Đêm Sương

Chương 22

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Đàm đến đón Nam Gia đi ra sân bay.

Nam Gia ngủ không ngon, đổi là người khác, bị đánh thức giữa giấc đều rất khó ngủ lại được. Lên xe, Nam Gia ôm cái gối ôm vào lòng, liên tục ngáp ngủ.

Tiểu Đàm tranh thủ thời gian đưa một cái túi giấy và một cốc đồ uống nóng qua, "Chị Gia, hay là chị ăn sáng trước đi, lên đường ngủ tiếp."

"Em ăn chưa?"

"Chưa ạ."

Trong túi giấy có một phần sandwich cắt chéo, Nam Gia chia cho Tiểu Đàm, "Em cũng ăn đi, một mình chị ăn không hết."

Tiểu Đàm cười rồi nhận lấy, "Cảm ơn chị Gia."

Tiểu Đàm cảm thấy làm trợ lý cho Nam Gia cực kỳ thoải mái, cô chưa bao giờ nổi giận vô cớ với nhân viên, cũng không hề soi mói khắt khe, sau Tết còn phát lì xì cho nhân viên trong studio, chi ra rất hào phóng.

Ăn sáng xong, Nam Gia đeo miếng che mắt lên, ngủ một giấc.

Đến sân bay, Tiểu Đàm mang hành lý đi ký gửi.

Đăng ký xong, Nam Gia đi thẳng vào phòng chờ VIP của sân bay, vừa lúc nhận cuộc điện thoại của chị Quan.

Chị Quan chúc cô lên đường thuận lợi, dặn dò đôi ba câu, bảo cô vào đoàn rồi nếu có làm gì với riêng diễn viên nào thì nhớ dẫn cả trợ lý theo, nhất là với người khác giới.

Nam Gia cười, "Chị Quan đang sợ em phim giả tình thật với người trong đoàn à? Cũng phải xem em có cái gan đấy không chứ."

Chị Quan cũng cười, "Nghĩ đi đâu đấy. Chủ yếu là bây giờ có một số ê-kíp của một số nghệ sĩ thích đi đường ngang ngõ tắt, chỉ sợ người ta cố ý chụp trộm mấy kiểu ảnh mờ ám lập lờ để xào CP thôi."

"Chị chỉ đích danh xem em phải cẩn thận ai đi."

Chị Quan cười bảo: "Ai tiếp xúc nhiều với em trong quá trình quay phim thì cẩn thận người đấy. Ê-kíp của cậu ta dính “tiền án” rồi đấy, bị dây vào không nhơ nhớp toàn thân thì cũng tróc một lớp da, xong việc fan nhà cậu ta còn sỉ nhục đàng nữ là kẻ mồi chài đàn ông, buồn nôn cực kỳ. Tóm lại em đi đâu cứ dẫn cả Tiểu Đàm đi là được."

Đây là phong cách làm việc của chị Quan, nói bất cứ cái gì cũng sẽ không nói rõ ràng đến cùng, có điều Nam Gia nghe ra được, là muốn cô cần thận với diễn viên đóng vai nam hai.

Nam Gia cười bảo: "Em hiểu rồi."

Trước khi cúp điện thoại, chị Quan nói: "À, hôm qua em hỏi Tiểu Đàm chuyện của Châu tổng đúng không?"

Nam Gia thầm nghĩ tại sao chị ấy lại hỏi vậy, hình như cô chỉ buột miệng hỏi xem Châu Liêm Nguyệt có biết chuyện cô sắp vào đoàn hay không thôi mà.

Nam Gia cười, "Vâng. Sao thế ạ?"

"Hai hôm nay Châu tổng không ở Bắc Thành. Hình như phải đi công tác ở Tân Thị, đi gặp một nhóm startup, chắc phải chiều nay mới về được."

Nam Gia ngỡ ngàng.

Vậy tối hôm qua cô nhìn thấy gì? Chẳng lẽ lại là ma?

Chẳng trách trông anh mệt mỏi như vậy, từ Tân Thị gấp gáp trở về cơ mà.

Có khi nào anh đặc biệt quay về gấp một chuyến là để tạm biệt cô, tưởng tượng này thật sự quá là "tự mình đa tình".

Nam Gia không muốn nghĩ sâu nữa, cô cười: "Chị Quan nói với em chuyện này làm gì."

Chị Quan cười bảo: "Thì bâng quơ kể thế thôi... Em chuẩn bị lên máy bay à? Thượng lộ bình an nhé, chị đi làm việc đây."

Cúp máy, Nam Gia cầm cái điện thoại, thoáng ngẩn người.

Cũng chẳng biết là bởi nguyên nhân gì thôi thúc, cô trượt ngón tay đến biểu tượng Wechat, tìm tên Châu Liêm Nguyệt. Đoạn chat với anh chẳng biết đã trôi đi tận đâu rồi, kéo mãi xuống mới thấy.

Cô gửi tin nhắn đi: " Em chuẩn bị lên máy bay đây."

Tới tận khi lên máy bay, cửa cabin đóng lại, máy bay chuẩn bị lăn, tiếp viên hàng không nhắc mọi người bật chế độ máy bay, cô mới nhận được tin nhắn trả lời của Châu Liêm Nguyệt, chỉ đúng một chữ "Ừ." cực kỳ lãnh đạm.

Bầu không khí ở đoàn làm phim này rất khác so với đoàn làm phim của bộ chiếu mạng kia, chủ yếu vì đây là tác phẩm của đạo diễn lớn như Hà Nột.

Mọi người hầu hết đều bị kéo căng như dây cung, không dám thả lỏng thư giãn.

Con người Hà Nột rất ôn hòa, rất kiên nhẫn giảng giải về các chi tiết phim, hiếm khi thấy được lúc thật sự cáu giận.

Mới đầu Nam Gia rất khó để thích ứng được, chẳng vì lý do gì khác, mà bởi các diễn viên đều từng hợp tác với Hà Nột, giữa họ tự nhiên sẽ hình thành bầu không khí của người quen. Gương mặt mới như Nam Gia, lại là "tài nguyên ca" trong mắt mọi người, rất khó để có thể nhanh chóng hòa nhập với họ.

Có điều, Nam Gia đã rèn luyện bao nhiêu năm nay, trong việc làm quen giao tiếp cũng không có gì khó khăn.

Ngoại trừ diễn viên đóng vai nam hai, cô chủ yếu diễn chung với ảnh hậu Lương Tư Nguyệt - người đóng vai em gái mình. Bắt đầu từ Lương Tư Nguyệt, sau đó dần dần làm quen với mọi người.

Kiểu người hoạt bát mà không nhiều chuyện như cô, trong đoàn làm phim phức tạp lại rất được hoan nghênh, nhất là cô lại biết chút tiểu xảo như đặt đồ ăn vặt cho cậu em chạy việc trong đoàn, cùng hút thuốc, tán gẫu mấy chuyện linh tinh... Hòa đồng dễ mến, thường xuyên qua lại, đương nhiên sẽ gây ấn tượng tốt.

Bộ phim "Chim sẻ xám" này chủ yếu quay thực cảnh, lấy bối cảnh tại một thị trấn nhỏ nơi biên giới, giao thông khó khăn, hoạt động giải trí cũng nghèo nàn.

Trong đoàn phim có một diễn viên là người Xuyên Du [1], dưới sự dẫn dắt của anh ta, mọi người cứ quay phim xong là lại bắt đầu tập trung chơi mạt chược.

[1] Tứ Xuyên và Trùng Khánh

Nam Gia đã thân quen với diễn viên nữ chính Lương Tư Nguyệt, nên cũng nhiệt tình dạy cô ấy cách chơi mạt chược.

Có hôm cô thắng liền ba bốn ván mạt chược, sau khi kết thúc, Lương Tư Nguyệt lập tức đến tìm cô. Cô còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, kết quả là Lương Tư Nguyệt hỏi cô, có thể chỉ cho cô ấy mấy chiêu hay không, cô ấy bảo mình quá tệ, tất cả mọi người đều coi cô ấy là cái máy rút tiền, bực mình cực kỳ, không thể để thế được nữa.

Nam Gia cười thắt ruột, cô vẫn tưởng Lương Tư Nguyệt là kiểu thục nữ điềm đạm, hóa ra lại hiếu chiến như thế này. Về sau, người nhà Lương Tư Nguyệt đến thăm ban, mang đồ ăn thức uống gì tới, Lương Tư Nguyệt cũng đều chia cho Nam Gia một ít.

Người nhà Lương Tư Nguyệt là tổng sản xuất của bộ phim "Chim sẻ xám" này, tên là Liễu Du Bạch. Hai người họ kết hôn đã nhiều năm rồi nhưng tình cảm vẫn rất mặn nồng(2)

(2) Cặp đôi chính trong truyện “Andersen của tôi” của tác giả.

Tổng giám đốc Liễu đến thăm ban nhưng luôn nói là mình đến giám sát, mọi người đều trêu đùa rằng, đi quay bao nhiều bộ phim, mà chưa từng thấy nhà sản xuất nào đến tận trường quay giám sát bao giờ, lại còn đến chăm chỉ như thế, hai tuần một lần, đều như vắt chanh.

Từ sân bay trong thành phố lái xe đến đây cũng phải mất tới ba bốn tiếng, Liễu tổng còn tha cả hai đứa con đi cùng, vậy là dựa trên tinh thần gì?

Có lẽ là trên tinh thần trách nhiệm quan tâm tỉ mỉ đến tác phẩm rồi.

Mỗi lần bị trêu, Lương Tư Nguyệt đều xấu hổ vô cùng.

Lương Tư Nguyệt có hai đứa con, một trai một gái bụ bẫm kháu khỉnh, mỗi lần hai đứa đến, cả đoàn phim lại rộn ràng như đón Tết. Sau khi tham gia show thực tế cho cha con, hai đứa trẻ trở nên cực kỳ nổi tiếng. Bây giờ nhìn thấy cái "người thật", còn đáng yêu hơn cả trong chương trình, ai nấy đều giành phần được chơi cùng chúng.

Hôm nay đoàn làm phim ra thông báo, cuối tuần tạm thời không có cảnh quay, các diễn viên được nghỉ hai ngày.

Có điều, Nam Gia không nằm trong số này. Cuối tuần Nam Gia có tận mấy cảnh quay, mà cảnh quay cùng Lương Tư Nguyệt còn là một cảnh diễn đôi cực kỳ quan trọng.

Lương Tư Nguyệt đóng vai em gái, phát hiện ra chị mình vai diễn của Nam Gia, vẫn luôn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với bạn trai mình. Cô em gái một mực im lặng, cho đến khi hai chị em đi tảo mộ cha, trên đường về gặp mưa, xe lại tuột xích, cuối cùng cô em gái cũng bùng nổ, cãi nhau gay gắt với chị gái mình.

Xong việc đã là sáu giờ chiều, trời tối đen.

Trong nháy mắt Hà Nột hộ "Cắt!", hai nữ diễn viên vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, cứ thế ôm nhau khóc nức nở.

Trợ lý tranh thủ thời gian chạy ra mở ô, đưa khăn mặt, dìu hai người vào xe bảo mẫu.

Nam Gia lạnh đến mức toàn thân run rẩy, bờ môi trắng bệch, suýt chút nữa không bưng nổi cốc nước ấm Tiều Đàm đua.

Cô hé miệng run run nhấp một ngụm nước ẩm, đợi nhiệt độ trong xe dần tăng lên, mới từ từ hoàn hồn được.

Lát sau, có người gõ cửa xe, là Lương Tư Nguyệt mới từ xe bên cạnh xuống.

Lương Tư Nguyệt choàng một cái khăn bông cỡ lớn, còn trợ lý thì đứng bên cạnh che ô cho cô ấy.

Nam Gia vội nói: "Nhanh lên đây ngồi đi, ở ngoài đang mưa to mà."

Lương Tư Nguyệt cười bảo: "Thôi thôi, chị về khách sạn tắm cái rồi đi đây, thế nên mới sang chào em một câu."

Vốn dĩ Lương Tư Nguyệt cũng không được nghỉ phép, nhưng vì con ốm, đạo diễn cân đối lại lịch quay của cô ấy, bớt ra được hai ngày.

Nam Gia cười đáp: "Vậy chị về cẩn thận nhé, đi đường đêm hôm lại mưa gió, cứ bảo tài xế lái chậm một chút còn hơn."

Lương Tư Nguyệt gật đầu, lại hỏi cô: "Em muốn ăn đồ ăn vặt gì không? Sang tuần quay về, chị mang cho em một ít."

Sai Sai và Tưởng Tưởng là nhũ danh của hai đứa trẻ nhà Lương Tư Nguyệt.

Sau khi Lương Tư Nguyệt đi, Nam Gia lại trao đổi với đạo diễn Hà một chút, xác nhận phần việc hôm nay không có vấn đề gì nữa thì mới thay quần áo, trở về khách sạn.

Vào phòng tắm nước ấm, sau đó leo luôn lên giường nằm. Tiểu Đàm đi lấy bữa tối, vừa vào cửa đã trông thấy Nam Gia nằm trên giường, gọi một tiếng mà chẳng thấy đáp lời, lại gần mới phát hiện tóc cô còn chưa sấy khô hẳn, cô nàng vội đẩy bả vai cô, "Chị Gia?"

Nam Gia rên khẽ một tiếng.

"Chị Gia, chị như thế này không được đâu, cảm đấy."

Bất động một lúc, Nam Gia mới chống tay ngồi dậy, đỡ lấy gương mặt trắng bệch.

Tiểu Đàm bị dọa cho hết hồn, "Có phải vừa nãy dầm mưa nên bị cảm rồi không?"

"Không sao.", Nam Gia quờ chân tìm dép lê, "Em đun hộ chị ấm nước đi. Có thuốc giảm đau không?"

Tiểu Đàm sửng sốt một lúc rồi mới sực hiểu ra, "Chị đến tháng à? Sao không nói với em... Có phải bị đau bụng kinh không?"

"Bình thường không đau. Chắc tại hôm nay dầm mưa... Không sao đâu, vẫn ổn, hơi đau thôi."

Tiểu Đàm vội vàng đi tìm thuốc giảm đau, rót cốc nước đưa cho Nam Gia, bảo cô uống thuốc trước đã, sau đó còn cầu nhàu mãi: "Chị Gia, chị phải nói với em chứ, tình huống đặc biệt đạo diễn sẽ thông cảm thôi, chẳng nói câu nào cứ thể dầm mưa cả nửa ngày trời"

Nam Gia chỉ có thể nói là thật sự không sao cả, cô uống thuốc, rồi lấy máy sấy, ngồi trên mép giường sấy tóc.

Chưa bao giờ cô chán ghét mái tóc dài này của mình như hôm nay.

Vất vả lắm mới sấy khô tóc, nước cũng đã sôi, Tiểu Đàm rót cho cô một cốc nước rồi hỏi cô có muốn uống một cốc bản lam căn[3] hay không.

[3] Vị thuốc chữa cảm, giảm đau.

"Không sao, không cần đầu."

Tiểu Đàm chỉ vào suất cơm trên bàn, "Chị muốn ăn không?"

"Cứ để đấy đi, lát nữa chị ăn."

Nam Gia cầm cốc lên, uống hết nửa cốc nước ấm, thấy Tiểu Đàm nhìn mình bằng vẻ mặt căng thẳng, cô liền bảo: "Chị muốn ngủ một lúc, Tiểu Đàm, em cũng về nghỉ đi."

Tiểu Đàm đứng dậy, "Một lúc nữa nếu cơm nguội rồi thì đừng ăn nhé, để em gọi cho chị suất khác."

"Ừm. Em về đi. Không cần lo cho chị đâu."

Nam Gia lại nằm xuống giường, chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút. Tắt hết đèn, nằm được nửa tiếng, thuốc dần có hiệu quả, cô cũng ngủ thϊếp đi.

Lại bị điện thoại đánh thức.

Cô quờ quạng dưới gối mấy cái mới tìm thấy được điện thoại, mở hé mắt ra, còn chưa nhìn kỹ thì đã trượt nút bắt máy.

Giọng nói ở đầu bên kia lạnh như cơn mưa đêm nay, anh hỏi cô, "Đang làm gì đấy?"

Nam Gia im lặng một lúc mới phản ứng lại được, "Đang ngủ."

"Tôi đang đi công tác ở bên này. Bảo tài xế đưa em đến đây một chuyến."

"Ở đâu? Trong thành phố à?"

"Ừm."

Đầu Nam Gia âm ỉ đau, cô khàn giọng nói: "Em đang đến kỳ. Sang chỗ anh cũng không làm được."

Bên kia thoáng yên lặng.

"Để lần sau nhé? Hay là..."

Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh nói: "Vậy em nghỉ đi."

Rồi cúp điện thoại.

Nam Gia nghe tiếng cúp máy, đầu óc mơ hồ, trống rỗng.

Vài giây sau, cô đặt điện thoại xuống dưới gối, tiếp tục ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, cô tỉnh lại do cổ họng khô rát.

Tiếng điều hòa kêu ong ong như đang luẩn quẩn trong đầu, cô mở mắt, phát hiện chiếc đèn đọc sách ở bên cạnh được bật sáng, chắc là Tiểu Đàm đã tới.

Cô đưa tay, lấy điện thoại từ dưới gối lên, nhìn đồng hồ, đã quá 12 giờ đêm rồi.

Ngồi dậy, cảm giác đầu nặng mà cả người lại nhẹ tễnh, cô bật công tắc tổng, hơi nheo mắt lại, rồi cúi đầu tìm dép.

Lê chân sang bên cạnh một bước, vừa ngẩng đầu đã bị dọa cho đứng tim.

Trên chiếc salon gần cửa sổ, Châu Liêm Nguyệt đang ngồi yên bất động.

Anh tựa cả người vào thành ghế, hình như cũng bị ánh đèn đánh thức, ánh mắt nhìn về phía bên này hiện lên vẻ buồn ngủ rõ ràng.

"... Sao anh lại đến đây?"

Châu Liêm Nguyệt không trả lời, chỉ đứng dậy đi về phía cô.

Anh ngồi xuống mép giường, chiếc áo sơ mi đen trên người phả hơi ẩm ướt, hình như là dính nước mưa.

Anh cúi đầu, bất động giây lát rồi đưa tay, nâng cằm cô lên như vẫn thường làm.

Ánh mắt ghim chặt gương mặt cô, nhìn chăm chú một lúc, anh nói: "Quay một bộ phim thôi mà, sao phải liều mạng thế."

Trước khi tới, anh có gọi điện cho Tiểu Đàm hỏi thăm tình hình thì mới biết được, hôm nay cô gần như là dầm mưa suốt từ trưa đến tối, phương nam vào tháng Ba, thời tiết vẫn chưa ấm lên hẳn. Tiểu Đàm nói, chị Gia chuyên nghiệp quá, không chịu nói sớm với tôi, nếu không đã xin đạo diễn đổi ngày quay rồi.

Nam Gia lơ đễnh bảo: "Đây là chính vận của em, vào lúc này mà còn không liều mạng thì bao giờ mới liều mạng. Bên điều hành đã sắp xếp kế hoạch xong cả rồi, các diễn viên khác cũng đều có lịch, không thể bắt mọi người đổi lịch theo một mình em..."

Cô còn chưa dứt lời, Châu Liêm Nguyệt đã hạ tay xuống, áp lên lưng cô, một tay ghì cô vào lòng.

Cô sững sờ, im bặt.

Lúc này mới cảm thấy quá sức mệt mỏi.

Từ việc quay phim đến việc làm quen với mọi người, thế nào cũng gắng gượng được. Chẳng còn cách nào cả, cô bị trì hoãn quá lâu rồi, xuất phát quá muộn. Tha thiết mong ước có cơ hội, dù đánh mất nửa cái mạng cũng không muốn thất bại.

Không được nghĩ đến. Cứ nghĩ là sẽ không, nhưng thật ra vẫn có chút ấm ức. Mà chút ấm ức này lại chẳng biết giãi bày cùng ai.

Chí ít, là không nên giãi bày với người trước mặt này.

Nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn trào ra.

Có phải tại cô "đói bụng ăn quàng" hay không?

Vậy mà người lạnh lùng như anh, chỉ một cái ôm lại khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.