Sau buổi vận động mạnh như thế sau lại đột nhiên trầm tĩnh lại, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác trống rỗng, cậu vô cùng bức thiết muốn tìm tới một nơi có thể giúp cậu thả lỏng, có thể để cậu buông ra tất thảy những gánh nặng trong tâm lý, cẩn một nơi để thả lòng cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Cậu chưa từng nghĩ rằng đối với cậu, nhà của Hạ Dương Ba sẽ là một nơi như vậy.
Cậu chỉ hành động dựa theo cảm xúc và bản năng của mình, cậu từ chối lời mời quá nhiệt tình từ mọi người, nhưng lại không hề do dự mà đeo ba lô đi tới nhà Hạ Dương Ba.
Sắc trời dần tối, sương chiều ngày một dày thêm, ngay khi Lưu Nhất Hàng tra chìa khóa vào ổ, thì cánh cửa lại đột ngột mở ra, một mùi hương thơm ngát lập tức bao trùm lấy cậu. Trong phòng khách, đèn treo cũng mở nhưng dưới mặt đất bên chân ghế sofa được phù lên một lớp sáng vàng mờ dịu nhẹ. Lưu Nhất Hàng có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng lưng vững vàng trong phòng bếp.
Lưu Nhất Hàng bỗng cảm thấy lòng mình thật ấm áp, khóe miệng cậu không biết từ khi nào cong cong lên. Cậu đổi đôi dép lê đi trong nhà, ném ba lô balo lên sofa rồi phi thật nhanh tới cửa phòng bếp.
Khắp bếp quanh quẩn hơi nước, hương khói từ thức ăn , Hạ Dương Ba đang quay lưng về phía Lưu Nhất Hàng, thân hình tráng kiện, động tác linh hoạt, thuần thục nấu nướng. Anh đang mặc một bộ đồ ở nhà dài tay kẻ sọc màu xám lông chuột, ống tay được anh vén cao đến bắp tay, trên người còn treo một chiếc tạp dề vải kaki, dây sau lưng được buộc thành hình nơ bướm xiêu vẹo.
Lưu Nhất Hàng không biết mặt trước tạp đè sẽ có hình dạng như thế nào nhưng cậu cảm thấy, bộ dáng tùy ý hiện giờ của Hạ Dương Ba khác xa với hình ảnh áo vest giày da nghiêm trang cẩn thận của anh. Nghĩ tới đây, cậu nhịn không được mà phụt cười ra tiếng.
Hạ Dương Ba đã nghe được tiếng của Lưu Nhất Hàng, anh nghiêng đầu nhìn về phía cậu, lông mày chau lại nhưng khóe miệng lại cong cong mỉm cười: “Về rồi đấy hả?”
Lưu Nhất Hàng mím môi, khẽ gật đầu, vẫn không nín được cười.
“Cười gì đó?” Hạ Dương Ba bỏ thẳng việc đang dang dở xuống, xoay người, nhíu mày nhìn cậu.
Mà Lưu Nhất Hàng vốn còn có thể ép mình không cười lớn nhưng khi nhìn thấy chiếc tạp dề đỏ đỏ tím tím hoa hoa trước ngực của Hạ Dương Ba thì rốt cuộc không nín nổi nữa, cậu khom người cười lên sằng sặc, cười đến mức rớt cả nước mắt.
Mắt Hạ Dương Ba hơi nóng lên, nhưng vẫn cố duy trì biểu cảm bình tĩnh trên mặt, hai tai anh khoang trước ngực, lông mày cau chặt, môi bặm lại, dùng một ánh mắt đầy bất mãn nhìn Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng cười đến mức thở không ra hơi, xong vẫn còn không biết điều mà chỉ vào tạp dề trước ngực Hạ Dương Ba và nói: “Anh, anh Hạ à! Anh, anh sao vậy... sai lại đeo loại tạp dề này tên người chứ?”
Hạ Dương Ba vẫn mím môi ra vẻ bình tính, nhưng không được chốc lát anh không nhìn được mà cúi đầu nhìn tạp dề sặc sỡ trước ngực mình, rồi mặt anh cuối cùng cũng không căng ra nữa mà cười lớn cùng với Lưu Nhất Hàng.
Trong phòng bếp, đủ loại mùi hương của các món ăn, hai người đàn ông cứ đứng đối diện nhau che mặt cười tới mức không đứng thẳng nổi.
Cười đã đời xong, Hạ Dương Ba mới đứng thẳng dậy, kéo kéo lại tạp dề xộc xệch, biểu cảm trên mặt có hơi không được tự nhiên, vẫn không cam lòng mở lên tiếng giải thích: “Đây là hàng giá rẻ tôi mua ở cửa hàng dưới lầu...”
Lưu Nhất Hàng cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng sự vui vẻ vẫn khó giấu trên gương mặt cậu.
Sự vui vẻ trên mặt Hạ Dương Ba dần tản đi, anh có chút chán nản cúi đầu nhìn tạp dề trước ngực, dép lê dưới chân,... giọng buồn buồn hỏi: “Thực sự rất xấu à?”
Lưu Nhất Hàng đang cười, sau lại phát hiện bộ dáng rầu rĩ không vui của Hạ Dương Ba thì không cười nổi nữa. Trái tim cậu mềm nhũn, ảo não gãi đầu, cậu đi đến trước mặt Hạ Dương Ba, không còn cái giọng điệu vui đùa trêu trọc, giọng cậu ấm, nhỏ nhẹ nói: “Thật ra... cũng không phải rất xấu đâu...”
Hạ Dương Ba vẫn rầu rĩ cúi đầu, cả người như đang nói, “đau lòng thất vọng”, không khí xung quanh cũng hóa sầu đau.
“Nếu nhìn kĩ lại... còn thấy rất đáng yêu!” Do dự nửa ngày, Lưu Nhất Hàng mới giơ tay vỗ nhẹ lên vai Hạ Dương Ba để an ủi anh, một lời an ủi dối lòng.
“Thật vậy à?” Nghe cậu nói, Hạ Dương Ba ngẩng đầu lên, anh nhìn cậu với đôi mắt trông mong, kì vọng.
----------------------
Hạ Dương Ba chưa bao giờ dùng ánh mặt chờ mong, khát vọng khẳng định để nhìn Lưu Nhất Hàng. Trong lòng cậu khẽ giật mình, như ma xui quỷ khiến cậu gật đầu, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười ôn nhu.
Tựa như sợ Hạ Dương Ba không tin, cậu lại nghiêm túc nói thêm: “Thật mà!”
Ngữ điệu chân thành, tha thiết, ánh mắt kiên định, khiến Hạ Dương Ba không tin cũng khó.