm ăn là mang cả ân oán cá nhân vào. Nếu như em không cho tôi một lý do đầy đủ, tôi sẽ không thể vì cảm xúc của một người nào đó mà bỏ dở giữa chừng một mối hợp tác lớn thế này đâu.”

Nam Gia muốn quay mặt đi, nhưng bàn tay Châu Liêm Nguyệt dùng sức, không cho phép cô trốn tránh, “Em có thể nói sự thật, sau đó thử thuyết phục tôi.”

Nam Gia buồn bã cười một tiếng, “Em không có hứng thuyết phục anh. Tùy thôi… Anh là người đánh cờ, anh muốn làm ăn với ai, em không có quyền can thiệp. Nhưng nếu là phim anh hợp tác với nhà họ Thiệu, em sẽ không diễn.”

Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt tối lại, “Luôn miệng nói muốn nổi tiếng, đến cuối cùng lại chỉ còn một chút quyết tâm này thôi?”

“Vì nổi tiếng mà gì cũng làm à?”

Châu Liêm Nguyệt cười lạnh, “Những gì em đang làm cũng không tính là ít đâu.”

“Đây là hai chuyện khác nhau.”, Nam Gia quay đầu đi, “Anh buông em ra. Em muốn đi ngủ.”

Châu Liêm Nguyệt nghiêm mặt, không buông tay.

“Em bảo anh buông em ra.”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sau lớp kính còn lạnh hơn cả băng tuyết.

Nam Gia không giãy ra được, chỉ có thể bị ép phải đối mặt với anh.

Ngón tay anh dùng sức khiến cằm cô nhâm nhẩm đau, trên phương diện tâm lý, cô như nghẹt thở, bởi chỉ có thể thụ động đối diện với ánh mắt như lưỡi dao của anh.

Cô mở to hai mắt, cất giọng thều thào. Như đang cầu xin, “… Buông em ra.”

Nước mắt lăn dài, nhỏ xuống mu bàn tay Châu Liêm Nguyệt.

Anh sững sờ.

Chậm rãi buông tay ra.