Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 42

“Mãn Đường, tôi có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.” Lưu Nhất Hàng nói.

Vương Mãn Đường đặt đũa xuống, có chút khó hiểu nhìn anh: "Chuyện gì thế?"

"Ừ..." Lưu Nhất Hàng sắp xếp lại các gừ ngữ trong đầu: "Chuyện là như vầy, tôi sẽ dọn ra ngoài sống một thời gian... có một người bạn, ờm... chính là cái người vừa gọi cho tôi, anh ấy là người hợp tác với anh rể của tôi, anh ấy vừa hay sống gần làng đại học, nhà lại có một phòng thừa, vì vậy ... ừm... vì vậy tôi quyết định dọn ra sống một thời gian. Tôi không chuyển bất cứ thứ gì trong ký túc xá đi cả, thỉnh thoảng đến quay lại xem xem, chỉ cần...chỉ là mỗi khi kiểm tra phòng ký túc xá thì phiền cậu hãy giúp tôi sắp xếp một chút... "

“Chuyển ra ngoài?” Lông mày trên khuôn mặt vuông vức của Vương Mãn Đường, nhíu lại thành hình chữ “xuyên", nhìn chằm chằm Lưu Nhất Hàng trầm ngâm một hồi, sau đó do dự hỏi: “Là bởi vì Trương Húc sao?"

Lưu Nhất Hàng hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười: "Này! Ở đâu có chuyện như vậy! Chẳng qua là người hợp tác với anh rể tôi sống một mình tẻ nhạt quá, tôi đến chơi với anh ta mà thôi!"

Vương Mãn Đường không tin nhìn cậu một hồi, tựa hồ như không muốn nói gì thêm, cuối cùng lại cầm đũa lên, khẽ thở dài: "Được rồi, tôi biết rồi! Nếu cậu sống ở bên ngoài thì nhớ chú ý an toàn!"

"Đừng lo lắng, bạn hợp tác của anh rể tôi đối với tôi rất tốt!"

Cũng không biết tại vì sao mà Lưu Nhất Hàng lại cảm thấy đồ ăn nhạt nhẽo không có mùi vị gì, tùy tiện ăn mấy miếng rồi ăn không nổi nữa, khi hai người từ nhà ăn đi ra ngoài thì sắc trời hãy còn sớm, Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh đã hẹn nhau cùng đến thư viện, Lưu Nhất Hàng đi cùng với Vương Mãn Đường đợi cậu ta ở lối vào nhà ăn.

Sau khi Ưng Lê Minh đến, cậu ta hiển nhiên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lưu Nhất Hàng, nhưng cậu ta cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, thản nhiên hỏi: "Mấy ngày nay cậu về nhà sao?"

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, khẽ cười với cậu ta: “Không phải, tôi đến ở với một người bạn.” Sau đó, cậu liếc nhìn Vương Mãn Đường, Vương Mãn Đường thầm hiểu gật đầu nói nhỏ với Ưng Lê Minh: “Nhất Hàng tạm thời sẽ chuyển đến bạn của cậu ta ở một thời gian."

Ưng Lê Minh khó hiểu "à" một tiếng, rồi ngay sau đó, như thể hiểu ra được điều gì đó, cậu ta nhìn Lưu Nhất Hàng ủ rũ: "Cũng tốt, cũng tốt..."

“Này này, lúc dì quản lý đến kiểm tra kí túc xá thì phải làm phiền hai cậu rồi!” Lưu Nhất Hàng gãi gãi đầu cười vô hại nhìn hai người bọn họ.

Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh nhìn nhau, dáng vẻ có chút do dự nói.

Bản thân Lưu Nhất Hàng cũng không thoải mái, hờ hững nói với hai người: "Làm sao vậy? Các cậu có chuyện gì thì cứ nói đi, giữa chúng ta là quan hệ gì chứ!"

Vương Mãn Đường không nói chuyện, Ưng Lê Minh đỡ cặp kính của anh ta, nói một cách thận trọng: "Cái đó... Trương Húc cậu ấy..."

Một nhóm nam sinh trượt trên ván hò hét lướt qua bọn họ, tiếng ồn ào náo động đã che lấp giọng nói của Ưng Lê Minh. Khi bọn họ đi xa, Lưu Nhất Hàng mới cau mày hỏi: "Cậu vừa rồi nói cái gì?"

Ưng Lê Minh sửng sốt, Vương Mãn Đường ở bên cạnh thở dài vỗ vỗ vai Lưu Nhất Hàng: "Cái đêm hôm đó, chính là cái đêm cậu để hai người chúng tôi tới cửa nam đưa Trương Húc trở về... Trương Húc uống quá say, đã nói ra rất nhiều lời... "

Lưu Nhất Hàng muốn hỏi Trương Húc đã nói cái gì, nhưng cậu cảm thấy nói đi nói lại cũng chỉ là mấy câu đó, trong lòng đột nhiên mất hứng, thật vất vả mới nặn ra một nụ cười nhìn hai người bọn họ.

“Cậu ấy nói cậu ấy không còn mặt mũi nào để nhìn cậu, cũng chuẩn bị nộp đơn xin học ngoại trú rồi.” Giọng nói điềm tĩnh của Vương Mãn Đường vang lên bên tai Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng giật mình, vẻ mặt lãnh đạm thoáng buông lỏng một chút, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Tùy cậu ta đi."

Lưu Nhất Hàng thấy vẫn còn sớm, cậu nhớ lại lời dặn của Hạ Dương Ba về chuyện sau khi ăn phải nghỉ ngơi một lúc mới được đến phòng tập thể hình. Thế là cậu đi cùng với Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh, họ chầm chậm đi về phía thư viện, thuận tiện câu được câu không trò chuyện với hai người.

Cả ba người đều ăn ý không nhắc đến những chuyện liên quan đến Trương Húc, mà chỉ thản nhiên cười đùa những thứ mà các đúng độ tuổi thanh niên này của các cậu sẽ cùng nhau làm.

Không biết từ lúc nào bọn họ đi đến sân bóng. Hôm nay không có đội nào đến tập luyện, chỉ có hai ba người tự do tập bóng. Ánh mắt Lưu Nhất Hàng nhìn qua hàng rào sắt, ánh mắt dừng lại trên người của người đanh chạy trên sân, nhìn đến nổi có chút xuất thần, sắc mặt không tự chủ có chút trầm xuống.

Những lời nói của Hạ Dương Ba lại hiện lên trong đầu cậu.