Hợp Đồng Livestream

Chương 23: Bạch Tử Hàm

Trần Minh có linh cảm rằng hắn nên đi đến phòng bệnh số 23, biết đâu sẽ tìm tìm được thứ gì đó.

Nhưng trong lòng cũng có chút hồi hộp, bởi hắn không biết bút tiên này có ác ý gì với mình hay không.

Kỳ thực Trần Minh thấy hơi khó hiểu một chút. Bút tiên này chính là một oán hồn, vậy tại sao cô ta không đi trả thù kẻ đã sát hại cô?

Chẳng lẽ yêu ma cũng có điểm yếu và hạn chế ư?

Trần Minh cảm thấy điều này rất quan trọng, nếu hắn biết rõ được nhược điểm của oán hồn thì chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn trong các lần livestream tiếp theo!

Phòng bệnh 3-23 nằm trên tầng 3 của tòa nhà thứ 4.

Trần Minh ngẩng đầu nhìn hành lang hoang tàn trước mắt. Sàn nhà đầy bụi đất và giấy trắng khiến hắn chợt nhớ đến đoạn phim trong camera.

Người streamer đó đã chết trong bệnh viện.

Hắn lắc đầu, có lẽ mình không xui xẻo như vậy đâu. Dù sao đây cũng không phải là nhiệm vụ livestream, cho nên khẳng định là độ khó không cao lắm.

Nhưng cũng đừng quá buông lỏng cảnh giác!

Trần Minh nhìn căn phòng bên cạnh. Đã tới phòng 3-11 rồi, vậy phòng 3-23 chỉ ở gần đây thôi.

Hắn không do dự, lập tức nhanh chân tiến bước. Cần phải rời khỏi bệnh viện trước khi trời tối. Lúc trước chú tài xế có nói về tin đồn trong bệnh viện này, Trần Minh tin tin đồn đó là thật và nơi này thực sự rất đặc biệt.

Tại sao phải tới tận đây chỉ để lấy một cây bút tiên?

Lần lượt là các phòng bệnh số 12, 13, 14,…

Trước mắt hắn là phòng 3-24, Trần Minh cau mày nhìn lại phòng 3-22 phía sau lưng hắn. Chuyện gì đây?

Phòng 3-23 không tồn tại sao?

Trần Minh lấy kiếm trấn yểm ra rồi vặn tay nắm cửa và bước vào phòng 3-24.

Bên trong là một phòng bệnh trống rỗng chỉ có hai chiếc khung giường và một tủ đồ cũ nát bị bỏ hoang từ lâu. Ngoài ra không còn gì khác.

Dường như căn phòng này đã lâu không được mở ra nên nó có mùi hôi thối rất khó chịu.

Đợi đã, mùi thối ư?

Đột nhiên Trần Minh nhận ra điều gì đó. Mặc dù thời tiết phương nam thường ẩm ướt nhưng đây là bệnh viện, hơn nữa căn phòng này còn nằm trên tầng ba của tòa nhà. Cho nên không thể có thứ mùi này được!

Cho dù đã lâu không lau dọn thì cũng không thể thối như vậy. Đây rõ ràng là mùi tử thi phân hủy!

Trần Minh đi xung quanh căn phòng rồi dừng lại ở một góc tường và nghiêm túc ngửi. Đồng tử bất giác thu hẹp lại còn tóc gáy thì dựng đứng cả lên.

Mùi thối nồng nặc tỏa ra!

Lúc đầu mùi thối chỉ thoang thoảng nhưng khi hắn đi tới gần góc tường này thì mùi xác chết thối rữa xộc thẳng vào mũi cực kỳ khó chịu.

Hắn đưa tay sờ lớp sơn trắng trên tường. Quả nhiên phát hiện lớp sơn này chỉ vừa mới được bôi lên.

Bàn tay hắn bắt đầu run nhẹ. Trần Minh chợt nghĩ, có lẽ nào tới bây giờ thi thể của nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy?

Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ của mình hơi lành lạnh, giống như có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn.

Da gà nổi lên thành từng mảng, cả người Trần Minh đơ cứng không dám động đậy dù chỉ một chút.

"Em… Em lạnh quá… Giúp em, giúp em…"

Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai, giống hệt như giọng nói của nữ y tá nhỏ mà hắn gặp lúc trước.

Trần Minh thầm gọi tên Kim Linh và Trân Nhi nhưng căn bản là không có hồi đáp gì. Kể từ sau buổi livestream lần trước, hai nữ quỷ này vẫn luôn núp trong bóng của hắn và không hề xuất hiện. Điều này khiến Trần Minh có chút buồn rầu và hối hận, lẽ ra hắn không lên tùy tiện đến đây.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, khí lạnh trên cổ liền biến mất.

Trần Minh hơi ngạc nhiên, hắn do dự một lúc cuối cùng lấy hết dũng khí quay đầu lại. Bất thình lình, một gương mặt tái nhợt hiện ra trước mắt hắn.

Hai gương mặt kề sát vào nhau, mũi chạm mũi, mắt nhìn thẳng mắt!

Dung mạo của cô gái trước mặt vốn dĩ thanh tú ngọt ngào bỗng chốc biến thành một gương mặt nát bét đầy máu trông vô cùng dữ tợn. Dường như những vết cắt này là do dao mổ gây ra, hai mắt không tròng trắng dã và nổi đầy gân đỏ. Nhưng ẩn sâu trong ánh mắt lại chứa đầy sự căm thù và oán hận.

"A!!!"

Sau một giây bị dọa cho đứng hình, Trần Minh hét lớn rồi nhắm chặt đôi mắt đầy nước và chạy ra khỏi bệnh viện.

Trong nhất thời hắn không dám ở lại đây nữa.

Hắn cuống cuồng lao xuống cầu thang nhưng khi rẽ vào góc ngoặt thì đυ.ng phải một người lạ.

Sau cú đυ.ng, cả hai ngã nhào xuống đất. Không biết từ khi nào mà trong túi quần của Trần Minh đã xuất hiện một cây bút máy. Nó rơi ra ngoài khi hắn bị ngã xuống.

Hắn lắc đầu, vừa rồi bởi vì quá hoảng sợ mà mất đi một chút lý trí. Trần Minh đưa tay vò đầu bứt tóc, mặc dù đã trải qua hai lần livestream kinh dị nhưng thật lòng thì hắn vẫn rất sợ ma.

"Tôi xin lỗi, bạn có sao không?"

Một giọng nói nam tính vô cùng nhẹ nhàng và hòa nhã vang lên bên tai. Hắn ngẩng đầu nhìn, thì ra người đυ.ng trúng là một bác sĩ nam.

Trước mặt Trần Minh là một bác sĩ trẻ khoảng 24, 25 tuổi. Diện mạo khá bảnh trai và có khí chất rất tự tin. Hắn khẽ cười để lộ hàm răng trắng sáng. Nam bác sĩ phủi bụi và sửa sang lại áo blouse. Thoạt nhìn hắn cao gần bằng Trần Minh, khoảng 1m8, trên ngực có đeo bảng tên.

"Bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, Hứa Tông Trạch."

Lúc này Tông Trạch đang đưa tay về phía Trần Minh và ra hiệu muốn đỡ hắn dậy.

Trần Minh nói một tiếng cảm ơn rồi thuận thế đứng lên.

Vị bác sĩ trẻ chợt chú ý đến bàn tay của Trần Minh, sắc mặt đột nhiên trở nên thiếu tự nhiên.

"Người nên nói xin lỗi là tôi mới phải. Vừa rồi tôi chạy xuống cầu thang quá nhanh, không cẩn thận đυ.ng phải anh."

Nam bác sĩ gượng cười nói: "Không sao, vừa rồi tôi cũng đang bận suy nghĩ chút việc nên không kịp phản ứng."

Nói xong, hắn vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tệp hồ sơ và xấp giấy trắng vương vãi trên mặt đất.

Trần Minh lập tức cúi xuống nhặt giúp, đột nhiên hắn để mắt tới một tờ giấy. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì vị bác sĩ trẻ đã nhanh tay cướp lại.

"Những tài liệu này không thể cho anh xem được."

Sắc mặt Trần Minh không thay đổi, nhưng khi hắn nhặt cây bút bị rơi khi nãy và đưa cho Hứa Tông Trạch thì ánh mắt y lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Đây không phải là bút của tôi." Bác sĩ trẻ nói.

"Ồ, ngại quá, đây là bút của tôi." Trần Minh mỉm cười và đút luôn cây bút vào trong túi mà không hề do dự.

"Ừm, không sao. Lần sau xuống cầu thang nên cẩn thận một chút. Trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, đυ.ng vào tôi thì không sao nhưng đυ.ng vào người bệnh thì rất nguy hiểm đấy." Vị bác sĩ trẻ tuổi nhẹ nhàng khuyên bảo.

Trần Minh gật đầu nói: "Ừ, lần sau tôi nhất định sẽ đi đứng cẩn thận hơn."

Bác sĩ Hứa đột nhiên nhớ ra một chuyện muốn hỏi Trần Minh nhưng lại do dự không dám nói.

"Sao vậy?" Trần Minh nhìn vẻ mặt kỳ lạ của vị bác sĩ thì tò mò hỏi.

"Cũng không có gì. Chỉ là tôi hơi thắc mắc một chút, tầng bên trên không có người, anh lên đó để làm gì vậy?" Hứa Tông Trạch nghi ngờ hỏi.

Trần Minh nở một nụ cười hòa nhã, sau đó lấy trong túi trong một bao thuốc lá và miễn cưỡng nói: "Chính vì trên đó không có ai nên mới tiện cho tôi hút thuốc. Mà công nhận bệnh viện này rất yên tĩnh nha." Nói xong, Trần Minh rút ra một cây thuốc và đưa cho Hứa Tông Trạch nhưng vị bác sĩ trẻ lắc đầu từ chối: "Bệnh viện không cho phép hút thuốc. Lần sau anh nên chú ý hơn, bảo an nhìn thấy sẽ bị phạt tiền đó."

"À, vậy lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm." Trần Minh nghiêm túc cười nói.

Kể từ lúc nhặt tệp hồ sơ lên, hắn vẫn luôn chú ý tới biểu hiện của vị bác sĩ trước mặt. Nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

Hứa Tông Trạch gật đầu và không nói thêm gì nữa. Sau khi sắp xếp lại đống hồ sơ trên tay, hắn quay người rời đi.

Trần Minh lặng nhìn bóng lưng nam bác sĩ dần biến mất. Một lúc lâu sau hắn mới lấy cây bút trong túi áo ra và cẩn thận xem xét.

Khoảnh khắc nhặt cây bút lên, hắn để ý thấy trên nắp cây bút có một dòng chữ được khắc rất tinh xảo, đó là chữ "Hàm". Đây không phải là vấn đề quan trọng, điều quan trọng là tờ giấy trong tệp hồ sơ mà hắn vừa nhặt chính là sơ yếu lý lịch của một nữ y tá trẻ. Cô gái dễ thương trong tấm ảnh thẻ nhìn rất quen thuộc, bên cạnh tấm ảnh là dòng tên "Bạch Tử Hàm".

Thật trùng hợp!

Nhìn cây bút máy trong tay, Trần Minh khẽ nói: "Thì ra tên của em là Bạch Tử Hàm, quả là một cái tên hay."

Đã tìm được bút tiên rồi, bây giờ trở về nhà luôn sao?